"Doanh Tử sao lại vòng lại đây?" Mẹ tôi giật mình.
Tôi nhìn chằm chằm Tưởng Dực, từng bước từng bước đi tới, hỏi qua cánh cổng sắt: "Cậu không thi Đại học đúng không? Cậu sẽ đi Mỹ đúng không? Lời các cậu ấy nói là thật đúng không?"
Lúc cất tiếng hỏi mấy câu này, mắt tôi đã đỏ hoe.
Tưởng Dực mím môi, nhìn Liêu Tinh cũng chạy ra theo đằng sau tôi, miễn cưỡng nói: "Cậu đừng nghĩ linh tinh, mau vào thi đi, tớ đang đứng ngay trường thi đây còn gì?"
"Vậy cậu vào trường thi đi! Cậu vào đi!" Tôi chẳng còn để ý gì sất, với tay ra cổng kéo túi bút của cậu ấy: "Sao cậu không vào? Phiếu báo danh của cậu đâu? Cậu để phiếu báo danh ở đâu?"
"Doanh Tử, bao nhiêu người đang nhìn kìa!" Ba tôi không nhìn nổi nữa, thấp giọng răn tôi, "Đừng quấy, chuyện Tưởng Dực đi Mỹ đã quyết từ lâu rồi."
Nói rồi đấy! Thế là mấy người họ cuối cùng cũng nói! Cuối cùng họ cũng nói!
"Quyết từ lâu rồi thế mà cậu không nói gì với tớ!" Tôi rút hơi rút gân rút cốt ra gào lên. Cậu ấy chẳng nói một lời, đôi môi khô rang.
Đúng là cậu ấy cần một chai Cola thật.
"Bạn con sợ ảnh hưởng con ôn tập nên chưa nói con." Mẹ tìm cách tách bọn tôi ra.
"Giờ nói thì không ảnh hưởng rồi đúng không?"
Tôi hoàn toàn chẳng để tâm chung quanh đang nhìn. Cái dằm kia giờ đã nhọn hoắt, bị tay ai đâm lút vào tim tôi, máu me bê bết hết cả.
Mặt Tưởng Dực trắng bệch, đột ngột nói: "Tớ đi Mỹ, cậu bận lòng đến thế à?"
Lòng tôi ầm ầm cuộn trào muôn mối cảm xúc, ngoài đau đớn cùng nhức nhối, còn có cảm giác đè nghẹt khi bí mật sâu kín nào đó bị vạch trần, khiến tôi nóng nảy, bàng hoàng, đau lòng, tức giận.
"Tớ, tớ thèm vào mà bận lòng!" Tôi muốn xông ra khỏi cổng, bị cô giáo đứng trực cổng giữ lại: "Bạn học sinh, giờ thi sắp bắt đầu, em mà ra thì không vào được nữa đâu."
"Hoàng Doanh Tử." Mẹ tôi đột nhiên gọi tôi bằng tên đầy đủ, "Đi vào thi đi."
Liêu Tinh cũng túm chặt tôi kéo lại: "Đi thôi, Doanh Tử, môn cuối rồi, thi xong rồi nói."
Tôi vẫn nhìn như đóng đinh vào Tưởng Dực, cậu ấy ngó tôi, cắn môi, bỗng nhiên thốt ra mấy chữ: "Giờ cậu đã biết rồi, vậy cậu muốn đi cùng tớ không?" Tôi trợn to mắt, lùi lại mấy bước.
Tưởng Dực nhìn tôi, mặt không chút cảm xúc: "Dù thế nào đi nữa cậu cũng chả đi cùng tớ, vậy cho cậu biết làm gì?"
Tim tôi đau như bị ai khoét, tôi nhìn cậu ấy đăm đăm, nói: "Cậu thích đi đâu thì đi, đừng bao giờ về nữa là tốt nhất!" Tôi giậm chân, xoay người quẹt nước mắt chạy về phía phòng thi của mình.
Đến lúc ngồi vào phòng thi rồi, tôi vẫn không tài nào ngăn được dòng nước mắt đang giàn giụa chảy.
Đề thi đã phát xong, tôi miễn cưỡng lau cặp mắt nhoè nước, trong bụng đay nghiến hàng nghìn lần: "Tưởng Dực là đồ con rùa! Đồ con rùa chuyên nói lời không giữ lời! Có mà tớ đi với cậu ấy, cả đời cũng đừng hòng!"
Ký ức về bài thi cuối của tôi khá mờ nhạt, tôi chỉ nhớ lúc tiếng chuông reng lên, tôi lên nộp bài, thu dọn đồ, đi vào WC mới phát hiện hai mắt mình đã khóc tới sưng đỏ.
Vậy là tôi đã vừa khóc vừa hoàn thành xong môn thi cuối của kì thi Đại học như thế.
Kì thi Đại học, kì thi quan trọng nhất của ba năm cấp ba, của tuổi mười bảy của tôi, môn thi cuối cùng, tôi đã khóc ròng rã suốt hai tiếng.
Nhưng tất cả rồi cũng qua.
Ba năm cấp ba đã từ biệt tôi bằng một cách chẳng ai có thể ngờ như thế, khiến con tim tôi đau nhức không thôi.
Tôi ở chết dí trong WC quá lâu, đến lúc đi ra khu lớp học thì các bạn thí sinh hầu như đã về hết. Cả sân trường lại chìm vào tĩnh lặng.
Hạ chí sắp tới, ngày dài, nắng ấm rắc trên sân.
Mắt tôi ngâm ngẩm xót, tự nhiên cả người bần thần.
Như thế này là kì thi đại học đã kết thúc rồi ư? Chuyện quan trọng nhất dường như từ lúc mới sinh ra đã được in trong đầu, vậy mà tôi đã đi qua như thế ư?
"Doanh Tử." Có người ở sau lưng gọi tên tôi.
Tôi sụt sịt mũi ngoái lại, là Liêu Tinh. Cậu bạn có đôi mày đậm và cặp mắt to, sáng.
Hè đến rồi, da cậu ấy lại rám nâu hơn nhiều, người cũng cao vọt hẳn lên, thế nhưng vẫn là dáng vẻ mà tôi quen thuộc, ấm áp, rắn rỏi. Những người tôi quen khác, họ đều sắp đi cả.
Cậu ấy bước đến, trong mắt có vẻ lo lắng: "Cậu không khóc suốt giờ thi đấy chứ?"
Nước mắt của tôi lại không ngăn được.
Liêu Tinh bỗng kéo tay tôi.
Tôi toan giằng ra, thì cậu con trai hỏi tôi từ trên đỉnh đầu: "Doanh Tử, Tưởng Dực đi rồi, tớ sẽ ở cạnh cậu, được không?" Tôi sững người, vừa gạt đi lệ vừa lắc đầu.
"Tại sao không được?" Liêu Tinh hỏi. Tại sao?
Tôi sụt sùi không nói ra lời. Đầu óc rối như mớ bòng bong, chỉ nghĩ, không được là không được thôi.
Nhưng thật có duyên do gì hay không?
Vẫn là có duyên do đấy.
Ví dụ như bánh kếp cậu mua còn thua xa lắm, cậu không biết vẽ chim để tớ chua lời vào làm thành truyện tranh, lúc chạy xe đạp chơi lòng vòng cậu không biết tính gia tốc làm sao, cậu còn lót đệm trên yên sau xe đạp làm cả trường cười nhạo Tưởng Dực...
Tưởng Dực
Tưởng Dực là tên chết tiệt! Chết tiệt! Tưởng Dực...
Nhưng mà, lời của Liêu Tinh rõ rành rành, thẳng thắn, khiến người ta chẳng thể lờ đi, cậu ấy bày tỏ: "Hoàng Doanh Tử, tớ thích cậu."
Bờ vai tôi se sẽ run lên, tôi nghĩ lung tung trong đầu, vậy cũng không được, không được, cậu có thích tớ cũng không được, cậu thích tớ cho nên cái gì cũng nương theo tớ, tớ uống trà sữa ăn KFC cậu đều chịu, đến khi tớ thành béo trục béo tròn ra cậu sẽ chẳng thích tớ nữa đâu, lúc ấy Tưởng Dực cũng đi mất rồi, ai sẽ ở cùng tớ...
"Bọn mình cùng đi Bắc Kinh, tớ cùng cậu học Đại học, như thế là được đúng không?"
Cậu cũng đi Bắc Kinh sao?
Tôi ngước đầu lên, trong tầm mắt nhoè nhoẹt, ở trước mắt tôi là đôi mắt chân thành nhất tôi từng thấy.
Tôi sựng lại một thoáng, vẫn tiếp tục lắc đầu.
Cậu ấy chẳng hề suy suyển, vẫn chậm rãi nói từng chữ một: "Tớ sẽ luôn ở cạnh cậu, dù ai đi, tớ cũng sẽ không đi đâu hết, như vậy được không?"
Trong giây phút ấy, trái tim bị bóp nghẹt của tôi cuối cùng cũng có một chút chút kẽ hở để hít thở.
Đã bao lâu nay, điều tôi muốn, chẳng qua là một câu nói như thế.
Tháng năm tuổi, buổi chiều tối kết thúc kì thi Đại học, Liêu Tinh nói rành mạch từng chữ với tôi: "Doanh Tử, tớ sẽ luôn ở cạnh cậu, chỉ cần cậu bằng lòng, tớ mãi mãi không đi đâu hết, vậy có được không?"
Giống như một người bị đuối nước, tuy chung quanh đều nói "Tội quá, thương quá, con bé khổ quá", nhưng lại chẳng ai buồn đưa tay ra. Mà lúc này, cuối cùng cũng có người tốt bụng thả xuống cho tôi sợi dây cứu sống.
Tôi thôi không cố giằng khỏi tay cậu ấy nữa, từ tim đến thân mình có một thoáng chốc chao đảo.
Chính là vào một lúc đó, hỗn loạn, hoảng hốt, qua bờ vai của Liêu Tinh, dường như tôi nhìn thấy hình dáng của Tưởng Dực, cao gầy, một mình một bóng, lẻ loi...
Song đến khi tôi chớp mắt, thì chỉ còn sắc chiều trải ra mênh mông.
Liêu Tinh, cậu bạn Liêu Tinh luôn hiền hoà, lúc này lại cứng rắn bất ngờ. Cậu ấy lấy tay xoay mặt tôi lại, hỏi rõ ràng từng chữ: "Doanh Tử, cậu không thích Tưởng Dực, đúng không?"
Tôi giãy nảy: "Thích, thích cái gì mà thích!"
Cái tên hai chữ ấy giống như một thứ thuốc khiến người ta đau đớn, bấy giờ tôi chỉ muốn rụt người né cho xa.
Liêu Tinh nhẹ nhàng gật đầu, yên tâm siết chặt lấy cánh tay tôi: "Vậy cậu có thích tớ không?" "Tớ!" Tôi nức nở, "Tớ không biết nữa..."
Cậu ấy gật đầu: "Vậy là được rồi."
Một câu "Tớ không biết" đã đủ làm cậu ấy yên tâm. Tôi khóc đến nước mắt mũi tèm lem, lòng lại rối như tơ vò.
Biết nói dối trước mặt người chân thành với mình, tôi đã bắt đầu lớn lên như vậy.
Ra khỏi trường thi, ba mẹ đứng đợi tôi, Tưởng Dực và chai Cola của cậu ấy thì đã mất tăm mất tích.
Mắt tôi khóc đến phát xót, tôi đứng giữa đám đông hồi lâu, lòng dần hiểu ra một chuyện: Từ bây giờ trở đi, tôi thật sự là một mình. Hoàng Doanh Tử nhóm máu A, cung nhân mã, sợ nhất là cô đơn, cuối cũng cũng phải bắt đầu tự mình trưởng thành.
Bạn bè tôi, có người vẫn ở chốn cũ, có người sẽ đến phương xa, nhưng thảy đều không cùng hướng với tôi. "Vậy tớ, đi đây nha?" Liêu Tinh thấy ba mẹ tôi, có hơi quýnh quáng chân tay, "Tối tớ gọi điện thoại cho cậu."
"Không cần." Tôi ở tuổi mười bảy nắm lấy tay Liêu Tinh, đi tới trước mặt ba mẹ. Tuy nước mắt lau vẫn chưa khô, nhưng lời của tôi dõng dạc: "Ba mẹ về nhà trước, con với bạn trai con đi ăn KFC đã."
Hỏi: Mười bảy tuổi Hoàng Doanh Tử thích ai? Tôi ngơ ngác đáp: Hẳn là Liêu Tinh chứ ai.
Mười bảy tuổi, hai năm sau khi được tỏ tình, tôi có người bạn trai đầu tiên trong đời.
========