Sầm Khuyết không hiểu rốt cuộc câu nói “tặng em cho anh nhé” của Diệp Miễn có hàm nghĩa gì, nhưng cho dù mang hàm nghĩa nào, anh cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Hai người như thể lên cơn thần kinh, bọn họ ngồi ở bậc thang bên ngoài cửa hàng tiện lợi dưới trời tuyết rơi, cầm bánh kem, mỗi người cắn một miếng.
Sầm Khuyết hỏi hắn:
Sầm Khuyết cũng tỉnh giấc, đang nhìn anh cười.
– Có ngon không?
Sầm Khuyết còn chưa gõ xong từ “Em”, cửa phòng chợt mở ra.
Rất lạnh, ngọt nhưng không ngấy.
Diệp Miễn nói:
– Đây là chiếc bánh kem ngon nhất anh được ăn từ bé tới giờ.
Sầm Khuyết mỉm cười:
– Làm gì có chuyện ấy.
Giường mềm mại.
– Anh, hai chúng ta dầm mưa về đi.
– Anh không lừa em đâu. – Diệp Miễn nói – Anh lừa ai chứ sẽ không lừa em.
Từ ngày hè đến đêm đông, từ cơn mưa lớn tới tuyết đầu mùa.
– Đợi khi em về chắc sẽ có tuyết rơi đấy.
Tuyết rơi trên đỉnh đầu hai người, nhuốm bạc màu tóc đen.
Diệp Miễn quay sang nhìn anh:
Nghe có vẻ như Sầm Khuyết đang ở bên ngoài, Diệp Miễn vừa nói chuyện với anh vừa chạy ra ngoài.
Nhưng không thể để Sầm Khuyết suốt ngày chen chúc trên tàu điện cùng hắn được.
Sầm Khuyết nhìn hắn tới ngây người, mãi hồi lâu sau mới khẽ nói:
– Vâng.
Vì thế anh không thể không cố gắng hơn những người khác, người khác chỉ cần bỏ ra mười phần công sức, anh phải bỏ ra hai mươi.
Chiếc bánh kem trên tay Diệp Miễn cũng phủ một lớp tuyết mỏng, anh liếm tuyết, nói:
Diệp Miễn cau mày.
– Khi còn nhỏ mỗi lần tuyết rơi, anh và đám trẻ con hàng xóm đều ra ngoài nghịch, không biết là ai nói trước, tuyết có vị của kem bơ. Mọi người đều châu đầu ăn tuyết, rõ ràng không có vị gì, vậy mà ai cũng nói thực sự có vị của kem.
Hơn nữa không phải với danh nghĩa nhận người thân.
Sầm Khuyết cười anh:
– Vậy à, em không nhớ.
– Chỉ biết dỗ dành mù quáng.
– Nhưng bây giờ nghĩ thì tuyết đúng là có vị của kem bơ. – Diệp Miễn nghiêng người nhìn Sầm Khuyết, ghé lại gần, nhân lúc anh không chú ý, khẽ liếm chóp mũi anh – Là vị của em.
Một tháng không gặp, đâu phải chỉ có Diệp Miễn nhớ Sầm Khuyết, mà thực ra, Sầm Khuyết cũng rất nhớ hắn.
Còn chưa ăn xong bánh kem, hai người đã dắt tay nhau về nhà Diệp Miễn.
Nào phải không muốn ăn cho hết mà vì không còn thời gian nữa rồi.
Một tháng không gặp, đâu phải chỉ có Diệp Miễn nhớ Sầm Khuyết, mà thực ra, Sầm Khuyết cũng rất nhớ hắn.
Chẳng qua không nói ra mà thôi.
Vừa vào phòng, Diệp Miễn đã dè dặt đặt bánh kem xuống, xoay người ôm Sầm Khuyết.
Hai người đều không nói gì, chỉ hôn môi, sau đó cởi quần áo đối phương xuống.
Trước đây Sầm Khuyết lao ra ngoài vào trời mưa gọi điện thoại cho Diệp Miễn, được Diệp Miễn dắt về nhà, bọn họ một người ngủ trong phòng, một người ngủ trên sofa.
Tối nay, Diệp Miễn ôm anh, cùng nhau chui vào ổ chăn ấm áp.
Giường mềm mại.
Chăn cũng mềm mại.
Bọn họ đứng dưới bầu trời tuyết trắng, dưới ánh đèn đường màu cam ấm áp, đứng trong ánh mắt của đối phương, Sầm Khuyết hỏi:
Nhưng mềm nhất vẫn là trái tim hai người.
Diệp Miễn bước vào, khẽ cắn tai Sầm Khuyết hỏi:
– Có nhớ anh không?
Sầm Khuyết nhắm mắt lại, ôm Diệp Miễn, khẽ “ưm” một tiếng.
Ở điểm cuối câu chuyện, thật lòng cảm ơn mỗi độc giả theo dõi, cảm ơn mỗi cô gái lượt share, bình luận, like, cảm ơn mỗi cô gái đã vui lòng tặng quà dẫu đây chỉ là bộ truyện miễn phí. Trong quá trình tiến hành, bộ truyện này rất ít người theo dõi, đã mấy lần đăng mấy tiếng đồng hồ nhưng chỉ có mấy lượt bình luận. Nhưng may sao tôi vẫn vui vẻ kết thúc nó một cách hài lòng.
– Còn gì nữa?
– Có thể đứng lên một chút không?
Diệp Miễn vẫn chưa biết đủ, chậm rãi bắt đầu động tác, ép Sầm Khuyết nói ra lời mình muốn nghe.
Sầm Khuyết khẽ há miệng, hơi thở trở nên nặng nề. Anh mở mắt ra, vươn hai tay nâng mặt Diệp Miễn lên, cắn lên môi đối phương.
Vị máu tanh khiến Sầm Khuyết muốn khóc, anh dùng sức như vậy, nhưng Diệp Miễn không kêu một tiếng để mặc anh dày vò.
Sầm Khuyết liếm máu trên môi Diệp Miễn, đỏ mắt nói:
– Em yêu anh.
Diệp Miễn ra ngoài, nhìn thấy Phó Duy Nhất nghiêm mặt đứng đó.
Thế giới rộng lớn, lòng người phức tạp.
Ban đầu thỉnh thoảng hắn lại gửi tin nhắn, tối đến còn gọi video, nhưng hắn phát hiện ra rằng Sầm Khuyết rất bận.
Mỗi một ngày, mỗi một người đều suy nghĩ những vấn đề khác nhau.
Sầm Khuyết bước lên ôm anh một cái.
Đối với Sầm Khuyết của quá khứ, việc duy nhất anh có thể nghĩ trong hai mươi năm qua là sống, còn về chuyện tình cảm và tình thân đã trở thành một vết thương lòng không thể nhắc tới.
Mười năm trước anh đã biết rằng mình không nên hy vọng xa vời.
Nhưng đường đời luôn có những cánh cửa tình cờ mở rộng mà người ta chẳng thể nào dự đoán trước. Sầm Khuyết bước vào một thế giới mới, dẫu cho thế giới đó vốn dĩ nên thuộc về anh.
Diệp Miễn ôm người vào lòng, cọ cọ vào cổ đối phương như làm nũng:
Anh bắt đầu có rất nhiều, rất nhiều chuyện quan trọng muốn làm, cố gắng xứng với người nhà mình, xứng với người mình yêu.
Mặc dù con đường này vẫn còn rất dài, hơn nữa cũng không dễ dàng, nhưng đối với Sầm Khuyết mà nói thì không hề khổ.
Anh đã từng nếm rất nhiều đau khổ, thậm chí có một dạo vị giác của anh còn không cảm nhận được gì, anh chết lặng tới mức đánh mất năng lực cảm nhận người khác, cho tới khi gặp được Diệp Miễn và người nhà của mình.
Khi mở mắt ra, Sầm Khuyết đang nằm trong lòng Diệp Miễn. Tối qua quên mất không kéo rèm cửa, bây giờ ánh sáng ngoài kia đua nhau chiếu rọi vào.
Bên ngoài ô cửa kính, thành phố sau trận tuyết rơi thật sạch sẽ và xinh đẹp.
Vừa rồi Sầm Khuyết đã bị Diệp Miễn dọa sợ, nghe hắn nói câu này xong thì một lúc lâu mới phản ứng lại.
Sầm Khuyết lén lút cầm tay Diệp Miễn, mỉm cười nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Đạo lý này rất đúng, Diệp Miễn phát hiện một điều, mặc dù Sầm Khuyết luôn nói mình không hiểu gì hết nhưng thực ra còn hiểu hơn bất cứ ai.
Hôm nay là thứ sáu, Diệp Miễn không cần tới công ty, quản lý Từ cũng cho phép Sầm Khuyết nghỉ một ngày.
Một câu “sinh nhật vui vẻ”, qua hai mươi năm mới có cơ hội nói thêm lần nữa.
Cho nên hôm nay anh có thể ngủ nướng cũng Diệp Miễn.
Diệp Miễn luôn cảm thấy thế giới này nợ Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết cắn răng, không để mình bật khóc.
Tối hôm qua gia tăng lượng vận động khiến Diệp Miễn ngủ mãi cho tới trưa mới mở mắt ra, hắn mơ màng, vô thức trở mình.
Vừa trở mình mới chợt phát hiện có gì đó không đúng, lại vội vàng xoay người về.
Sầm Khuyết cũng tỉnh giấc, đang nhìn anh cười.
Sầm Khuyết nắm chặt bàn tay hắn.
Hai người nhìn nhau, Sầm Khuyết hỏi:
– Tại sao phải quay lại thế này?
Diệp Miễn ôm người vào lòng, cọ cọ vào cổ đối phương như làm nũng:
Mới nửa năm thôi.
– Không thể quay lưng lại với em.
Sầm Khuyết liếm máu trên môi Diệp Miễn, đỏ mắt nói:
Phải luôn đối diện với em, ôm em, không thể để em cô đơn nhìn bóng lưng anh được.
Sầm Khuyết rúc trong ổ chăn với hắn một lát, anh nói:
– Diệp Miễn, em muốn về nhà.
Từ trước đến giờ, Sầm Khuyết không dám đối diện với người nhà của mình hơn là không dám đối diện với Diệp Miễn.
– Có muốn anh đi cùng em không?
Có lẽ vì tiếp xúc với Diệp Miễn từ sớm, đối phương đã từng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác nhất của anh, hai người từ từ bước tới gần nhau, cho nên không cảm thấy đột ngột.
Nhưng đối với người nhà, Sầm Khuyết lo lắng nhiều hơn.
Mắt Phó Duy Nhất hoe đỏ, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh:
Lúc trước bố mẹ thúc giục hắn mua xe, hắn còn cảm thấy không cần thiết, lái xe lỡ không may còn gặp phải tắc đường, bình thường đi làm bằng tàu điện vẫn tiện hơn.
Thực ra cho tới tận bây giờ anh cũng cảm thấy bản thân không xứng với cái tên “Phó Tu Kiệt”. Anh chỉ là một kẻ ven rìa thành thị bất chấp tất cả chen chân vào thành phố này.
Song, trong một tháng đi bồi dưỡng, anh đã dùng cả tháng để nghĩ thông suốt một chuyện, anh có phải Phó Tu Kiệt hay không, bản thân anh không thể quyết định, phải là người sinh ra anh quyết định.
Anh quá kém cỏi.
Không học vấn, không kiến thức.
Không năng lực, không có tiền.
Thế giới rộng lớn, lòng người phức tạp.
Anh không có gì hết, chỉ có mỗi dũng khí chần chừ không dám mang ra.
“Lẽ nào em không mặc quần áo mới thì anh không yêu em nữa à?”
Đã qua hai mươi năm rồi, còn không dám đối diện với một bản thân chân thực nhất sao?
Sầm Khuyết nghĩ cả một tháng, đã đưa ra vô số giả thiết, cùng lắm thì bị đánh trở về nguyên hình.
Diệp Miễn nói:
– Có muốn anh đi cùng em không?
Sầm Khuyết dựa vào anh, im lặng một lát mới nói:
– Bản thân em làm được.Sầm Khuyết nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính, nhìn lâu rồi, thậm chí còn không chắc chắn người trong kính có phải mình hay không.
“Tối nay em sẽ tới tìm anh, anh chờ điện thoại của em có được không?”
Trước khi tới đây, Diệp Miễn nói có nên mua một bộ quần áo mới ra dáng không, nhưng Sầm Khuyết từ chối, Sầm Khuyết bảo với hắn:
“Em không muốn quá chú trọng đến nó. Bọn họ nên nhìn thấy một em chân thực nhất.”
Sầm Khuyết đã từng chịu khổ, đã từng mất đi, cho nên anh còn hiểu thứ gì mới đáng giá quý trọng hơn.
Diệp Miễn đau lòng anh, anh lại cười an ủi Diệp Miễn:
“Lẽ nào em không mặc quần áo mới thì anh không yêu em nữa à?”
Dòng chữ “sinh nhật vui vẻ” xiêu vẹo ngay bên dưới nét chữ phóng khoáng của Phó Duy Nhất có vẻ rất trẻ con và buồn cười.
Đạo lý này rất đúng, Diệp Miễn phát hiện một điều, mặc dù Sầm Khuyết luôn nói mình không hiểu gì hết nhưng thực ra còn hiểu hơn bất cứ ai.
Sầm Khuyết cúi đầu nhìn chiếc bánh kem mình cầm trong tay, mỉm cười bất đắc dĩ.
Cho dù anh đã cố gắng một phen thì cuối cùng cũng chỉ cho ra được thứ này.
Sầm Khuyết nhập hộ khẩu thêm lần nữa, tên trên thẻ căn cước và hộ khẩu đều được sửa thành Phó Tu Kiệt.
Anh tặng bánh kem cho người mình yêu, cũng mang bánh kem tới cho người nhà.
Đương nhiên Sầm Khuyết muốn áo gấm về làng, nhưng anh vẫn hai bàn tay trắng.
Sự tự ti cắm rễ trong lòng không thể tiêu trừ, anh chỉ đành liều lĩnh bước vào.
Sầm Khuyết thông qua Phó Duy Nhất để mời bố mẹ đến buổi gặp mặt này.
Hơn nữa không phải với danh nghĩa nhận người thân.
Phó Duy Nhất nói với bố mẹ:
“Con có một người bạn tên Sầm Khuyết, thời gian trước anh ấy đi học làm bánh kem, giờ mới về, anh ấy nói muốn tặng cho bố mẹ một cái, bố mẹ có muốn gặp mặt anh ấy không?”
Thiệp sinh nhật.
Dũng khí của Sầm Khuyết chỉ có thể chống đỡ được cho anh đến đây thôi.
Cuối tuần quán cà phê không ít người, Phó Duy Nhất đã đặt trước phòng riêng.
Sầm Khuyết tới sớm, đi lên thẳng tầng hai.
Anh ngồi xuống, nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt trên bàn, căng thẳng tới mức tay cũng run lên.
Diệp Miễn gửi tin nhắn hỏi anh sao rồi, anh còn không thể đánh chữ trả lời.
Trong những năm tháng của quá khứ, Sầm Khuyết đã vô số lần ảo tưởng về cảnh tượng gặp gỡ em trai và bố mẹ, hình ảnh người thân trùng phùng đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu anh, nhưng từ đầu tới cuối nhân vật chính chẳng phải anh.
Tối đến lúc gọi video cho Sầm Khuyết, Diệp Miễn hỏi anh thích xe gì. Sầm Khuyết ngơ ngác, mỉm cười nói mình không hiểu về xe.
Hai mươi năm trôi qua, anh từ một đứa trẻ tám tuổi trưởng thành một người lớn không tiền đồ, lại còn nhát gan chỉ có thể dùng thân phận giả để đối diện với bố mẹ, hèn nhát thử thăm dò thái độ của bọn họ.
Sầm Khuyết còn chưa gõ xong từ “Em”, cửa phòng chợt mở ra.
Phó Duy Nhất đi đầu tiên, vừa vào nhìn thấy anh thì mỉm cười cong mi, gọi anh một tiếng với thái độ thân mật như thường:
– Anh, em tới rồi đây.
– Em yêu anh.
Phía sau anh ta, hai người trung niên cũng bước vào.
Ba người đứng chung với nhau, không cần hỏi cũng biết đó là người một nhà.
Gương mặt vô cùng giống, phong thái vô cùng phù hợp.
Sầm Khuyết ngồi ở đó, bởi vì căng thẳng mà không đứng được dậy.
Anh nhìn hai người kia, gần như đồng thời, anh và người phụ nữ có vẻ ngoài tiều tụy đều rơi nước mắt.
Có đôi lời chẳng cần phải nói, có vài lời nói dối chẳng có ý nghĩa gì.
Sầm Khuyết và Phó Tu Kiệt ư? Đâu cần anh phải mở lời, mỗi người ở đây đều biết bọn họ là cùng một người.
Có lẽ vì tiếp xúc với Diệp Miễn từ sớm, đối phương đã từng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác nhất của anh, hai người từ từ bước tới gần nhau, cho nên không cảm thấy đột ngột.
Diệp Miễn mãi mà chưa nhận được câu trả lời, lo lắng đi quanh quẩn trong nhà, hắn lại gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết, nhưng đối phương không trả lời.
Cuối cùng, hắn gửi tin nhắn cho Phó Duy Nhất, hỏi thăm tình huống từ anh ta.
Phó Duy Nhất không nói gì, chỉ gửi cho Sầm Khuyết một tấm ảnh.
Còn chưa ăn xong bánh kem, hai người đã dắt tay nhau về nhà Diệp Miễn.
Sau đó, câu chuyện của tất cả mọi người đều có một kết cục viên mãn.
Đồng nghiệp, người qua đường, dường như chỉ cần người khác liếc nhìn mình lâu hơn một chút là mình lại tự suy nghĩ hồi lâu, phải chăng bản thân mình có gì đó khác với người bình thường?
Phó Tu Việt come out với bố mẹ, chuyển ra ngoài sống cùng Đào Cẩn.
Sầm Khuyết nhập hộ khẩu thêm lần nữa, tên trên thẻ căn cước và hộ khẩu đều được sửa thành Phó Tu Kiệt.
Phó Tu Kiệt trở thành thợ làm bánh được chào đón nhất quán bánh ngọt, tiền lương tăng gấp bội, còn có tiền thưởng.
Hai vị phụ huynh nhà họ Phó không dám tin nhưng cuối cùng cũng chấp nhận việc con trai cả của nhà mình cũng đồng tính.
Mọi người đều sống rất tốt, người duy nhất không hài lòng chỉ có Diệp Miễn.
Sầm Khuyết mỉm cười, ngừng một lát mới nói:
Hắn vẫn là cấp dưới của Đào Cẩn, vẫn bị sếp mình ghen tuông vô lý.
Hắn mua xe, nhưng rất ít khi sử dụng bởi vì vốn định ở chung với Phó Tu Kiệt, mỗi ngày đều có thể đưa đón anh đi làm. Vậy mà sau khi Phó Tu Kiệt nhận gia đình, người ta chuyển về nhà ở luôn.
Dự định ban đầu thì đây sẽ là một truyện ngắn chừng bao mươi nghìn chữ, nhưng lại viết dài tới một trăm năm mươi nghìn chữ cũng chưa dừng.
Diệp Miễn có bạn trai, song cuối cùng vẫn phải ngủ một mình trên giường.
“Vậy tối nay em có thể qua đây không?”
Diệp Miễn cảm động.
“Được chứ, tan làm em sẽ qua.” Phó Tu Kiệt nói, “Em đã nói với bố mẹ tối nay sẽ sang chỗ anh.”
“Có qua đêm không?”
Gần tới chỗ anh, Diệp Miễn chạy chậm dần, mỉm cười đứng trước mặt Sầm Khuyết.
Phó Tu Kiệt cười cười:
“Vậy thì ở lại qua đêm.”
Vậy thì ở lại qua đêm.
“Được chứ, tan làm em sẽ qua.” Phó Tu Kiệt nói, “Em đã nói với bố mẹ tối nay sẽ sang chỗ anh.”
Cúp điện thoại, Diệp Miễn lập tức bóc một hộp bao cao su và gel bôi trơn mới.
Phó Tu Kiệt tới, đâu chỉ qua đêm đơn giản như vậy.
Hắn chuẩn bị xong tất cả, cầm theo chìa khóa, ra ngoài đón bạn trai về nhà.
Cuối tuần quán cà phê không ít người, Phó Duy Nhất đã đặt trước phòng riêng.
– Hết –