Editor: Súp Lơ.
Beta: TH
“Nhưng mà nếu cô đoán được tôi định nói gì thì chẳng phải điều đó thể hiện rằng lúc đó trong lòng của cô cũng nghĩ như vậy, đúng không?”
Nghê Thanh hơi tức giận.
“Cô đừng nổi giận.”
Khúc Nhất có vẻ như không thấy những lời này của mình không phải. Anh ta nói tiếp: “Nếu giữa người mà cô yêu và người thân thiết nhất của cô, cô chỉ được chọn một người sống sót thì cô sẽ chọn lựa như thế nào?”
Giả thiết này làm Nghê Thanh càng thêm tức giận. Thế nhưng đạo đức của cô không cho phép cô mở miệng chửi rủa đối phương… mặc dù đây là lỗi lầm của tên này. Bởi vậy Nghê Thanh chỉ có thể nhịn lửa giận đang bùng cháy trong lòng xuống, đáp: “Cho nên thế nào? Anh muốn ám chỉ cái gì?”
“Rất xin lỗi, tôi không nghĩ đến cô sẽ tức giận đến vậy. Tôi chỉ nói bừa thôi…” Bộ dạng của anh ta có vẻ như bản thân chỉ thuận miệng nói đùa.
Nghê Thanh nghe anh ta giải thích xong, không biết bản thân mình nên tin hay không.
Chỉ đơn giản là vô tâm, vô ý thôi sao? Nhưng những lời này sao có thể tùy tiện nói ra chứ?
Đặc biệt là vào thời điểm này.
Kiều Yên Nhiên đã chết. Không ai có thể biết được người chết kế tiếp là ai, ai cũng có thể gặp nạn, thế mà dường như Khúc Nhất có thể tùy tiện không chút để ý nhắc đến điều đó…
“Mà này, cô có thể nói cho tôi biết làm sao mà cô có thể đoán được tôi đang định nói gì không?”
Sao Nghê Thanh biết được. Chẳng qua là cô đột nhiên nhớ đến câu nói trong mơ kia nên bật thốt ra. Không ngờ chó ngáp phải ruồi.
Chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng…
“Có lẽ là do trực giác.” Nghê Thanh đáp.
Khúc Nhất cũng không hỏi vấn đề này thêm nữa, anh ta nói: “Đúng rồi, cô cũng định đến tìm Kiều Anh Tử, vậy chúng ta hãy mau qua gõ cửa xem anh ấy có trong phòng không nhé?”
Khúc Nhất vừa nói vừa vươn tay sượt qua người Nghê Thanh. Ngay khi ngón tay đập vào cánh cửa, nháy mắt Nghê Thanh nhìn thấy cửa mở ra một khoảng nhỏ.
Cửa vốn không hề khóa!
Ngoại trừ điều đó, bên trong phòng bay ra một mùi tanh nồng quen thuộc.
Loại mùi đó, Nghê Thanh cảm thấy dù chỉ ngửi một lần cũng tuyệt đối không thể quên. Càng không nói đến cô mới ngửi thấy cách đây không lâu.
Là mùi hôi thối của thi thể!
Tại sao trong phòng Kiều Anh Tử lại có mùi thối của thi thể? Chẳng lẽ…
Nghê Thanh hoảng sợ. Cô vội vàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Kiều Anh Tử ngồi trước bàn làm việc, mà thứ mùi kia bốc ra từ đó!
Cửa phòng Kiều Anh Tử vẫn đóng, trong bóng tối Nghê Thanh tạm thời không nhận biết được người nọ là ai, nhưng trong lòng cô đã có đáp án… Người xuất hiện ở trong phòng Kiều Anh Tử lúc này ngoại trừ bản thân anh ta ra thì còn ai nữa?
Trong lúc hoảng hồn, Nghê Thanh quên mất phải bật đèn lên. Cuối cùng, Khúc Nhất ở phía sau mở công tắc đèn lên.
Trong khoảng khắc căn phòng được ánh sáng chiếu rọi, bừng sáng lên thì cũng là lúc không có tia sáng nào lọt nổi vào nội tâm của Nghê Thanh.
Nghê Thanh chỉ thấy Kiều Anh Tử mag vẻ mặt dữ tợn ngồi tại đó, có vẻ như trước khi chết đã phải trải qua đau đớn tột cùng. Trên thi thể của anh ta đã xuất hiện rất nhiều lốm đốm, dựa vào sự hiểu biết của mình, cô đoán có lẽ hắn đã chết được hơn một ngày rồi. Nhưng Nghê Thanh cũng không có kiến thức chuyên môn nên không thể xác định thời gian tử vong cụ thể của Kiều Anh Tử.
Ngay khi Nghê Thanh vẫn còn chìm trong cơn hoảng loạn thì đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Rất nhanh sau đó, cửa phòng của Kiều Anh Tử bị bật mở.
“Nghê Thanh!”
Người đầu tiên phát hiện Nghê Thanh là Tần Việt. Khi Nghê Thanh quay đầu lại nhìn anh, thấy anh thở phì phò, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, dù đã lau mấy lần nhưng cũng không hết.
Tiếp theo đó là Tần Lam. Biểu cảm của cậu ta không khác Tần Việt là bao, nhưng ngay khi tầm mắt của cậu nhìn đến cảnh tượng trong phòng thì cả khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ rõ ràng.
“Có chuyện gì vậy?” Nghê Thanh nghe thấy bản thân mình run rẩy hỏi. Nhất là sau khi nhìn thấy bộ dạng của hai người xong, dự cảm xấu trong lòng cô ngày càng hiện rõ.
“Tần Lam, nó… Ban nãy nó phát hiện thi thể của Trình Ngạn Đình bên ngoài khách sạn!”
“Sao lại thế này!” Tạm thời Nghê Duyệt cảm thấy bản thân không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Sao lại thế này? Thi thể cứ từng cái lại từng cái được phát hiện ra, giống hệt như một trình tự được lập sẵn.
Trên mặt Khúc Nhất cũng thể hiện vẻ kinh ngạc: “Chúng tôi cũng mới vừa phát hiện ra thi thể của Kiều Anh Tử.”
“Nghê Thanh.” Tần Việt thấy Khúc Nhất cũng ở đây thì hơi kinh ngạc.
Tất nhiên Nghê Thanh biết Tần Việt hy vọng cô có thể cho anh một lời giải thích, nhưng Nghê Thanh nào biết mọi chuyện sẽ trở nên như vậy đâu? Cô chỉ có thể lắc đầu, cố gắng khiến cho đối phương nhận ra sự bất đắc dĩ của mình.
Tần Việt không hy vọng cô tiếp xúc nhiều với Khúc Nhất mà bản thân cô cũng không muốn tiếp xúc với một kẻ không thể nhìn thấu như gã.
“Kiều Anh Tử…Có thể nhìn ra anh ta chết lúc nào không?”
“Tôi không biết.”
Đột nhiên Nghê Thanh nhớ đến lời Khúc Nhất nói ban nãy.
“Anh đã nói anh và Kiều Anh Tử tách nhau ra vào ngày thứ sáu đúng không? Có khả năng người phải chết đêm thứ sáu là… Kiều Yên Nhiên, đêm thứ bảy là Lưu Tông Đạt. Vậy Kiều Anh Tử kia… Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Có vẻ như Khúc Nhất cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Có khi nào cậu ta đang chạy bản thảo thì bất ngờ chết chăng? Không kiên quan gì đến lời nguyền.” Nói xong, anh ta giơ tay chỉ đống bút máy và máy tính trước mặt Kiều Anh Tử.
Máy tính kia còn chưa gập xuống, Nghê Thanh không biết đấy là do thói quen của Kiều Anh Tử hay thật sự như Khúc Nhất đã nói… Ngay khi anh ta đang chạy bản thảo thì đột tử?
Chuyện đó cũng có khả năng xảy ra. Nhưng mọi thứ sẽ trùng hợp như vậy sao?
Nghê Thanh suy nghĩ rồi nói: “Tôi qua đó xem… di vật của anh ta một chút.”
Cô bước lại gần máy tính của Kiều Anh Tử. Có điều ngay khi cô mới chạm tay vào máy tính, màn hình lập tức sáng lên, trên đó hiện rõ bản word chứa cả một rừng chữ.
Nghê Thanh đọc lướt qua, phát hiện thế mà anh ta dám dùng tất cả những chuyện xảy ra với bọn họ ở trấn Thanh Bình này làm cơ sở để viết tiểu thuyết!
“Đêm thứ tư, giờ đã điểm, tiếng sáo ngân lên, bọn họ phát hiện một thi thể trẻ con trong vại rượu ở hầm chứa rượu của khách sạn… Đắm chìm trong hoảng loạn, không ai phát hiện hầm rượu có điểm gì khác thường, chỉ có người ở lại cuối cùng là tôi nhìn thấy… Giống như muốn cười nhạo những kẻ bắt chước mình, bên trong vại rượu kia là một đầu lưỡi của người trưởng thành nổi lơ lửng! Đó mới thật sự là lời nguyền chân chính của than Cổ Lan…”
Nội dung bộ truyện không giống lắm với những gì mà bọn họ trải qua, nhưng Nghê Thanh không ngờ rằng Kiều Anh Tử lại dùng những chuyện này làm tư liệu để sáng tác tiểu thuyết…
Cô tiếp tục đọc tiếp: “Tôi tới đây để thu thập dữ liệu sống chứ không phải để phá giải các vụ án ở đây. Nhưng đôi khi con người bị lòng hiếu kì dẫn bước. Tôi đã tìm được người chết thật sự của đêm thứ tư là cô Trình… Cô ấy bị chôn trong nghĩa địa của chủ khách sạn. Bị một đống sỏi đá đen ngòm như thạch anh đè lên không theo một quy tắc nào, trên mặt bị một tấm vải cũ che đi nét dữ tợn, có lẽ bởi vì cơn đau đớn do mất lưỡi gây ra, cũng có thể là bị những tảng đá này nghiền nát quá mức đau đớn… Tôi không để lộ ra việc phát hiện thi thể của cô ấy, trên thực tế là do tôi không dám để lộ ra chuyện này. Hiện tại ai cũng cho rằng đứa trẻ kia mới là người bị lời nguyền kia giết chết, nếu lúc này tôi nói ra thì hung thủ ở trong khách sạn đó chắc chắn sẽ giết tôi để bịt miệng…”
“Không ngờ…” Tần Việt cảm thán.
“Còn chưa hoàn.” Sắc mặt Nghê Thanh nặng nề hơn. “Tôi” biết hung thủ là ai, nhưng không dám để lộ ra bởi vì cho dù là ai thì cũng không thể tưởng tượng được ẩn dấu dưới lớp vỏ bọc mang vẻ ngoài hiền lành thật thà lại là hung thủ giết người. Tôi chỉ dám trốn trong phòng mình, đưa toàn bộ sự thật vào trong trang sách…”
Đọc xong những dòng này, Nghê Thanh thấy sau đó chỉ có vài trang trắng, tiếp đó là một đoạn hội thoại không có chút liên quan gì đến nội dung bộ truyện…
“Tôi nghĩ tôi đã biết người gây ra lời nguyền rủa kia là ai! Tổ tiên của tôi từng là người ở trấn Thanh Bình, tôi sỡm đã nghe qua lời nguyền rủa ở nơi này, tại lúc không có linh cảm này tôi chỉ có thể kì vọng vào lời nguyền! Nếu để cho đám người đó biết tôi đã hết thời thì ha ha ha bọn họ sẽ chửi rủa tôi, sau đó dần lãng quên tôi. Tôi cảm thấy mình sắp chết, biết sự thật bản thân mình chắc chắn là “người hiến tế” tiếp theo, nhưng vậy thì đã sao? Chỉ sợ lúc mấy người phát hiện ra tôi thì toàn bộ các người đã chìm vào trong vực sâu kinh hoàng rồi. Tôi chẳng sợ mọi người nói với người khác về tôi, bởi vì những người đọc được những lời này không ai có thể trốn thoát!”
Những dòng cuối cùng mà Kiều Anh Tử để lại khiến cả bốn người toát lạnh.
Nghê Thanh quay đầu nhìn thi thể của Kiều Anh Tử, chỉ thấy miệng anh ta hơi mỉm cười, hai mắt lồi ra, không tính đến gân xanh nổi lên thì cả khuôn mặt lộ ra một vẻ điên cuồng.
Không một ai trốn thoát? Không một ai trốn thoát!
Di ngôn của Kiều Anh Tử cho thấy anh ta tìm ra chân tướng mọi chuyện rồi, nhưng anh ta đã chết?
Nghê Thanh không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.
“Cái gì gọi là “người hiến tế”?” Sau một lúc im lặng, Tần Việt mở miệng hỏi.
Lúc Nghê Thanh nhìn về phía anh, phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn thẳng về phía Khúc Nhất.
“Đại khái có liên quan đến Ác Thần.” Khúc Nhất trả lời, nhưng anh ta càng ngày càng khó chịu với ánh mắt của Tần Việt đang nhìn mình: “Sau cậu lại nhìn tôi như vậy? Không lẽ cậu đang nghi ngờ tôi?”
“Chẳng lẽ anh không đáng để nghi ngờ sao?” Trong giọng nói của Tần Việt hiếm khi thấy cả sự tàn bạo: “Trong số chúng ta người biết nhiều về lời nguyền của trấn Thanh Bình nhất là anh, vì sao mà Kiều Anh Tử… đã chết còn anh thì vẫn bình yên vô sự?”
“Lời này của cậu là đang hy vọng tôi chết đấy à?” Khúc Nhất cười cợt khó tả: “Kiều Anh Tử nói anh ta đã tìm được toàn bộ chân tướng, mà tôi chỉ tìm hiểu được một phần trong đó, chẳng lẽ điều đó cũng sai sao?”
“Tôi nghĩ mọi người nên bình tĩnh một chút.”
Ngay cả Nghê Thanh cũng nghi ngờ Khúc Nhất, nhưng bọn họ chỉ nghi ngờ mà không có chứng cớ cho nên cũng không thể để hai người tiếp tục tranh luận đến cùng: “Ai trong số chúng ta cũng là kẻ tình nghi, nhưng Khúc Nhất, anh không thể phủ nhận rằng anh là người tình nghi lớn nhất bởi anh biết nhiều nhất. Như ngày hôm qua anh kể cho tôi nghe truyền thuyết đó, nếu anh không nói thì đến tận bây giờ tôi cũng không hề biết chút gì.” Cô hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cho nên tôi hy vọng anh có thể nói hết cho mọi người cùng biết.”
“Nếu tôi không muốn thì sao?”
Anh ta cười nhạo: “Tôi cảm thấy cô hiện giờ rất giống như đang thẩm vấn phạm nhân, có đúng không cảnh sát Nghê?”
“Nếu anh không muốn nói chúng tôi cũng không thể ép buộc anh. Nhưng ít ra anh không thể ngăn chúng tôi nghi ngờ anh.”
Nghê Thanh im lặng một chút rồi nói trắng ra: “Nói thật, chúng ta cũng không thân đến mức có thể tin tưởng lẫn nhau.”