Người vừa trở về sau ba năm là Tưởng Dực nói: "Không thể thôi!". Cậu ấy đùng đùng đòi tôi trả tiền lại.
Tôi mở mắt tròn xoe, lên giọng: "Vậy cậu nói rồi nhé, từ Thượng Hải về sẽ qua kiếm tớ lấy tiền." Tưởng Dực sững một thoáng, mỏi mệt bật cười, nửa buổi sau mới rành mạch nói vào ống nghe: "Được."
Tự nhiên tôi cũng không ghim chuyện cái tên này về nước mà im re chẳng báo nữa. Chuyện cuối tuần Tưởng Dực tới trả tiền trở thành mong ngóng suốt cả tuần của tôi.
Tôi để sẵn trong ví một đồng tệ, cậu ấy kiểu gì cũng phải thối lại, nhưng mà kiểu gì cũng không có đủ tiền lẻ, vậy là tôi có thể bảo cậu ấy lần sau đưa cũng được...
Tôi dốc hết tâm tư vào suy nghĩ làm sao để thực hiện thành công "kế hoạch", biết phải lên toà soạn họp với hai người Dương Phong cũng kiểu kệ đi thì đi.
Sau lần phỏng vấn trước, Tư Kỳ cạch không nói chuyện với tôi nữa, Dương Phong trông sút hẳn, tóc bết, mắt kính đóng bụi cả mấy ngày chả buồn lau, chẳng hiểu thế nào.
May là tôi đã nhận ảnh chỉnh sửa từ anh chụp hình một cách suôn sẻ, chất lượng đẹp, cũng hơi nhen nhóm lại niềm tin vào lòng người nơi công sở.
Chẳng qua, xác nhận bài viết hình ảnh đã ổn thoả xong, về phần mình tôi vẫn đưa riêng cho anh dàn trang đủ bộ file gốc. Ngoài ra tôi còn gửi một bản cho bên tổ in, sau đó lại bỏ file vào usb đem theo người. Như vậy sẽ đảm bảo hình ảnh không bị tráo hoặc không thì cũng lập tức giải quyết, tránh lỡ dở thời gian hay gây ra hiệu ứng domino như lần nọ.
Hồi còn bé, ba dạy tôi đánh cờ có nói: "Chiêu nào biết là ngu thì không đi lại nữa, thể nào rồi cũng tới lúc ăn."
Từ nhỏ tôi đã không đặt nặng thắng thua, dù là làm việc hay chơi bạn bè đều ít khi tranh hơn, nhưng vẫn hiểu chuyện tốt thì làm, chuyện hại thì né, làm sai cần rút kinh nghiệm, không phải kiểu thật sự dốt đặc không biết gì. Theo trực giác cùng tinh thần tích cực, tôi có thể đặt lòng tin ở anh chụp ảnh, nhưng không thể không cẩn thận đề phòng Dương Phong và Tư Kỳ.
Nhớ lúc vừa mới vào làm, thực ra Dương Phong rất quan tâm tôi, trong mảng văn học anh ta đúng là tay kỳ cựu, có nhiều chủ đề đào sâu, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ. Cũng không biết tại sao về sau lại ra thế này.
Tối đến tôi nhắc chuyện này với Niệm Từ, tỏ vẻ chán chường, cậu ấy suy nghĩ rồi nói: "Cậu đủ tài năng, yêu thích nghề này, đã có thành quả gặt hái lại đang trên đà phát triển, khó mà không bị những người mãi dậm chân tại chỗ tưởng tượng thành kẻ địch. Đây là chuyện thường tình, không phải lỗi của cậu."
Đạo lý tôi có thể hiểu, chỉ là không tài nào chịu được cái "thường tình" ấy.
Cũng may lần này Tưởng Dực trợ giúp kịp thời. Hồi bé cậu ấy giống như bùa hộ mệnh của tôi, thi thoảng về nước vẫn có thể bảo kê cho tôi, làm tôi thấy yên lòng. Hoàng Doanh Tử giờ đã lớn hơn trước, càng tha thiết muốn túm chặt lá bùa tưởng đã mất này vào lòng tay, dầu chỉ một đôi ngày cũng được.
Nhưng không ngờ lá bùa tự trở về cạnh tôi còn chóng hơn tôi nghĩ. Cuối tuần, Minh Vũ và Quách Tĩnh tới Bắc Kinh, bọn tôi họp nhau lại ở nhà Khâu Hàng. Vừa đến chưa lâu, đang bắt đầu sửa soạn nấu nướng thì nghe chuông cửa reng lên.
Tôi lệt bệt dép đi ra hỏi: "Ai ấy?" Không có tiếng đáp.
Khu này an ninh hơi bị tốt, tôi do dự mở cửa, ló đầu ra.
Bốt đen cổ ngắn, quần bò, áo jacket ngang lưng, mình cao đầu cao, Tưởng Dực xách một túi bia đứng ngoài cửa. "Cậu!"
Hàng mi của cậu ấy phủ rợp che khuất đôi mắt, "Sáng tớ vừa về." Tôi đứng y nguyên, tròn mắt ngó cậu ấy.
Hai bên lặng thinh một hồi, Khâu Hàng nghểnh cổ ra từ phòng ngủ: "Phải Tưởng Dực tới không?" Tôi không đáp.
Mấy cái người này gọi Tưởng Dực đến lại chẳng nói tôi một tiếng.
Tưởng Dực mím đôi môi mỏng: "Tớ vào có được không?"
"Ồ... cậu vào đi..."
Tôi trở lại phòng khách, cuộn mình ngồi trên sofa.
Tưởng Dực vừa vào cửa đã bị Khâu Hàng chặn ngay chỗ lối đi bá cổ đấm cho phát: "Cái cậu này, còn biết về cơ đấy!" Tưởng Dực bị quàng lấy chẳng tình nguyện tẹo nào: "Không phải vừa gặp hai ngày trước à!?"
"Tớ nói là từ Thượng Hải giờ mới biết về! Kêu cậu cố về sớm hơn có chịu đâu!"
Hai người họ thật ra đã gặp một lần. Hôm biết tin Tưởng Dực về nước, Khâu Hàng chạy đến chốt chặn dưới công ty của Tưởng Dực, hai người lôi nhau đi nhậu, sáng hôm sau bị tương lên mặt báo kèm dòng tít to đùng "Khâu Hàng ít phim gõ cửa, nhậu xỉn giữa đêm, nghi ngờ đã chia tay với bạn gái ngoài ngành". Thành câu chuyện tiếu lâm của cả nhóm gần đây.
Gồm cả Quách Tĩnh, mọi người đều đã ba năm không gặp Tưởng Dực, nay gặp lại khó tránh bá vai bá cổ "nhẹ nhàng" binh vai nhau mấy cái. Sau hồi chào (đập) hỏi (lộn), tóc tai cổ áo mấy ông tướng cứ gọi rối tinh lên, thế mà lại như trở về khi nhỏ. Tôi ngồi ở đằng xa nhìn họ, cảm giác quả tim cứ treo lửng lơ.
Cái người này đi mất ba năm, nhưng chẳng có vẻ gì ngăn cách với cả bọn. Hoặc là, người xa cậu ấy ba năm chỉ có mình tôi.
Quách Tĩnh hiếm được lúc góp mặt, đồng ý nấu một bữa cho nguyên đám đỡ ghiền, thế là cùng rồng rắn kéo hết vào bếp.
Trong không gian bếp mở, Minh Vũ rửa rau, Niệm Từ dọn bàn ăn, Quách Tĩnh canh bếp, Tưởng Dực phụ cắt thái, cả tôi cũng bị phân cho cây chày đứng giã tỏi trong góc, người rảnh rỗi duy nhất là Khâu công tử vừa bị sai chạy túi bụi chỗ này chỗ kia, vừa hờn mát bảo: "Thì ra Quách Tĩnh với Quan Siêu không ở Bắc Kinh vẫn biết chuyện cậu về, đúng là bạn từ nhỏ cùng lớn lên có khác..." Minh Vũ tắt vòi nước, giọng còn cảm lạnh hơn: "Bọn em cùng lớn lên từ nhỏ đây, có ai biết đâu, bị Tưởng đại gia vứt khỏi đầu lâu rồi."
Tưởng Dực vẫn là có khác, hồi bé chẳng đời nào cậu ấy chịu nghe người ta xài xể, kiểu gì cũng nổi cơn thịnh nộ, nhưng bây giờ thì chỉ cúi đầu lo cắt thái, nói bình bình: "Ban đầu cũng không chắc sẽ ở lại lâu vậy."
Niệm Từ hỏi: "Thế cậu về lần này là chuyện cá nhân hay đi công tác?" "Ban đầu thì tính là công tác."
"Sao lại "ban đầu tính là"?" Minh Vũ thấy kỳ cục.
"... Phim hoạt hình mới của có một đoạn hiệu ứng đặc biệt bên tớ làm, đoàn đội trong nước lúc nhập phim gặp một số trục trặc, họ mời tớ về giúp đỡ, vốn chỉ tầm ba ngày xong là đi..."
Vậy chuyện gì đã giữ cậu lại?
Tôi ôm cối giã tỏi, mắt dán lấy cậu ấy, cái người này sao giờ lại khó nói chuyện thế chứ, tuyền trả lời nhát gừng, không hỏi là không nói.
Tưởng Dực ngước nhìn bọn tôi, cứ sự thực mà rằng: "Một ngày trước khi tớ về thì đến Trung, bên Mỹ không có nhân viên nào phù hợp để đi kèm ông ấy, với lại trong nước có một hạng mục mới cũng muốn tớ tham gia làm phần hiệu ứng đặc biệt, họ hỏi tớ có thể ở lại một thời gian không..."
Ngoài công việc cũng toàn là công việc.
Tôi ỉu xìu quăng chày gỗ giã tỏi đi, để nguyên cái cối đầy tỏi đã giã nhuyễn lên bàn ăn.
Phương Minh Vũ hai tay ướt mèm giành cái cối qua, lấy khăn chà mặt bàn lần nữa: "Dơ thế mà để trên bàn ăn ấy hả." Tôi đứng dậy bỏ đi.
"Cậu đi đâu thế?" Bà chúa Phương hỏi.
Tôi không ừ hử gì, ra lại phòng khách, chui lên sofa ôm cái điều khiển bắt đầu ấn chuyển kênh vô mục đích.
Phòng bếp nín thinh một chốc, có người thở dài, có kẻ lại cười thầm, nhưng không ai chê bai tôi để cối sai chỗ, cũng không ai cằn nhằn chuyện tôi bỏ ra ngồi không không làm việc.
Quách Tĩnh tắt máy hút khói xong còn gọi tôi: "Cơm cuộn chiên xong rồi, Hoàng Doanh Tử ăn không này?" Tôi câm như hến, vùi đầu vào sofa.
Chỉ muốn ngủ.
"Ăn sạch không chừa cậu miếng nào bây giờ." Bà chúa Phương doạ. Làm như tớ thèm lắm ấy!
Đột nhiên có tiếng chân bước, mùi đồ ăn nóng hổi từ đỉnh đầu bốc xuống, có ai đó chọc vai tôi. Tôi bực bội he hé mắt, sững lại.
Tưởng Dực tròng tạp dề Maruko ra ngoài áo len đen, một tay đang cầm đĩa cơm cuộn chiên, đứng bên cạnh sofa, đôi mắt hẹp dài nhìn vào tôi.
"Ăn không?" Tôi hứ một tiếng.
Cậu ấy ngồi xuống thảm, cầm một khoanh cơm cuộn lên: "Nguội rồi là không ngon nữa đâu." Tôi ngồi nghiêng qua, tròn xoe mắt ngó cậu ấy, vẫn không ừ hử gì. Cậu ấy ngồi ngay kế tôi, nhét cơm cuộn vào miệng nhai nghe rốp rốp.
Tôi vốn đang đau lòng, chuyển sang bực mình, sau đó đâm chán nản, mỏi mệt.
Khâu Hàng giờ lãnh chuyện cắt thái, trong nhà bếp mọi người vẫn rôm rả nói cười, âm thanh cùng mùi đồ ăn bảng lảng xung quanh, quện với bếp ấm, làm lòng tôi dịu lại. Tưởng Dực cũng ăn mấy miếng là bỏ đĩa xuống, ngồi bắt tréo chân kế tôi, không biết đang thả hồn nghĩ cái gì.
Đầu óc tôi trống không, ngơ ngác gọi cậu ấy: "Tưởng Dực" "Ừ."
"Tháng sau cậu không cần về ngay đúng không?"
"... Ừ."
"Vậy cuối năm cậu hãy về được không?"
Tôi nhắm mắt lại, giống như là không thấy thì cũng sẽ không phải nghe lời từ chối của cậu ấy.
Nhưng Tưởng Dực lại đáp rất nhanh, "Được."
=======