Biết Thẩm Gia Ngưng đang trong giai đoạn bình phục, Mễ Kha đi thăm cô.
Đứng ở cửa phòng bệnh, Mễ Kha nhìn thấy một cô gái ngồi trước cửa sổ, ánh sáng cuối ngày chiếu lên người cô, khiến cả người cô bao bọc ánh sáng màu vàng ấm áp. Gương mặt yêu tĩnh, nhẹ nhàng. Thiệu Vũ Hàn nghiêng người đứng cạnh cô, hình như nói chuyện gì với cô, nhưng cô vẫn im lặng.
Hình Khắc Lũy than thở: “Sau khi phẫu thuật tỉnh lại, vẫn là như vậy, không nói chuyện với bất kì ai.”
Mễ Kha suy nghĩ một chút: “Có lẽ cô ấy nhớ ra rồi.”
Hình Khắc Lũy gật đầu: “Chị dâu Hạ Hi cũng nói như vậy.”
Mễ Kha như có điều suy nghĩ: “Cô ấy chắc không muốn để sư huynh biết cô ấy đã trải qua những chuyện gì.”
Hình Khắc Lũy lại nói: “Cái gọi là tình yêu không phải nông cạn như thế, không phải không đáng để dựa vào. Cô ấy đã trải qua những chuyện như thế, còn có cái gì khiến Thiệu Vũ Hàn không thể tha thứ?”
Mễ Kha nghiêng đầu nhìn anh: “Ai chẳng hi vọng luôn giữ những điều tốt đẹp trong mắt người mình yêu?”
“Cuộc sống không phải lúc nào cũng hạnh phúc, khi tốt đẹp, khi thiếu sót, phải dũng cảm đối mặt.” Hình Khắc Lũy bộ dáng giống như người cha sờ sờ tóc cô: “Nhất định phải từ trong thất bại đứng lên.”
Đạo lý như thế không sai, nhưng sự thật không chỉ một lần chứng minh, cuộc sống đem lại đau khổ và tổn thương trước mắt, có bao nhiêu người sau khi vấp ngã có thể đứng dậy. Mễ Kha may mắn vì có ba mẹ yêu thương che chở, lại có Hình Khắc Lũy nguyện vì cô che gió che mưa. Nhưng Thẩm Gia Ngưng, cô ấy có cái gì?
Giống như nháy mắt đã trưởng thành, Mễ Kha nhìn thẳng vào mắt Hình Khắc Lũy: “Giúp cô ấy một chút thôi.”
Cũng không xác định Mễ Kha có thể giúp được Thẩm Gia Ngưng hay không, nhưng Hình Khắc Lũy khong hề hoài nghi Thẩm Gia Ngưng lúc này đúng là cảm thấy không còn đường nào để đi, cho dù thân thể đã khôi phục, nhưng vết thương trong lòng cũng từng chút hủy diệt cô.
Đêm mùa hạ mưa phùn, tiếng mưa rơi tí tách đem lại cảm xúc buồn bã. Sáng sơm mưa mới tạnh, bầu trời quang đãng, ánh mặt trời ấm áp đủ để sưởi ấm bất kì một trái tim lạnh lẽo nào.
Hình Khắc Lũy dưới thời tiết như vậy, đưa Thẩm Gia Ngưng tới nghĩa trang. Nhìn ảnh của Thẩm Chính, Thẩm Gia Ngưng vốn yên tĩnh trong ánh mắt lóe lên bi thương không che dấu.
Hình Khắc Lũy cũng cảm thấy đây là phương thức vô cùng tàn nhẫn nhưng anh vẫn lựa chọn: “Lúc đầu anh nghĩ rằng chú Thẩm đưa em đến doanh trại tìm anh, về sau mới phát hiện mọi người muốn tới bệnh viện lục quân.”
“Tình cảm vài năm không phải là giả, ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng trong lòng Hình Khắc Lũy luôn coi Thẩm Gia Ngưng là bạn gái của mình. Nhưng nói chia tay thì chia tay ngay lập tức, tình cảm của hai người trong lúc đó cũng chấm dứt. Mặc dù trong lòng không phục.” Hình Khắc Lũy ngồi xuống nhìn Thẩm Gia Ngưng trên xe lăn: “Bây giờ nghĩ thông suốt, Gia Nam nói không sai, nếu như lúc ấy lấy ra một phần mười tâm tư đối với Mễ Kha cho em, có lẽ sẽ không dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.”
Trầm mặc một lúc, Hình Khắc Lũy chân thành nói: “Thật xin lỗi Gia Ngưng, trong khoảng thời gian quen nhau, đã không đối xử tốt với em.”
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người Thẩm Gia Ngưng, ánh mắt của cô nhìn chăm chú vào Hình Khăc Lũy, nhưng không nói tiếng nào. Nhưng Hình Khắc Lũy lại bắt được ánh sáng lóe lên trong mắt cô, giống như là nói, cô tha thứ.
Có được sự đáp lại, Hình Khắc Lũy cũng có thêm mấy phần tin tưởng: “Như vậy Gia Ngưng, có phải hay không cũng nên nói tiếng xin lỗi?”
Mặc dù là cô có lỗi nhưng cũng không phải nguyên nhân gây ra cái chết của chú Thẩm. Còn Thiệu Vũ Hàn, cô lại gửi thiếp mời cho anh ta. Dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi đau đớn bị khơi dậy, cũng không thể thừa nhận. Bàn tay vì nắm chặt tay vịn xe lăn quá độ mà trắc bệch, ánh mắt của Thẩm Gia Ngưng dưới áp lực của Hình Khắc Lũy bỗng mờ mịt mông lung.
Ánh mắt so với lời nói càng thành thực, Hình Khắc Lũy cũng không cho phép cô tránh nhé anh lời nói sắc bén: “Muốn chia tay Thiệu Vũ Hàn, buộc Thiệu Vũ Hàn rời đi là vì người nào? Không muốn nói? Có thể, ai sẽ để ý trên thế giới này nhiều hơn một bí mật? nhưng Gia Ngưng phải hiểu, sống trên đời phải biết có chuyện nên làm, có chuyện phải gánh trách nhiệm. Chú Thẩm đã mất, dì Trầm bây giờ đã già, năm năm này đối với bà mà nói, so với năm mươi năm còn dài hơn, bà mất đi chồng, bây giờ em làm sao có thể nhẫn tâm để bà mất đi đứa con gái?”
Nếu như có thể, Thẩm Gia Ngưng nguyện thà mất đi trí nhớ. Như vậy cô không cần đối diện với cái chết của ba, khốn cảnh của mẹ, tình cảm của Thiệu Vũ Hàn. Mỗi một thứ đối với cô là ràng buộc là đau khổ.
Hình Khắc Lũy di chuyển xe lăn, bắt Thẩm Gia Ngưng phải nhìn anh: “Nói đi Gia Ngưng, thật sự không còn đường để đi sao? Trốn tránh cảm thấy thoải mái? Có biết hay không, em trốn tránh đối với Thiệu Vũ Hàn mà nói chính là hành hạ? Em không cần anh ta, anh ta vì sao lại phải đeo gánh trách nhiệm này trên người, bởi vì anh ta từng yêu em sao? Nếu như tình yêu chính là sai lầm vậy tại sao lại không tiếc tất cả trước mặt anh ta giữ gìn cái gọi là một phần tốt đẹp, tại, vì, sao?!”Anh nặng nề nói bốn chữ cuối cùng giống như là xé rách bức màn che giấu của cô. Phòng tuyến vững vàng của Thẩm Gia Ngưng dưới thế tấn công mãnh liệt của Hình Khắc Lũy hoàn toàn tan rã, cô gần như thét chói tai, khóc rống lên, giống như người điên đánh vào thân thể Hình Khắc Lũy: “Cũng chỉ muốn sống trong thế giới của bản thân, tại sao lại ép? Tại sao lại ép? Tại sao, tại sao…”
Nghĩa trang an tĩnh bị tiếng kêu khóc của cô phá vỡ. Cái loại đau đớn giống như từng mũi kim đâm vào trong ngực, nội tâm đau triệt để, ở một nơi xa Thiệu Vũ Hàn lấy tay đè lên ngực, làm thế nào cũng không ức chế được nỗi đau đớn đang trào ra.
Thời tiết cuối hè có chút lạnh, gió thổi mạnh cuốn các lá cây rơi dưới đất bay toán loạn, không gian thanh tĩnh có vẻ tiêu điều. Thẩm Gia Ngưng trượt ngã khỏi xe lăn ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc. Trong cổ họng như bị thứ gì chặn lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Mễ Kha rốt cuộc không nhịn được, nhanh chóng quay lưng đi, khẽ ngẩng đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, giống như đang giải phóng hết những đau thương trong mấy năm qua. Không biết bao lâu, lâu đến mức chân Mễ Kha tê dại, tiếng khóc của Thẩm Gia Ngưng mới nhỏ lại.
“Những năm qua, giống như là giấc mơ, trong mơ toàn máu đỏ, còn tiếng quát tháo, tiếng phanh xe, rất muốn chạy nhưng những âm thanh đó như quấn lấy không dứt được. Thường xuyên ở trong mơ thức tỉnh, nhưng khi tỉnh lại cảm thấy ngày tối quá, mà trước mặt lại là những gương mặt xa lạ, nên cảm thấy sợ.” Thẩm Gia Ngưng giọng nói bình tĩnh thuật lại, cái loại bình tĩnh mà thê lương đến bi thương: “Sau khi phẫu thuật thì không gặp phải những giấc mơ này, nhưng mỗi lần mở mắt lại nhìn thấy Thiệu Vũ Hàn mỉm cười quen thuộc, có ảo giác như tất cả mọi thứ dường như chưa từng thay đổi.”
“Cực kì hối hận, hối hận không nên sinh nhật đêm đó một mình đi uống rượu. Anh ấy chỉ là tạm thời có cuộc phẫu thuật, cùng là bác sĩ sao lại không thông cảm cho anh. Nhưng khi tỉnh lại thấy người đàn ông ở bên cạnh, đã biết tất cả quá muộn.”
“Hi vọng xa vời, Thiệu Vũ Hàn sẽ tha thứ, nhưng tên cầm thú cũng không buông tha.” Tầm mắt mơ hồ, Thẩm Gia Ngưng trong mắt dâng lên sương mù: “Hắn ta chụp ảnh, đe dọa phải quan hệ cùng hắn.”
Cho nên Thẩm Chính ngày đó trên đường bắt gặp một người đàn ông không phải là Thiệu Vũ Hàn, mà Hình Khắc Lũy lúc đi khuyên can Thẩm Gia Ngưng là lúc cô biểu hiện khác thường, bị áp lực và đe dọa.
“Muốn kiện hắn, còn muốn ở cùng Vũ Hàn. Trong lòng ôm hi vọng, nếu rời khỏi bệnh viện cơn ác mộng sẽ kết thúc. Lúc ấy cảm thấy may mắn vì chưa công bố với mọi người cùng Vũ Hàn yêu nhau.” Giống như không nói được nữa, Thẩm Gia Ngưng quay đầu nhìn về phía ngọn núi phía xa, dừng lại thật lâu: “Đã chuẩn bị nói với Vũ Hàn muốn đổi công việc thì lại, mang thai.”
Nước mắt không khống chế được rơi xuống, cô cười buồn bã: “Trong mắt Vũ Hàn, tôi là một cô gái tốt ‘băng thanh ngọc khiết’ nhưng thực tế…Không thể làm gì, cũng không có dũng khí đối diện, cuối cùng chỉ có thể giả say buộc anh phải chia tay.”
Nhưng điều Thẩm Gia Ngưng không ngờ tới là dù cô nói chia tay, nhưng khi đi trao đổi học tập anh vẫn gọi điện, gửi thư, vẫn mạnh mẽ nói: anh chờ cô, tâm ý của anh vì cô mà mở. Vì muốn anh chết tâm, cô đưa anh thiệp mời. Khi thư của anh không còn gửi đến, cô khóc cả đêm.
Không bao lâu sau, Thẩm Chính phát hiện cô có thai. Tức giận đau lòng, Thẩm Chính chỉ vào mặt con gái tuyệt vọng hỏi: “Là ai?”
Thẩm Gia Ngưng khi đó uống thuốc phá thai, mơ hồ cảm thấy đau đớn, cô nhịn đau nói: “Không cần ba phải quan tâm.”
Thẩm Chính vô cùng tức giận nhưng không hạ được quyết tâm không để ý tới con gái, thấy sắc mặt cô trắng bệch, suy yếu vội đưa đến bệnh viện lục quân. Thẩm Gia Ngưng tất nhiên không chịu, nhưng sức cô không chống lại được sức mạnh của Thẩm Chính, bị ôm lên xe. Vừa gặp Thẩm Gia Nam tan học về, nhìn ba và chị cãi nhau cô chạy theo lên xe an ủi Thẩm Gia Ngưng.
Trên đường đi xảy ra tranh chấp, sắp tới bệnh viên lục quân thì có một chiếc xe ngựa lao ra, Thẩm Chính vốn là không tập trung không kịp phản ứng, nên xảy ra tai nạn. Nhưng trong một giây nguy cấp kia, bản năng của người cha ông bẻ tay lái, khiến cho hai con gái không bị đụng quá mạnh. Cứ như thế, Thẩm gia gặp biến cô nghiêng trời lệch đất.
Lỗ Tấn từng nói: sinh tối đại đích bi ai mạc quá vu mộng tỉnh chi hậu vô lộ khả tẩu (* )Một biến cố lớn như thế đột nhiên xuất hiện. Có lẽ phụ tử liền tâm, sau khi Thẩm Gia Ngưng hôn mê tỉnh lại thì không cần nói gì cũng biết vĩnh viễn mất đi Thẩm Chính.
(*): mình không hiểu rõ lắm chắc đại ý đau thương lớn nhất trong sinh mạng đó là sau khi tỉnh mộng lại phát hiện mình không còn con đường nào để đi, nhưng vì sợ ed không chính xác nên sẽ để nguyên văn hán việt câu này, mọi người biết thì chỉ giúp nhé, cảm ơn nhiều).
Còn sống lại trở thành một loại đau khổ, còn sống thanh tỉnh chính là đau càng thêm đau.
Một ngày kia, thế giới của Thẩm Gia Ngưng hoàn toàn sụp đổ.
Thật ra thì trong lòng cũng dự đoán nhiều tình huống, nhưng sự thật bày ra trước mắt, Hình Khắc Lũy vẫn cảm thấy chưa chuẩn bị tốt, anh liên tục hít sâu sau đó hỏi: “Là ai?” đối diện với vẻ mặt trầm mặc của Thẩm Gia Ngưng, anh lấy giọng điệu khẳng định: “Là bệnh viện lục quân.”
Tất nhiên không phải tự dưng suy đoán. Có thể khiến Thẩm Gia Ngưng e ngại như vậy, tất nhiên là người mà cô và Thiệu Vũ Hàn đều biết, nếu không cô ấy cần gì phải từ chức trốn tránh? Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh, Hình Khắc Lũy hỏi cô: “Có phải Phó Bột Viễn?”
Thẩm Gia Ngưng sắc mặt thay đổi.
Quả nhiên là hắn ta. Hình Khắc Lũy một quyền đánh xuống mặt đất: “Khốn kiếp!”
Chuyện rốt cuộc cũng rõ ràng, những ẩn tình không biết, những điều không hợp lý cuối cùng cũng có đáp án. Thật ra thì hiểu Thẩm Gia Ngưng không muốn Thiệu Vũ Hàn biết nhưng Hình Khắc Lũy không cách nào giấu diếm. Sau đó anh nói cho Thiệu Vũ Hàn, “Cái gì cũng đừng nói, nhưng đừng cái gì cũng không làm.”
Thiệu Vũ Hàn ngồi trong phòng làm việc cả đêm. Ngày hôm sau, sáng sớm anh đi vào phòng bệnh của Thẩm Gia Ngưng, giọn nói nhẹ nhàng: “Tối hôm qua em ngủ ngon không? Có đói bụng không, anh mang cháo trắng em thích ăn nhất cùng chút đồ ăn…” Vừa nói vừa để bình giữ nhiệt lên trên bàn, sau đó múc cháo và đồ ăn cho Thẩm Gia Ngưng. Biểu hiện giống như bình thường, giống như anh cái gì cũng không biết.
Ánh mắt nhìn vào bóng dáng cao lớn của Thiệu Vũ Hàn, Thẩm Gia Ngưng nhẹ nhàng nói: “Cám ơn!”
Từ khi bọn họ gặp lại tới giờ, đây là câu nói đầu tiên Thẩm Gia Ngưng nói với anh. Thân hình Thiệu Vũ Hàn hơi khựng lại, đáy mắt trầm mặc có chút ẩm ướt. Mất một lúc lâu anh mới tìm lại được âm thanh của mình. Nhẹ nhàng cầm tay cô, anh đáp lại: “Không cần.”
Một giây tiếp theo nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay anh, chạm đến tim anh, khiến anh đau nhói.
Ôm chặt cô vào trong ngực, Thiệu Vũ Hàn cảm giác được cô còn có điều muốn nói, nhưng cuối cùng cô chỉ đưa tay ôm ngang hông anh. Ôm bằng tất cả tình yêu, có lệ thuộc, có quyến luyến.
Tưởng rằng đây sẽ là kết cục cuối cùng, nhưng lúc Thiệu Vũ Hàn chuẩn bị động thủ với Phó Bột Viễn thì Thẩm Gia Ngưng lặng yên không một tiếng động rời đi. Phòng bệnh trống không, chỉ để lại cho thư cho Hình Khắc Lũy, và Thiệu Vũ Hàn, thì không có bất kì dấu vết nào của cô.
Lũy tử:
Rung động tuổi trẻ, bởi vì ngu ngốc không biết quý trọng, khiến đáng lẽ sẽ có thể có được hạnh phúc lại bị vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Đã hiểu, trải qua khoảng thời gian năm năm, không cần nói xin lỗi. Vì vậy chỉ có thể cảm tạ và cáo biệt, cám ơn đã chăm sóc cả gia đình của em. Không cách nào báo đáp, chỉ có thể bảo đảm: trong cuộc sống tương lại, sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không trốn tránh.
Mễ Kha rất là may mắn, được gặp gỡ và yêu anh.
Chúc hai người hạnh phúc.
Gia Ngưng.
Vũ Hàn:
Lũy tử hỏi: “ Nếu như tình yêu chính là sai lầm vậy tai sao lại không tiếc tất cả trước mặt anh giữ gìn cái gọi là một phần tốt đẹp?!” Cho đến một phút kia mới hiểu được: tha thứ, không phải là hi vọng xa vời.
Đáng tiếc số mạng không thể thay đổi, không thể quay lại thời gian năm năm trước để làm lại từ đầu. Từng nghĩ bị thế giới vứt bỏ nhưng thật ra, là tự mình vứt bỏ. Anh ấy nói không sai, dù không phải người yêu cũng là bằng hữu. May mắn bây giờ đã hiểu: biện pháp sửa chữa sai lầm không phải là trốn tránh, mà là đền bù.
Mặc dù có thể gương vỡ lại lành, nhưng, sau biến cố này, chúng ta không thể đi chung một con đường. Thay vì chấp nhận không bằng chúc anh được hạnh phúc.
Đừng lo lắng, tin tưởng, sau khi được sống lại lần thứ hai, em có thể tự mình đứng lên.
Nếu sau này có một ngày nghe được có một bác sĩ không biết tên hành y cứu người, thì có lẽ sẽ hiểu.
Vũ Hàn, cảm ơn vì đã từng yêu em.
Mong tất cả mọi người mạnh khỏe!
Gia Ngưng.
Cứ như vậy, Thẩm Gia Ngưng, chặn hết tất cả đường lui, dứt khoát vẫy tay chào tạm biệt với bọn họ. Cô lựa chọn phương thức rời đi, không phải là giữ lại. Thật ra sau khi tỉnh lại, đối với chuyện xưa ai có thể hiểu rõ hơn cô? Từng hi vọng có thể quay lại nhưng cuối cùng chỉ có thể là khách qua đường. Mà cô lại quyết định lần nữa lên đường, tiếp tục cuộc hành trình của người lữ khách.
Đối với Hình Khắc Lũy, được gặp gỡ anh, đó là những năm tháng tốt đẹp may mắn của Thẩm Gia Ngưng.
Đối với Thiệu Vũ Hàn, cô thật sự muốn quên, nhưng trong lòng vẫn khắc sâu.
Kết cục như vậy thật khiến người khác thổn thức. Mễ Kha cũng không nhịn được hỏi: “Thật sự như vậy sao? Vây sư huynh biết làm thế nào?”
Đất nước rộng lớn, Thẩm Gia Ngưng quyết định biến mất, Thiệu Vũ Hàn biết đi đâu tìm cô.
Hình Khắc Lũy chỉ có thể nói: “Đã đi đến bước này, ở cùng nhau hay không không phải điều quan trọng nhất, chỉ cần trong lòng Gia Ngưng vui vẻ, Thiệu Vũ Hàn cũng sẽ không đau khổ.”
Câu chuyện của Thẩm Gia Ngưng kết thúc như vậy, chuyện về thành phố A vẫn còn tiếp tục.
Sau khi kết thúc công việc chữa bệnh từ thiện, trở lại vị trí công tác, Mễ Kha không còn là bác sĩ thực tập, mà giống như Hạ Nhã Ngôn một mình độc lập khám chữa cho bệnh nhân.
Phòng khám bệnh người bệnh rất đông, mặc dù khám bệnh cho mỗi người chỉ mấy phút, cũng sẽ mệt mỏi và kiệt sức. Nhưng mà trên môi của Mễ Kha vẫn thủy chung mỉm cười.
Nhìn thời gian, Mễ Kha ngẩng đầu hỏi: “Còn bệnh nhân không?”
Hứa Nghiên San thần bí nói: “Còn, hình như là còn một con, đi xem một chút.”
Mễ Kha bật cười: “Cái gì một con, giống như gọi heo.”
Hứa Nghiên San ló đầu ra ngoài liếc mắt nhìn, xoay người: “Đã vào rồi.”
Mễ Kha còn tưởng là người bệnh, nhìn ra cửa mỉm cười.
Người nào đó mặc thường phục đi vào, nhìn vào mặt cô giáo huấn: “Cười, cười, cười, khám bệnh hay bán rẻ tiếng cười?”
Mễ Kha khẽ cau mày: “Sao anh lại đi vào? Còn chưa tan ca, ở bên ngoài chờ một chút.”
“Tại sao lại phải chờ bên ngoài?” Hình Khắc Lũy kéo ghế ngồi trước mặt cô, đặt số lên bàn, “Bác sĩ Mễ, tiểu gia tới khám bệnh.”
Mễ Kha nhìn số trên bà, đánh anh một cái: “Rảnh rỗi quá không có việc gì làm sao lại đi lấy số!”
Mễ Kha thấy anh cố ra vẻ bị bệnh, không nhịn được nói: “Trái tim không thoải mái, chuyển sang phòng sư huynh bên kia đi.”
Hình Khắc Lũy rên lên một tiếng, kéo tay cô: “Có nàng dâu nhỏ là đủ rồi.” Sau đó hôn lên mặt Mễ Kha một cái.
Mễ Kha đẩy anh ra: “Chú ý hình tượng, đang giờ làm việc.” sau đó lúng túng nhìn ra phía ngoài sợ bị nhìn thấy.
Hình Khắc Lũy hạ thấp giọng, nhại lại giọng điệu của cô: “Chú ý hình tượng, đang giờ làm việc.” Sau đó siết chặt cằm nhỏ của cô, ra mệnh lệnh: “Thay quần áo, về nhà.”