Minh Vũ ngửng đầu khỏi đống sách vở ôn tập, mất một lúc đôi mắt mới thôi đờ đẫn, nói: "Nếu không đậu mẹ tớ sẽ thất vọng lắm, hồi xưa mẹ tớ thiếu một chút nên không đậu. Đến giờ mẹ tớ vẫn hay nằm mơ thấy lúc nhỏ cùng ông bà tớ đi về trường, nói là mùa xuân ở Bắc Đại hoa nở đẹp lắm..."
Tôi nín thinh, áp lực của bà chúa điểm thi tuy nghe thấy ghét, nhưng cũng nặng ngàn cân hệt như lũ học sinh thường chúng tôi. Có điều học sinh thường cũng có tên chả mấy qua tâm, vừa vào lớp thì Quan Siêu đã đổi một cô bạn gái mới.
Vẫn là đàn em lớp dưới, là cán bộ văn nghệ cốt cán của khối , kế thừa vai trò của Diệc Phi. Bạn ấy chuyên múa dân tộc, người siêu dẻo, chân xoạc sát đất, cực kì được hâm mộ.
Quan Siêu trưa nào cũng dắt theo cô bé đàn em này ra ăn trưa chung với cả bọn, trông cái mặt hếch lên trời chỉ muốn đấm cho một phát, có hôm còn không lên xe đưa rước đi về. Một hai lần cũng thôi, nhiều lần rồi không khỏi khiến người ta phải lo lắng.
Một hôm hết giờ tự ôn tập, Tưởng Dực đi ra trước, tôi đi theo sau thấy cậu ấy đứng trước cửa lớp số chặn Quan Siêu lại: "Tối nay cậu lại không về nhà hay sao? Ba cậu mấy ngày nay đã hỏi mấy lần rồi."
Quan Siêu vẫn cứ kiểu cà rỡn cà rỡn: "Tớ đặt chỗ quán game cả đêm, đi không?"
Tưởng Dực gạt cánh tay Quan Siêu định khoác lên vai cậu ấy, túm cổ tay Quan Siêu hỏi: "Gần đây cậu làm sao thế hả?" Quan Siêu khựng lại, nói: "Cậu khỏi phải quản."
Tưởng Dực bị chọc điên lên: "Tớ cứ quản đấy." "Cậu quản kiểu gì." "Cậu được chưa đấy."
"Tớ có về cũng chẳng có ai ở nhà!"
Quan Siêu nói xong muốn giật tay khỏi kềm kẹp của Tưởng Dực, cả hai ghì sức, lúc giật ra đều lảo đảo không vững. Tưởng Dực bất kể, vẫn nhào tới muốn túm Quan Siêu lại.
Liêu Tinh chạy đến tách hai bên ra: "Nói chuyện tử tế chút đi hai cậu." Tôi vội chạy tới kéo tay Tưởng Dực: "Không bị thương chứ?"
Quan Siêu không nói, mắt đảo qua đảo lại nhìn Tưởng Dực xong lại nhìn tôi, cô bé đàn em đã đứng chờ sẵn ở đầu cầu thang, hào hứng ngoắc tay gọi tên cậu ấy, cái tên này thế là định xoay lưng bỏ đi.
Tôi nổi đoá lên, cũng gọi tên cậu ấy: "Quan Siêu." Cậu ấy khựng bước, nhưng không ngoảnh đầu lại.
Tôi càng điên tiết: "Cậu bị cái gì đấy? Càng lớn càng chẳng ra sao cũng được đúng không? Cậu nói chuyện đàng hoàng có được không hả? Nổi xung với bọn tớ làm gì?" Bóng của Quan Siêu đã khuất dưới cầu thang, tôi tức ngang cả cổ họng, giậm chân la: "Quan Siêu cậu đứng lại cho tớ!"
"Doanh Tử..." Cùng lúc ấy, có người yếu ớt gọi tên tôi. Là tiếng của Minh Vũ!
Tôi hoảng hốt ngoảnh lại, Minh Vũ mặt trắng bệch, tay vịn tường vừa bước ra khỏi cửa lớp, vừa thấy tôi ngoái đầu bèn đứng không vững nữa, sụp xuống ngã ra đất.
"Minh Vũ! Minh Vũ!" Đầu tôi trống không, chạy tới kế bên cậu ấy, muốn bế cậu ấy lên lại không đủ sức. Tôi run bắn lên: "Minh Vũ! Cậu sao thế Minh Vũ?"
"Sao thế! Đau ở đâu?" Khâu Hàng phi thẳng ra tới cửa, lấy Minh Vũ từ tay tôi qua, thái dương rịn đầy mồ hôi.
"Bụng, bụng tớ đau quá..." Minh Vũ gượng nói.
Quách Tĩnh từ trong lớp ra, nhìn cậu ấy lập tức quyết định: "Đưa đi bệnh viện mau."
Liêu Tinh luống cuống chạy sang: "Tớ tìm cái xe đạp nhé, sợ cậu ấy không đi nổi ra cổng! Tới cổng mình gọi taxi..." Tưởng Dực quay người đi ngay: "Không cần taxi, tớ đi gọi xe đưa rước đưa bọn mình đi."
Khâu Hàng cõng Minh Vũ lên, nghiến răng nói: "Không sao đâu, không sao, cậu yên tâm, có tớ đây sẽ không sao hết."
=======