Ngụy Văn Hành x Giang Trì Phong
Yêu người vẫn yêu, làm điều hằng làm.
—
Chapter
Giang Trì Phong gặp Ngụy Văn Hành lần đầu vào tối ngày Đông chí.
Lúc ấy, cậu vừa chuồn được khỏi một cuộc xã giao, có chút rượu vào người.
Cậu cởi Tây trang gò bó, khoác áo lông vũ dày rộng lên, nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau.
Tài xế lái xe rất vững, kết quả đến lúc đi qua giao lộ thì bất chợt có chiếc xe lao ra đâm trúng đầu xe; xe phanh gấp, khiến cậu bất thình lình vồ vào lưng ghế lái đằng trước.
Tài xế đỗ xe lại bên đường, xuống xe đàm phán với bên kia.
Giang Trì Phong bóp trán, cũng xuống xe luôn.
Va chạm không nghiêm trọng, chỉ đụng hỏng đèn pha và xước thân xe.
Nhưng với Lamborghini mà nói, một cú đụng như thế đã đủ để bồi thường cả đống tiền.
Giang Trì Phong nghe tài xế nói “say rượu lái xe” mới ngước mắt lên nhìn sang.
Người lái xe đụng phải cậu rất cao, mày rậm mắt sâu, tướng mạo góc cạnh.
Có vẻ anh ta cũng uống rượu, gương mặt hơi ửng hồng, vành mắt cũng đỏ, trông như sắp khóc đến nơi, làm Giang Trì Phong thấy hơi khó hiểu.
Đàn ông lớn bằng nhường ấy rồi, cho dù không đền nổi cũng chưa đến mức khóc nhè giữa đường chứ…
Người đàn ông nọ im lặng nghe tài xế nói chuyện bồi thường, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt, vẻ mặt kiềm nén, đôi mắt ngập ngụa trong bi thương.
Giang Trì Phong nhìn con Jinbei của anh, nghĩ bụng chắc đối với người ta khoản tiền đền bù này hơi khó gánh vác thật.
Cái gió cắt da cắt thịt quật thẳng từ cổ áo vào trong, Giang Trì Phong trông bộ Tây trang đơn bạc của người ta, chẳng hiểu làm gì mà nhăn dúm nhăn dó thế, tai cũng lạnh đỏ cả lên, thế là mềm lòng.
“Thôi.” Cậu ngắt lời tài xế, “Không cần bồi thường nữa đâu.”
Người đàn ông ngẩng lên nhìn về phía cậu.
Chàng trai trẻ đứng cạnh con xe thể thao xa xỉ lủi mình trong chiếc áo lông vũ dày dặn và ấm áp, dung mạo tuấn tú hơi ưng ửng, cái trán cũng nhuốm chút hồng, cả khuôn mặt trông trắng nõn.
Ngụy Văn Hành nhìn cậu mà sững sờ trong giây lát.
Giọng nói chàng trai trẻ không hề mang ý thương hại hay bố thí, đôi mắt cũng chẳng có sự chế giễu, trào phúng, trong veo tựa lòng nước.
Thế nhưng, Ngụy Văn Hành vẫn thấy đôi chút khó chịu và khó xử trong lòng.
Nhớ đến sồ tiền mà tài xế đưa ra, lại trông con xe thể thao giá cả đắt đỏ, Ngụy Văn Hành hạ mi mắt, giấu đi cảm xúc phức tạp trong đôi con ngươi: “… Tôi sẽ bồi thường.”
“Cũng được thôi.” Giang Trì Phong hơi híp mắt, nhìn qua bên đường một lượt, dừng tầm mắt lại ở quán vỉa hè, “Đền một cân tôm hùm đất tê cay đi.”
Ngụy Văn Hành chưa kịp hiểu: “Gì cơ…”
“Tôm hùm đất tê cay.” Giang Trì Phong lặp lại lần nữa, “Ướp mười ba vị đấy nhé.”
Ngụy Văn Hành: “…”
—
Chapter
Trời lạnh, dãy bàn ngoài đường của quán vỉa hè trống không, trong nhà bật điều hòa mà cũng chỉ lác đác vài ba bàn khách, người thì cụng chén, người thì cười cười nói nói.
Cái bàn cạnh điều hòa để cả một chậu tôm hùm đất tê cay đỏ lòm, hai nam thanh niên ngồi đối diện nhau, một người đeo bao tay dùng một lần lột tôm hùm đất tê cay, động tác hơi vụng về nên lột rất chậm.
Người còn lại chống tay dưới cằm nhìn người kia bóc, thi thoảng cầm đũa gắp một con đã sạch vỏ, thong thả đưa vào miệng.
Lúc một người chuyên chú làm việc gì đó luôn rất hấp dẫn người ta, nhất là khi diện mạo người nọ còn khá ngon nghẻ.
Đầu óc Giang Trì Phong lửng lơ, bỗng hỏi: “Anh tên chi thế?”
“Ngụy Văn Hành.”
Giọng người đàn ông chẳng có cảm xúc gì mấy, không ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẫn cúi đầu cặm cụi bóc vỏ tôm.
Hứng thú ban đầu của Giang Trì Phong giảm mất một chút, phần còn lại cũng hao mòn dần theo cuộc tán gẫu sượng sùng mà cậu phải vất vả gợi chuyện này.
Ngụy Văn Hành lột xong cả chậu tôm to tướng, cậu mới ăn được một đĩa xíu xiu, thế là gọi ông chủ gói vào hộp.
Ngày đông gió rét, Giang Trì Phong siết áo lông vũ ôm lấy người, bỏ lại một câu “đường có ngàn vạn ngả, an toàn ngả đầu tiên” rồi xách tôm hùm đất tê cay lên xe.
Ngụy Văn Hành đã tỉnh gần hết rượu, nhìn tài xế lái thay đứng cạnh con Jinbei, kéo cửa lên xe, thở dài một hơi trĩu nặng trong lòng, đồng thời cũng thả lỏng hơn hẳn.
Anh nghĩ, tuy cuộc sống rất chết tiệt, nhưng chung quy vẫn có những lúc không tồi tệ đến vậy.
Ví dụ như chỉ cần bóc vỏ một cân tôm hùm đất tê cay đã bù được mấy trăm triệu tiền bồi thường, và cả cậu ấm nhỏ nhà nhiều tiền có lòng tốt gọi người lái xe thay hộ anh nữa.
Lời tác giả:
Ngụy Văn Hành hơn Giang Trì Phong tuổi nhé.
Giờ Ngụy Văn Hành đang , Giang Trì Phong , ảnh gọi Giang Trì Phong là cậu ấm nhỏ khum có vấn đề gì hết.
—
Chapter
Từ trước đến giờ, tính Giang Trì Phong luôn thích náo nhiệt, nhưng bạn bè cậu thì chẳng tính là nhiều.
Bởi vì miệng cậu thiếu đòn, còn hay mồm nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, cố tỏ ra như mình chẳng sao hết.
Đương nhiên cậu sẽ không tự thừa nhận, dẫu sao xung quanh chẳng thiếu người cưng cậu, có thành bạn bè hay không chẳng quan trọng.
Trước kia ở nhà còn ổn, hai năm nay cậu dọn ra sống riêng, cho dù có thuê bao nhiêu người làm đến, cả tòa biệt thự vẫn trống huơ trống hoác.
Vậy nên cậu thường thích đến “Cô Tửu” tìm thú vui.
Cái vui này không phải vui trong “mua vui kiếm mừng”, mà chỉ là vì quán bar sôi nổi, còn được uống rượu, nói chuyện phiếm với Thẩm Lệ, tám mấy cái khổ trên thương trường, giết thời gian.
Kể ra thì, để quen biết và có một tình bạn bền chặt với ông chủ Thẩm của “ Cô Tửu”, cũng tốn một quãng thời gian vun đắp đấy.
Hồi mới biết Thẩm Lệ, cậu vừa tốt nghiệp đại học.
Người nhà sắp xếp cho cậu vào công ty, làm việc từ vị trí thấp nhất trước.
Ngày nào cũng như ngày nào, việc mà cậu làm toàn là mấy chuyện phiền phức, rườm rà nhất; ở thì ở ký túc xá nhân viên; nằm gai chịu khổ chẳng than được với ai, chỉ đành hòa sự tủi thân vào rượu rồi nuốt xuống bụng.
“Cô Tửu” ngày ấy cũng mới khai trương, vẫn chưa nổi danh như bây giờ.
Ông chủ hẵng trẻ, chưa giỏi xã giao với khách khứa; đôi lúc gặp phải khách hàng khó nhằn còn chẳng biết nói lý.
Hai người tụm lại với nhau, quả là chí lớn đồng cảnh ngộ gặp nhau.
Lâu dần, mới từ từ trở thành bạn bè.
Cái kiểu mà có gì cũng nói nhau nghe á.
Chuyện gặp Ngụy Văn Hành, cậu cũng bô bô với Thẩm Lệ bằng sạch.
Nói thế này này, kêu xe thân yêu mới mua chưa lâu đã bị đụng, cơ mà nể tình bên kia trông đẹp giai quá, cậu không truy cứu thêm.
Cậu còn đưa Thẩm Lệ xem ảnh cậu chụp lén lúc Ngụy Văn Hành đang lột vỏ tôm nữa.
Giang Trì Phong ấy à, miệng cứ xoen xoét mà lòng như đậu phụ, mềm lòng không truy cứu thiệt hại đúng là chuyện trong dự liệu.
Nhưng chụp lén người ta, thì thú vị thật đấy.
Thẩm Lệ trông bức ảnh trên màn hình di động, lại nhìn Giang Trì Phong: “Anh chấm người ta hả?”
“Gì?” Giang Trì cười một tiếng, như thể nghe thấy chuyện cười nào đó, “Mắt anh mù mới ngắm trúng anh ta.”
“Tính tình cứng nhắc, nói chuyện thì nhàm chán.
Đàn ông lớn tướng rồi, đụng phải xe anh còn suýt nữa khóc ra đấy, bóc tôm cũng rõ vụng về…” Giang Trì Phong tắt màn hình, “Chỉ được mỗi cái mặt.” Giang Trì Phong nói câu này mà bản thân còn thấy hơi dối lòng.
Kiểu đẹp trai của Ngụy Văn Hành là vẻ đẹp góc cạnh.
Đúng là cậu chấm khuôn mặt nọ thật, cũng rục rịch ra phết, nhưng còn lâu cậu mới thừa nhận mình vừa gặp đã thương Ngụy Văn Hành nhé.
Cậu chỉ cảm thấy mình gặp sắc nên thèm, qua mấy hôm sẽ chán ngay.
Thẩm Lệ cười, không bóc mẽ cái miệng nói một đằng nghĩ một nẻo, giấu đầu hở đuôi của anh mình: “Khá đẹp trai thật.
Chốt lại là anh xin phương thức liên lạc chưa?” Giang Trì Phong uống ngụm rượu, giọng rầu rĩ: “Chưa.” Mặt còn chẳng xụ xuống.
Không biết phương thức liên lạc thì dù cho cậu có ý gì, cũng phải dẹp đi chứ sao…
—
Chapter
Tục ngữ nói chỉ có chuẩn, “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.” Trước kia Giang Trì Phong không tin duyên phận, đến khi gặp Ngụy Văn Hành, cậu tin.
Gần tới Tết Âm lịch, cây thường xanh hai bên đường treo rợp đèn lồng nhỏ vừa đỏ vừa sáng, mang sắc náo nhiệt chỉ thuộc về riêng ngày Tết.
Giang Trì Phong ngồi trên ghế lái, vừa đỗ xe ở ven đường gần “Cô Tửu” xong, cởi dây an toàn, thì thấy Ngụy Văn Hành đang đi cùng một nhóm người về phía cậu.
Trong đám người, nam nữ đủ cả, trông như vừa tụ tập uống rượu xong, cười đùa rất sôi nổi.
Có vài người say bí tỉ dắt díu nhau, giọng cũng oang oang, mấy lời đùa giỡn theo gió lọt vào tai Giang Trì Phong chẳng sót chữ nào.
“Ngụy… hấc, Ngụy Văn Hành này, nghe anh một câu thôi, ngành phát triển là cái hang không đáy, tiêu hao hết cả tuổi trẻ và tiền bạc, lăn lộn mãi cũng thành công cốc, chú còn ham làm chi.”
“Làm… làm cái gì mà chẳng kiếm tiền nhanh hơn ngành này…”
Ngụy Văn Hành không nói chẳng rằng, tầm mắt Giang Trì Phong xuyên qua đám người, đậu lại chỗ anh.
Trông người ta cau mày, cậu cũng vô thức nhíu theo.
“Nguyệt Bạch, chú cũng nói một câu đi chứ!” Người đi cạnh đấy huých huých một chàng trai đeo kính cao cao ra, “Một ngày vợ chồng… Không, nhầm, một ngày chồng chồng, ân tình dài lâu.
Chú khuyên Văn Hành xem nào.” Lời vừa dứt, mấy người xung quanh tức khắc cười rộ lên.
Ai đó nói: “Nguyệt Bạch mà can được thì đã không chia tay với anh Ngụy.”
Người đó lại sán vào bá vai Ngụy Văn Hành: “Nguyện Bạch còn dừng lỗ đúng lúc rồi, anh Ngụy à, quay đầu là bờ.” Cũng có người cảm thấy đùa hơi quá, gàn lại: “Láo nháo gì đấy, chú uống nhiều quá, Trần Nghiêu…”
“Bớt bớt cái miệng hết đi, lâu lắm mới tụ tập một lần kể từ khi tốt nghiệp, đừng làm nhau tụt hứng thế.”
“Rốt cuộc ai làm mất hứng hả, hả? Mấy người nói Ngụy Văn Hành với Nguyệt Bạch coi, chả hiểu chuyện gì, Nguyệt Bạch kêu kết hôn là kết hôn luôn còn chưa tính.” Có người chắc nghe mãi bực quá, cuối cùng không nhịn được, phát cáu gào lên, “Cậu đến họp lớp là để chuốc thêm bực dọc cho người ta à?”
Người đi cạnh đẩy anh ta một cái: “Chuyện tình cảm thì trách ai được, chẳng lẽ Ngụy Văn Hành không sai à?”
Cái bầu không khí này, nhìn là biết sắp cãi nhau đến nơi.
Giang Trì Phong đứng nghe lén chuyện ngon lành, trông vẻ mặt người đàn ông bị đẩy ra hết sức lúng túng, còn che đi cái nhẫn đang đeo trên tay, thấy không bằng lòng một cách khó hiểu.
Không bằng lòng khi thấy Ngụy Văn Hành bị cả đám người lên mặt giảng giải, cũng chẳng vui vì hình như người đàn ông tên Nguyệt Bạch kia có gì đó với Ngụy Văn Hành.
Cách nhau vài bước, Ngụy Văn Hành vẫn chưa thấy cậu, Giang Trì Phong nghĩ rồi mở cửa xuống xe nhưng không ra đó, chỉ nghiêng người tựa cạnh cửa xe, tạo dáng mà bản thân tự nhận là rất ngầu.
Ngụy Văn Hành như có trực giác, ngước mắt nhìn qua.
Hôm nay chàng trai tuấn tú mặc chiếc áo len hồng nhạt, để lộ cổ áo sơ mi trắng gọn gàng, bên ngoài còn khoác thêm áo khoác dài màu đen, trông ấm áp lắm.
Chàng trai dựa vào chiếc xe thể thao đen phối đỏ, trông còn hút mắt và khoe khoang hơn cả lần trước.
Rất khó khiến người ta không để ý.
Chắc là đang đợi người đây.
Đương nhiên Ngụy Văn Hành chẳng tự luyến đến mức cảm thấy Giang Trì Phong đang đợi minh, cũng không chủ động đánh tiếng.
Cậu ấm nhỏ lương thiện không truy cứu vụ đụng xe, chuyện đã rồi, cả hai cũng chỉ là người lạ từng gặp nhau một lần mà thôi.
Cho dù hiện giờ anh rất cần một cái cớ hoặc lý do nào đó để thoát khỏi tình cảnh khiến anh hơi khó xử và bối rối này.
Đúng lúc anh định lên tiếng ngắt mấy lời lên lớp và cãi nhau lải nhải bên tai, Giang Trì Phong cười với anh: “Anh yêu à, mọi người còn ôn chuyện bao lâu nữa ấy nhỉ?” Cậu bước qua bên này, kéo người cạnh mình ra, rất tự nhiên đút tay vào túi áo Ngụy Văn Hành, thầm thì: “Lạnh quá đi.”
Người uống say nọ bị chen một phát lảo đảo suýt ngã, vội vàng túm lấy người bên cạnh mới đứng vững lại được.
“Đây, đây là ai thế?”
Giang Trì Phong nghiêng người dựa vào lòng Ngụy Văn Hành, cả hai cách nhau gần đến mức ngửi được mùi rượu và hương thuốc lá thoang thoảng trên người người đàn ông.
Cậu trông đôi con ngươi đen như mực trầm lặng của Ngụy Văn Hành nhìn mình mà lòng hơi thắt lại, tránh tầm mắt đi trong hoảng loạn, tai cũng hơi ửng đỏ.
Liếc sang những người khác, cậu mới bình tĩnh lấy về cái tính cậu ấm không sợ trời chẳng sợ đất ngày thường, còn cố tình trừng tên đàn ông Nguyệt Bạch nọ: “Thảo nào anh không chịu đưa em đi họp lớp.” Diễn rõ là nhập vai, giọng oán trách còn mang đầy vẻ ghen tuông.
Ngụy Văn Hành vẫn không cất lời, anh thực sự chưa hiểu cậu ấm nhỏ bị anh đụng xe phải đang muốn làm chi, hơn nữa hiện giờ anh cũng muốn thoát khỏi buổi họp lớp này thật.
Vậy nên anh chỉ im lặng nhìn Giang Trì Phong, nhìn cậu diễn.
Trong mắt những người khác, điệu bộ và thái độ này chẳng khác nào thừa nhận thân phận của Giang Trì Phong.
“Ha ha ha, xin lỗi nhé.” Ai đó nhận ra, vội vàng nhanh trí xin lỗi, “Uống say nên ăn nói bậy bạ ấy mà, không phải thật đâu, đừng để bụng ha.”
“Văn Hành, cậu…” Cậu bạn bênh Ngụy Văn Hành khi nãy bỗng đỏ mặt, túm tóc, luống cuống nói, “Ờm, ban nãy tôi nói láo, nói láo đấy, Văn Hành với Nguyệt Bạch không có gì hết, thật.” Lương Nguyệt Bạch lùi về sau vài bước, anh ta hạ tầm mắt làm người ta không thấy rõ cảm xúc trên gương mặt, như thể làm thế là có thể phủi sạch hoàn toàn quan hệ với Ngụy Văn Hành vậy.
Giang Trì Phong cũng không tiếp tục đào thêm phiền phức nữa, chỉ thản nhiên lườm cái tên say bí tỉ lắm mồm kia: “Văn Hành nhà chúng tôi thích làm về phát triển.” Cậu kéo cổ tay Ngụy Văn Hành, ngước đôi mắt trong veo đầy tươi cười nhìn anh: “Ảnh thích, là tôi ủng hộ.”
Cậu lại nói: “Văn Hành nhà chúng tôi á, không giỏi ăn nói cho lắm, còn trọng tình trọng nghĩa.
Mấy người mở mồm nổ đôm đốp cả đống thứ, đến một lời khó chịu ảnh cũng chẳng thốt.”
“Nhưng mắt tôi không chứa nổi hạt cát, càng không thể trơ trơ nhìn ảnh bị bắt nạt được.” Giang Trì Phong cười ra vẻ thân thiện, coi như nể mặt đám bạn học của Ngụy Văn Hành, “Tụ tập với nhau thì nên vui vẻ mới đúng, mọi người đều là bạn học cũ, nên nói gì, nên giữ chi, lòng tự biết.”
Ngụy Văn Hành nghe mồm miệng lanh lợi của cậu chỉ trích mấy người kia đến mức im thin thít, lòng tan chảy.
Cậu ấm nhỏ quả là thích làm việc tốt.
Đôi mày nhíu chặt dần giãn ra, anh đút tay vào túi áo khoác.
Lòng bàn tay cậu ấm nhỏ toàn là mồ hôi, sờ lại chẳng lạnh chút nào.
Còn Giang Trì Phong – tên vừa nãy gọi Văn Hành nhà chúng tôi ngọt xớt – lúc được nắm tay thì run khe khẽ, vô thức định rụt tay về, lại nghĩ mình không thể bẽn lẽn, thế là ngoảnh đầu nhìn người ta, giọng vừa ngoan vừa dịu: “Mình về nhà nhé?”
Ở chỗ chẳng ai thấy, cậu ấm nhỏ cấu gan bàn tay người ta một cái, ra vẻ uy hiếp nếu anh không phối hợp là sẽ nặng tay liền.
Ngụy Văn Hành bật cười: “Ừ, về nhà.”
—
Chapter
Lên xe, Giang Trì Phong bật điều hòa, sau đó như chợt nhớ đến điều gì, lại mở cửa xuống xe: “Anh đợi tôi chút.”
Ngụy Văn Hành thấy cậu đi vào trong quán bar trang hoàng đẹp đẽ, được một chốc lại ra, tay cầm ly gì đó, theo sau là một chàng trai trẻ đoan chính, nhã nhặn.
Hình như hai người đang nói chuyện, chàng trai nọ liếc về phía anh, có điều cách nhau xa nên Ngụy Văn Hành cũng không nhìn rõ lắm.
Anh uống không nhiều, nhưng rượu sộc lên đầu khiến rất nhiều cảm xúc bột phát.
Người kia là ai, có quan hệ thế nào với cậu ấm nhỏ? Hẳn là do nhiệt độ điều hòa trong xe cao quá, Ngụy Văn Hành cảm thấy lồng ngực rấm rứt khó chịu, mở cửa sổ xe mới thở phào được một hơi.
Giang Trì Phong bưng ly đồ uống ra, kéo cửa xe, vừa lên xe vừa đưa ly đồ uống cho anh.
Trong ly thủy tinh trong suốt thấy cả hạt quất cái nổi cái chìm.
“Trà chanh mật ong nè.” Mặt Giang Trì Phong hơi đỏ, chẳng biết do chịu gió lạnh hay vừa tán tỉnh người ta xong, “Giải rượu đấy.”
“Cảm ơn.” Ngụy Văn Hành đan hai tay vào cầm ly thủy tinh, ấm tay, ấm cả lòng.
“Lúc nãy, cũng cảm ơn cậu giải vây giúp tôi.”
“Khách sáo rồi.” Giang Trì Phong nhanh miệng bỏ bớt chữ “không”, quan hệ của hai người gần lại một cách bất chợt như vậy đấy.
Cậu khởi động xe, hỏi, “Nhà anh ở đâu, tôi đưa về.”
Hai người chỉ gặp nhau hai lần, gần như không thân thiết gì hết, nhưng có vẻ cậu ấm nhỏ nghiện làm việc tốt, làm người tử tế hay sao, còn kêu muốn đưa anh về nhà… Ngụy Văn Hành uống một ngụm trà chanh mật ong; theo yết hầu xuống, không chỉ có trà, mà còn cả lời từ chối.
Anh nói tên địa danh.
Chỗ ấy khá xa, tận khu ngoại thành, lái xe cần ít nhất hơn một tiếng đồng hồ.
Anh ngồi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt, tốn hơn hai tiếng.
Lúc Giang Trì Phong bật chỉ đường thì thấy khu công nghiệp khoa học kỹ thuật ở gần đó, tiện miệng hỏi một câu: “Anh làm về phát triển à, phát triển gì thế?”
“Phát triển phần mềm.” Ngụy Văn Hành nói, “Ở khu công nghiệp khoa học kỹ thuật gần kia đấy.”
“Thời gian đầu làm phát triển phần mềm đúng là vất vả thật.” Giang Trì Phong nhả một câu canh gà cho tâm hồn có độc, “Cơ mà vạn sự khởi đầu nan, đến giữa thì khó khăn, về cuối chẳng dễ dàng.” Ngụy Văn Hành cười khẽ.
Giang Trì Phong cầm vô lăng, giới hạn tốc độ xe trong km/h, làm bộ như tán dóc: “Ban nãy cái người… Nguyệt Bạch gì đấy, bạn trai cũ anh à?” Ngụy Văn Hành: “Ừ.” Giang Trì Phong hết biết tiếp lời như nào luôn.
Bình thường cậu không thế này đâu, cậu có sở trường giỏi ăn biết nói, gặp ai cũng tám nhảm được, mở miệng là lời chạy ra.
Thế mà cứ đến trước mặt Ngụy Văn Hành thì thành cái này không biết nói như nào, cái kia chẳng biết hỏi ra sao…
Lại rơi vào sự im lặng chết chóc rồi… Cậu sắp tức chết bản thân mất thôi.
Ngụy Văn Hành không biết cậu đang nghĩ gì, cũng chẳng cảm thấy im lặng là ngượng ngùng, bởi vì anh đang nghĩ lung tung.
Kể ra, chuyện anh quen cậu ấm nhỏ có chút liên hệ tí tẹo tèo teo với Lương Nguyệt Bạch… Chắc là do ảnh hưởng của cồn, bỗng nhiên anh muốn giãi bày tâm sự.
“Lương Nguyệt Bạch.” Ngụy Văn Hành nói, “Lần trước bất cẩn đụng phải xe cậu, là vì uống rượu ở hôn lễ của cậu ta…”
“Ồ…” Giang Trì Phong chợt phát hiện ra lần đấy mình nghĩ đi tận đẩu tận đâu, còn tưởng Ngụy Văn Hành khóc vì gì, hóa ra nguyên nhân ở chỗ bạn trai cũ.
Lòng cậu như mắc cục đá to đùng, rầu phát hoảng.
Cậu rầu rĩ đáp: “Có thể hiểu được.”
Mới mở đầu lời định tâm sự thôi, Ngụy Văn Hành đã cảm thấy nói mấy điều này không đúng lúc lắm, quan hệ chưa thân đừng vội giãi bày… Anh hơi ngượng, bèn uống hai ngụm trà chanh mật ong, chuyển hướng câu chuyện: “Tôi vẫn chưa biết tên cậu…”
“Giang Trì Phong.
Trì trong chính trực, giữ vững công lý (trì chính), Phong trong khí phách, kiên cường (phong cốt).”
Cả hai cứ câu được câu chăng đến khi tới chỗ Ngụy Văn Hành ở.
Đêm đông giá rét, gió lạnh thấu xương, Giang Trì Phong xuống xe, gió thổi hắt xì ra đấy.
Cậu xoa mũi, tạm biệt Ngụy Văn Hành: “Vậy tôi về trước đây.” Ngụy Văn Hành đứng ra phía trước mặt cậu, chắn đầu gió: “Hay lên nhà uống cốc trà nhé?” Anh nhìn ly thủy tinh trong tay, “Tôi cũng tiện rửa ly trả cậu.”
Cái ly thủy tinh này đâu đáng bao nhiêu.
Với quan hệ giữa Giang Trì Phong và Thẩm Lệ, chẳng cần trả nữa là… Giang Trì Phong nhìn người ta, bờ vai to rộng của anh chắn hết gió, thổi tới mặt cậu không còn gì mấy.
“Muộn quá rồi.” Bàn tính trong lòng cậu ấm nhỏ vang lách cách, “Để lần sau đi.”
Có qua có lại, trước lạ sau quen.
—
Chapter
Chiếc ly thủy tinh cứ vậy mà ở lại chỗ Ngụy Văn Hành, Giang Trì Phong xin phương thức liên lạc cũng chẳng nhắc chừng nào trả ly, rảnh rỗi là ghẹo Ngụy Văn Hành cho vui.
Mùa xuân này qua nhanh, phần mềm mà Ngụy Văn Hành phát triển là về nền tảng dữ liệu lớn (Big Data), Giang Trì Phong vừa giúp đỡ tận mặt lẫn trong âm thầm, cũng có mấy công ty lớn ký hợp đồng mua quyền sử dụng với công ty Ngụy Văn Hành.
Tiền vốn đầu tư vào, công ty cũng dần dần phất lên.
Giang Trì Phong tán Ngụy Văn Hành nửa năm, quan hệ của cả hai vẫn kẹt ở thời kỳ trên tình bạn dưới tình yêu.
Thậm chí đôi lúc cậu còn nghi ngờ Ngụy Văn Hành đưa đẩy cho vui với mình… Bất kể là khi làm về phát triển phần mềm hay trên phương diện kinh doanh công ty đều không thể phủ nhận được tài cán của Ngụy Văn Hành, chẳng lẽ người thông minh như anh không hiểu lòng cậu, dù chỉ một chút ư?
Lúc cậu kể Thẩm Lệ nghe mấy chuyện này, Thẩm Lệ mắng cậu để lương tâm đi đâu mất.
“Dạo trước anh viêm ruột thừa phải phẫu thuật, Ngụy Văn Hành trông nom trong viện suốt đúng chứ?”
“Cả cái lần nửa đêm anh gọi điện rồi kêu thèm ăn tôm hùm đất tê cay, Ngụy Văn Hành mua cho chưa nói làm gì, còn bóc sạch vỏ nữa.
Thiếu điều đút anh ăn luôn đấy.”
“Có lần nào anh quá chén ở ‘Cô Tửu’ mà không phải người ta đến đón chưa?”
Thẩm Lệ mắng yêu anh mình, lời nào lời nấy rặt vẻ pha trò trêu ghẹo.
“Anh nói người ta hùa theo cho vui, cảm thấy người ta định đào mỏ hay bòn mạng lưới quan hệ của anh, chi bằng bảo người ta thèm cái mặt anh.” Giang Trì Phong nghe cậu em kể lể mà như nước đổ đầu vịt, chỉ lọt tai mỗi câu cuối cùng, sau đó soi mặt mình trên màn hình di động.
Đúng là khá ngon giai thật.
Ngụy Văn Hành có mù mới không thích cậu.
“Ai biết ảnh nghĩ thế nào.” Giang Trì Phong uống ngụm rượu, hờn, “Mẹ kiếp, con mẹ nó chứ ai thèm chơi trò mập mờ với ảnh, anh đây muốn yêu đương.” Cậu hơi dỗi, cũng mượn chút dỗi này hạ quyết tâm luôn: “Tuần sau sinh nhật ảnh, anh ngả bài hỏi cho rõ ràng… Nếu ảnh không thích mình, anh cũng ứ thèm thích ảnh nữa.”
Thẩm Lệ nhìn anh mình, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà u sầu nhuốm đôi mắt, cụng ly: “Đừng nói vậy.” Trong quán bar sôi động, Giang Trì Phong nghe tiếng Thẩm Lệ: “Yêu người vẫn yêu, làm điều hằng làm, nghe trái tim chỉ, chẳng hỏi Tây Đông.”
Câu chữ tựa mũi dao, khẽ khàng rạch toạc cái tật miệng một đằng, lòng một nẻo của cậu.
Sao có thể nói hết thích là hết thích được.
Ngày gặp phải Ngụy Văn Hành ấy, trái tim và cơ thể cậu đã chan chứa tình yêu, cả người cả lòng rộn ràng, không nghe khuyên răn, mặc kệ đúng sai, chỉ chạy về phía Ngụy Văn Hành.
Lời tác giả:
“Yêu người vẫn yêu, làm điều hằng làm, nghe trái tim chỉ, chẳng hỏi Tây Đông.”
Trích từ “Vô vấn Tây Đông”
—
Chapter
Sinh nhật Ngụy Văn Hành vào ngày Hạ chí, khi mơ đương vàng, mưa đổ liên miên.
Vốn Giang Trì Phong định bao trọn nhà hàng xoay độ, đặt trước bữa tối ánh nến, nhưng cậu quên béng rằng Ngụy Văn Hành vẫn còn đám bạn bè… Những năm trước, Ngụy Văn Hành đều ở bên Lương Nguyệt Bạch đón sinh nhật.
Yêu đương sao bằng với độc thân, năm nay Ngụy Văn Hành lẻ bóng, công ty cũng đang trên đà phát triển nên người nào người nấy khóa chặt ngày sinh nhật anh, muốn chúc mừng sao cho thật tưng bừng.
Giang Trì Phong chẳng nói chi hết, chỉ nhắn cái tin cho bố kêu tối nay đưa bà Giang nhà mình đi nhà hàng xoay ăn tối, sau đó quắp quà đến phòng riêng bọn Ngụy Văn Hành đã đặt trước ở Lầu Vọng Giang.
Ngày thường Giang Trì Phong thích chốn náo nhiệt, vậy mà đêm nay lại cảm thấy phòng riêng này sao ồn quá thể.
Cậu ngồi bên cạnh Ngụy Văn Hành, nhìn anh cạn từng chén, đùa từng câu với người khác, thứ cảm xúc muốn chiếm Ngụy Văn Hành làm của riêng dần dần lên men.
Đợi tới khi rượu quá ba chén, ăn đủ năm vị, tiệc tàn, ai về nhà nấy đã là nửa đêm.
Ngụy Văn Hành uống đến nôn cả ra, lên xe ngủ một lúc, về đến nhà cũng sắp tỉnh rượu, tự cuốc bộ được, có điều đi đứng chẳng ra làm sao, họng thì đau rát, không muốn cất lời.
Lúc khoác cánh tay kéo anh đi trên hành lang, Giang Trì Phong ngoái đầu lại theo trực giác.
Hình như chiếc xích đu ngoài khu vui chơi trẻ em bên cạnh chung cư có người đang ngồi, nhưng thiếu ánh sáng, vả lại hôm nay ra ngoài cậu không đeo kính, nên không thấy rõ khuôn mặt người nọ.
Chỉ là trực giác mách bảo cậu, dường như người nọ đang nhìn bọn họ.
Bởi vì cậu dừng chân ngoái đầu lại, Ngụy Văn Hành cũng nghiêng đầu liếc qua, thế rồi thản nhiên quay đi, giọng khàn như nuốt phải vốc cát: “Đi thôi.” Lên tầng, mở cửa, Ngụy Văn Hành muốn về phòng ngủ luôn thì bị Giang Trì Phong ấn người, ép ngồi lên sofa: “Uống chút đồ giải rượu hẵng ngủ, không là mai đau đầu đấy.”
Ngụy Văn Hành nhìn cậu đi về phía tủ lạnh, lại để chân trần.
Mắt cá chân gầy gầy của chàng trai trắng nõn, chẳng biết dẫm chân đất lên sàn có lạnh không.
May là giờ đã vào hè, anh cũng quét dọn nhà sạch sẽ, cho nên anh không xét nét cái thói ngại đi dép của Giang Trì Phong.
Chung cư anh thuê gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm; ở phòng khách dựng thêm vách ngăn ngăn cách một khu làm phòng bếp.
Tủ lạnh kê chỗ góc tường, Giang Trì Phong mở cửa tủ định lấy chai sữa chua cho anh, không để ý đến cái bát trên nóc cánh tủ chợt rơi xuống.
Ngụy Văn Hành trông thấy, hoảng đến mức phút chốc bay sạch chút men say còn sót lại.
Anh cuống quýt hô “Cẩn thận!”, nhưng vẫn không thay đổi được số mệnh bỏ mình xuống sàn của cái bát.
“Choang”, bát giữ tươi vỡ tan tành thành vụn thủy tinh trên nền nhà, gạo nếp lên men văng tung tóe, còn mỗi cái nắp nhựa lăn lông lốc rồi hạ cánh chỗ xa xa.
Trong nháy mắt, bàn chân bị đập vào của Giang Trì Phong đau đơ cả người.
Cậu vô thức lùi lại một bước, không may dẫm lên miếng vụn thủy tinh.
Mu bàn chân bắt đầu sưng tấy, gan bàn chân cũng bị mảnh thủy tinh sượt qua.
Cảm giác đau khi vụn thủy tinh đâm vào da thịt sộc từ gan bàn chân lên, vết máu nhuốm theo vệt rượu gạo ra bên cạnh.
Cậu thực sự chẳng biết nên tiến hay lùi.
Đang ngẩn ra đấy, Ngụy Văn Hành đã khom người bế cậu lên.
Nhìn đống bừa bãi trên sàn nhà và vết máu loang giữa rượu gạo, cổ họng Ngụy Văn Hành căng cứng, vội vàng ôm người ta vào nhà vệ sinh.
Ngụy Văn Hành hỏi cậu: “Đứng được không?”
Giang Trì Phong gật đầu.
Đau thì đau thật, nhưng chưa đến nỗi chẳng đi đứng nổi.
Ngụy Văn Hành vẫn không dám cho cậu đứng.
Giang Trì Phong dẫm lên mảnh thủy tinh, ngộ nhỡ nó đâm vào thịt, một khi đặt chân xuống đất, vết thương càng sâu thì làm sao đây? Anh đỡ Giang Trì Phong, để một chân cậu chạm đất, chân dẫm phải thủy tinh đè lên bàn chân anh, gót chân bị thương chìa ra ngoài, sau đó lấy đầu xịt của vòi hoa sen rửa hết gạo nếp lên men và vết máu trên chân cậu.
Giờ đây, cậu ấm nhỏ nhanh mồm nhanh miệng hằng ngày bỗng như đứa ngốc câm, chỉ biết bám hai cánh tay lên cổ anh, ngoan đến mức chẳng nói một lời.
Ngụy Văn Hành đau lòng chết mất thôi, cất giọng khàn khàn, hỏi: “Đau không?”
Giang Trì Phong nghe xong, có trụ là trèo lên lẹ, sán người tựa vào vai anh: “Hơi hơi à.” Lúc này trông cậu hệt con Koala bám trên người Ngụy Văn Hành.
Cậu ngửi thấy vị rượu lẫn mùi mồ hôi nơi anh, trái tim cứ đập thình thịch như đánh trống.
Ngụy Văn Hành cúi đầu rửa chân tỉ mỉ cho cậu, tầm mắt cũng lẫn giữa dòng nước ấm áp, ngắm bàn chân cậu ấm nhỏ từng li từng tí.
Hơi thở của cậu ấm nhỏ vấn vương mãi trên cổ anh, ngứa ghê.
Ngụy Văn Hành như bị ma ám, nghĩ bụng giả sử giờ mà ở thời cổ đại, nếu cậu ấm nhỏ là thiếu nữ nhà nào, anh nhìn chân cậu ấm nhỏ như vậy, là phải cưới cậu ấm nhỏ về nhà liền.
—
Chapter
Trong phòng bật điều hòa, Giang Trì Phong ngồi trên giường Ngụy Văn Hành, gác chân lên đùi Ngụy Văn Hành, nhìn anh cúi đầu dùng cồn sát trùng vết thương ở gót chân rồi dán băng cá nhân.
Tiếp đó sang đến mu bàn chân, Ngụy Văn Hành đổ dầu hoa hồng ra xoa bóp mu bàn chân cậu, bàn tay vốn đã nóng giờ càng như bỏng.
Giang Trì Phong vô thức rụt về nhưng bị nắm mắt cá chân lại, Ngụy Văn Hành ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm tựa lồng giam tăm tối.
Ấy là kiểu tù biệt giam không thấy nắng mai, một khi bước vào thì đừng mong chạy ra nổi.
Vậy mà giọng nói kia vẫn thật khẽ khàng lẫn chút dè dặt: “Đau hả?”
Giang Trì Phong rất hiếm khi nghe anh nói chuyện bằng giọng nói và biểu cảm này.
Hoặc chăng là do chưa hết say, một Ngụy Văn Hành luôn điềm nhiên cũng hiếm khi dịu dàng hơn hẳn.
Giang Trì Phong mất tự nhiên, tránh tầm mắt anh: “Không đau.”
Ngụy Văn Hành chẳng tin cậu.
Trước giờ Giang Trì Phong cứng mồm cứng miệng, cái gì cũng nhịn.
Hôm nay cũng thế, rõ ràng là không vui tẹo nào mà vẫn cậy mạnh làm bộ đưa chuyện đón lời, tươi cười cụng ly với bạn bè anh… Chẳng biết hôm nay cậu ấm nhỏ sầu vì chuyện chi nữa.
Chắc không phải do chưa cần đoán đã biết Lương Nguyệt Bạch chờ dưới nhà đâu nhỉ; vả lại, anh đâu có để ý đến Lương Nguyệt Bạch… Anh hơi thả nhẹ tay, cẩn thận thoa dầu thuốc.
Giang Trì Phong phát hiện ra Ngụy Văn Hành thả nhẹ lực tay, trái tim lạc mất một nhịp.
Cậu cảm thấy như Ngụy Văn Hành đang vuốt ve trái tim mình chứ chẳng phải xoa mu bàn chân, khiến trái tim cậu cứ thót lên rồi hạ xuống, vừa nóng vừa bỏng.
Cậu hạ mi mắt, như thể không nhìn Ngụy Văn Hành là tim mình sẽ bình tĩnh trở lại: “Ban nãy em đánh đổ cái gì thế…”
“Bát giữ tươi đựng rượu gạo.” Ngụy Văn Hành nói, “Sáng nay nấu chè trôi nước nên tiện tay đặt lên nóc tủ lạnh, không cẩn thận để ở sát rìa cánh tủ.”
“Lần sau phải chú ý đấy nhé.” Giang Trì Phong nói, “May là lần này em đi mở tủ đó, nếu không thì…”
“Sẽ không có lần sau.” Ngụy Văn Hành ngắt lời cậu.
Anh chẳng thấy may mắn chút nào hết vì Giang Trì Phong đi mở cửa tủ, chỉ nghĩ cái bát kia sao mà đáng trách và phiền phức quá thể, làm Giang Trì Phong bị thương… Anh ước gì người đi mở tủ là mình.
“Lần tới nhớ đi dép.” Ngụy Văn Hành hạ giọng trầm xuống, “Ở nhà, không cho đi chân đất nữa.” Giang Trì Phong lầm bầm phản bác: “Nhà em trải thảm mềm, không đi dép cũng được.” Ngụy Văn Hành nhíu mày: “Thế vẫn phải đi.” Giang Trì Phong chợt nghĩ ra điều gì, bâng quơ: “Em chỉ nghe lời bạn trai em thôi, anh lấy tư cách chi quản lý em có đi dép ở nhà hay không.”
Ngụy Văn Hành không khống chế được lực, xoa bóp nặng tay hơn.
Giang Trì Phong suýt xoa, làm bộ đá anh một cái: “Anh muốn em đi đời luôn hả, đồ đáng ghét này.” Lời nói chẳng giống cáu giận gì sất, trái lại hệt câu tán tỉnh, âm cuối còn giống như đang mời gọi, dụ cho lòng dạ Ngụy Văn Hành không khác nào ngựa hoang thoát cương, hung hăng xông thẳng vào tim Giang Trì Phong.
“Không cho tôi quản em.” Ngụy Văn Hành nhìn cậu, ánh mắt sâu lắng, giọng nói trầm khàn, “Em muốn tôi đi đời mới phải…”
“Đi với chả đời cái gì.” Giang Trì Phong không tránh nữa, thẳng thắn nhìn anh, nhìn hình bóng mình trong mắt anh, gương mặt dần nở nụ cười, “Anh làm bạn trai em thì không phải cả nhà cùng vui à.”
Đầu Ngụy Văn Hành chợt nảy lên đủ kiểu ý nghĩ.
Ngay từ đầu, anh đã hiểu cách biệt giữa mình và Giang Trì Phong lớn bao nhiêu.
Giang Trì Phong là cậu ấm nhỏ được nuông chiều từ bé, nhà họ Giang lớn, gia nghiệp cũng to; mà anh – xuất thân bình thường, kinh doanh một công ty khoa học kỹ thuật nho nhỏ, sự khởi sắc trong kinh doanh của công ty nửa năm vừa rồi còn là nhờ có Giang Trì Phong giúp đỡ…
Dòng dõi gia đình, thân phận, địa vị – anh đều không bằng Giang Trì Phong.
Anh cũng chẳng trao được cho Giang Trì Phong điều gì, ngoài mỗi một trái tim.
Nhưng cậu ấm nhỏ còn hiếm lạ trái tim của anh chắc?
Có lẽ cậu ấm nhỏ trêu ghẹo anh nửa năm qua chỉ bởi nổi hứng chốc lát, nghĩ thứ không có được mới là tốt nhất.
Biết đâu anh tặng trái tim này đi, cậu ấm nhỏ sẽ thấy phiền thấy ghét, rồi hết hứng… Suy nghĩ này đến suy nghĩ khác thay nhau kéo chân anh, tất thảy đều chỉ về một kết quả: Hai người họ không phù hợp, bên nhau sẽ chẳng dài lâu.
Nhưng đến cuối cùng, đầu Ngụy Văn Hành quy về trống rỗng, suy nghĩ duy nhất còn hiển hiện là: Miễn rằng cậu ấm nhỏ muốn, anh sẽ trao.
Vậy nên Ngụy Văn Hành cười với cậu ấm nhỏ nhà mình, anh nói: “Được.”
—
Hết chương .
Lời tác giả:
Cảm ơn bạn tôi đã đóng góp chi tiết chiếc bát tiện tay để ở mép cửa tủ lạnh đập trúng mu bàn chân.
Chuyện “ánh trăng sáng” tôi lười viết thật sự (Ban đầu tôi định viết tình tiết này rồi, viết mãi viết mãi lại thành hết muốn viết luôn, chỉ muốn để Giang Trì Phong với Ngụy Văn Hành sống vui sống khỏe thôi), nhưng tôi muốn giải thích đoạn mượn tiền trong chính văn thế này.
Sau khi Lương Nguyệt Bạch kết hôn, Ngụy Văn Hành đã cắt đứt sạch sẽ với Lương Nguyệt Bạch rồi, lúc họp lớp ảnh không biết Lương Nguyệt Bạch sẽ đến, nên khi cậu ấm nhỏ giải vây thay lòng ảnh còn vui thầm.
Về phần sau này cho Lương Nguyệt Bạch mượn tiền, thực ra là vì ngày trước cùng làm phát triển, rất nhiều ý tưởng và chương trình khung phần mềm Lương Nguyệt Bạch đều tham gia thiết kế.
Ảnh không muốn nợ Lương Nguyệt Bạch, Lương Nguyệt Bạch thì đang thiếu tiền làm phẫu thuật cho con, vậy mới đưa tiền cho Lương Nguyệt Bạch.
Lần đần tiên coi như bồi thường những chương trình Lương Nguyệt Bạch thiết kế, về sau đều tính là mượn hết.
Kết quả bị cậu ấm nhỏ thấy tận mấy cái lịch sử chuyển khoản, không giận mới là lạ.
Thực ra hơn mười nghìn chữ cũng chẳng viết được rõ ràng điều gì, cá nhân tôi thích ơi là thích cậu ấm Giang lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, vì thích nên sợ mình viết không tốt, làm người ta ghét.
Kết lại thì chuyện của ẻm tôi chỉ viết tới đây thôi, hẹn gặp ở câu chuyện tiếp theo nhé.