Lục Trường Đình bưng hai cái bát xuống tầng, đưa cho người giúp việc mang vào phòng bếp.
Liễu Hiệt Chi buông trang sách chưa kịp lật, thở phào trong lòng: “Xem ra hai bố con nói chuyện khá ổn thỏa nhỉ?”
“Cảm ơn mẹ nhiều.” Lục Trường Đình biết, để Lục Thế Uyên nhượng bộ đến bước này, chắc chắn thời gian vừa rồi Liễu Hiệt Chi đã khuyên răn ông rất nhiều…
Liễu Hiệt Chi cười: “Tuy bố con không nói khỏi miệng, nhưng lúc nào lòng cũng thương con, cuối cùng vẫn chẳng nỡ làm khó.”
Liễu Hiệt Chi kéo con trai ngồi xuống, nói chút chuyện hằng ngày.
Bà hỏi về công việc, cuộc sống của con, cũng hỏi chuyện liên quan đến Thẩm Lệ.
Nói về Thẩm Lệ là ánh mắt Lục Trường Đình ngậm cười dịu dàng liền.
Liễu Hiệt Chi trông vẻ mặt con trai mà ngẩn ngơ tựa như gặp lại Lục Thế Uyên hồi còn trẻ.
Khi thích một người, chỉ cần nhắc đến người ấy, đôi mắt sẽ sáng bừng niềm yêu thương và vui sướng.
Thời gian dần chạy quá mười giờ, Liễu Hiệt Chi bắt đầu hơi buồn ngủ, bà bảo: “Dọn phòng cho con rồi đấy, muốn ngủ lại cứ ngủ, không thì về cũng được.”
Liễu Hiệt Chi vỗ đầu hắn giống ngày thơ bé: “Tuy là có người ở cạnh chăm sóc con, nhưng con cũng phải biết tự lo cho bản thân và quan tâm đến người bên cạnh nữa.”
Lục Trường Đình khẽ đáp: “Con biết rồi ạ”
“Đêm nay con… Về biệt thự ạ.” Lục Trường Đình vuốt mũi, hiếm lắm mới thấy ngại, “Em ấy vẫn ở nhà chờ con.”
“Thế mau về đi.” Biết con trai lớn có người yêu và gia đình riêng, Liễu Hiệt Chi thấy hơi bùi ngùi.
Nhưng bà cũng nghĩ thoáng và rất vui vì Lục Trường Đình nâng niu người yêu trong lòng, “Lái xe cẩn thận đấy.”
“Cầm một chén nước đường về đi.” Liễu Hiệt Chi nói, “Mang cho thằng bé nếm thử.”
Lục Trường Đình đưa mẹ về phòng xong thì xuống bếp lấy nước đường, sau đó ra khỏi nhà họ Lục, lái xe về biệt thự.
Về đến biệt thự đã gần mười hai giờ, gió đêm se se thổi bớt cái oi ả của mùa hạ.
Sảnh phòng khách vẫn để đèn cho hắn, Lục Trường Đình thay giày rồi lên gác.
Thấy ánh sáng trong phòng hắt ra ngoài, hẳn nở nụ cười nhẹ.
Phòng đang bật điều hòa, để nhiệt độ rất thấp, chàng trai nọ ngồi trên thảm mềm, ôm trái dưa hấu vừa xem phim vừa múc ăn từng thìa.
Trên màn ảnh, bộ phim vừa tới đoạn cậu bạn này ngồi xổm xuống cài xích xe đạp, còn thiếu niên bên cạnh đứng nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng khôn tả.
Lục Trường Đình đẩy cửa, chàng trai đang ngồi nghe tiếng bèn nhìn ra, ánh mắt cong tít nét cười: “Anh về đấy à.”
“Chưa ngủ nữa hả?” Lục Trường Đình đưa hộp giữ tươi trong tay cho em, tầm mắt khựng lại trên màn chiếu, “Sao lại xem bộ này nữa?”
Thẩm Lệ đang xem “Vân hồ bất hỉ”.
Không lâu trước hắn vừa xem bộ điện ảnh này với Thẩm Lệ, giờ Thẩm Lệ lại xem lần nữa, xem ra có vẻ em khá thích nó.
Lục Trường Đình liếc cậu trai hay cười mặc đồng phục xanh trắng, nghĩ bụng chắc mình năm ấy đẹp hơn nhiều cái mặt trong màn chiếu nhỉ?
Thành tích của hắn tốt, chơi bóng rổ hay, biết đánh piano nữa.
Đức, trí, thể, mỹ, lao mặt nào cũng xuất sắc mà sao Thẩm Lệ không ngắm hắn đây nè?
“Giết thời gian ấy mà.” Thẩm Lệ không nhận ra cơn ghen mới lên men của hắn, cầm lấy hộp giữ tươi, hơi bất ngờ, “Nước đường ư?”
Đem từ nhà về nên nước đường đã hết mát, lúc lắc lư chiếc hộp trong suốt còn thấy cả táo đỏ và nấm tuyết hầm nhừ.
Thẩm Lệ nghĩ bụng, giờ này rồi lấy đâu chỗ mua nước đường chứ.
“Ừ, dì ở nhà nấu đấy.” Lục Trường Đình ngồi xuống cạnh em, chôm luôn miếng dưa người ta vừa múc.
Giờ lòng mới thấy dễ chịu đôi chút.
Thẩm Lệ đặt nước đường lên bàn trà, miệng nói: “Phần một nửa trong tủ lạnh cho anh kìa.” Mà tay vẫn cạo dưa đút ai đó.
Lục Trường Đình cười tươi, cắn miếng dưa hấu, thơm em: “Anh đi tắm cái đã.”
Thẩm Lệ ăn nốt non nửa quả dưa còn lại, xoa bụng, tắt bộ phim mới xem được một nửa rồi xuống nhà cất hộp đựng nước đường vào tủ lạnh, rửa sạch thìa bỏ vào tủ bát, dọn rác trong phòng bếp, giờ mới lên nhà.
Lục Trường Đình tắm xong chỉ mặc chiếc mỗi quần ngủ thùng thình, đứng sấy tóc ở buồng ngoài phòng tắm.
Thẩm Lệ vào làm vệ sinh cá nhân, vô tình ngước lên thì thấy Lục Trường Đình cứ nhìn y mãi.
Gương trên tường hấp hơi nước nên mờ mờ, phản chiếu phần nào bóng dáng người đàn ông anh tuấn đang đứng cách y mấy bước chân.
Trông người ta nhìn mình chằm chằm, tim Thẩm Lệ đập hơi nhanh, y vô thức tránh tầm mắt đi.
Lục Trường Đình tắt máy sấy, tiện tay treo lên móc tường.
Hắn tiến lại gần, ôm lấy em từ phía sau.
Mái tóc vừa sấy mềm mại và âm ấm nọ cọ bên cổ em, hơi ngưa ngứa.
Thẩm Lệ để cốc súc miệng xuống, xoay người lại, chưa kịp cất tiếng đã đón cái hôn vị kem đánh răng bạc hà.
Thẩm Lệ được Lục Trường Đình ôm lên giường, vùi mình trong chăn mền mềm như bông.
Lồng ngực y gắng sức phập phồng, đôi môi đỏ ướt át, khuôn mặt cũng ửng sắc hồng.
Lục Trường Đình vuốt ve eo em, hôn nhẹ vành tai, cất giọng khàn: “Tìm dịp nào về nhà ra mắt bố mẹ với anh nhé, được không em?”
Thẩm Lệ phản ứng chậm mất một chốc, vậy nên Lục Trường Đình bắt được chút hoảng loạn và bối rối lướt qua đôi mắt em.
“Cô chú… Biết rồi ư?”
Hiếm khi Lục Trường Đình thấy em cuống, bèn đùa: “Em ăn no phủi sạch luôn con trai nhà cô chú rồi, còn không cho cô chú thấy mặt à?”
“Ai ăn no phủi sạch ai cơ?” Thẩm Lệ trừng anh, bả vai và xương quai xanh vẫn hằn vết đỏ mập mờ kia kìa, không phải anh cắn thì còn ai.
Lục Trường Đình cười: “Ừ hứ, anh ăn sạch em đó.”
Hắn hỏi ngược: “Thế bao giờ dắt anh về nhà gặp cô?”
Thẩm Lệ quờ cái chăn bọc kín cả người, hơi không muốn để ý đến anh.
Lục Trường Đình vỗ về em cách lớp chăn, Thẩm Lệ vẫn vùi trong ấy chưa chịu ra.
Hắn hết cách, đành xốc chăn lên, trốn vào cùng em luôn.
“Em đang sợ gì vậy?” Lục Trường Đình hỏi.
Thẩm Lệ chẳng nói chẳng rằng, chỉ sán lại quấn lấy cổ anh như thể đang kiếm tìm cảm giác an toàn.
Lục Trường Đình xoa đầu em, nói thật lòng: “Thực ra hai người họ nghĩ thoáng lắm.”
Thẩm Lệ bình tĩnh lại, tạm thời kiềm chế cảm xúc bối rối.
Y hỏi khẽ: “Kể về cô chú cho em nghe với được không anh?”
“Mẹ anh tên Liễu Hiệt Chi.” Lục Trường Đình vén chăn ra, chỉnh tư thế nằm ôm em, xong xuôi mới từ tốn nói, “Bà là nghệ sĩ bình đàn có tiếng.”
“Thích yên tĩnh.
Bình thường hầu hết thời gian đều ở nhà đọc sách và luyện đàn.” Lục Trường Đình tiếp, “Bà là một người thùy mị và điềm đạm.”
“Bố anh thì, trước đây quản lý việc làm ăn thị trường nước ngoài của công ty.
Giờ nghỉ hưu dưỡng già sớm, hôm nào cũng ở nhà trong thế giới hai người với mẹ, thỉnh thoảng có ra ngoài gặp bạn uống trà, chơi cờ gì đó.”
“Ông ấy là người khá cảm tính, nên nếu có chỗ nào mạo phạm em, anh thay mặt ông ấy xin lỗi em trước nhé.”
“Cũng không nói thế được.” Thẩm Lệ nói nhỏ, “Bất kể cô chú làm gì thì xuất phát điểm đều vì muốn tốt cho anh thôi.”
Nghĩ đến chuyện gặp bố mẹ Lục Trường Đình, lòng Thẩm Lệ như bị đè bởi cục đá nặng trình trịch, khiến y chưa kịp vui vì biết người yêu sẽ giới thiệu mình với bố mẹ, đã lo âu về chuyện lỡ như bố mẹ người yêu không thích mình thì phải làm sao.
Y thở dài, cắn Lục Trường Đình một cái: “Anh come-out với người nhà từ bao giờ?”
“Lần trước lúc đi công tác về.” Lục Trường Đình cúi đầu, cũng cắn em một miếng.
Hắn cà răng nanh bên vành tai em: “Bị em quyến rũ điên đảo thế là hôm sau về come-out với mẹ luôn và ngay đấy.”
“Gì mà quyến rũ điên đảo…” Tai Thẩm Lệ đỏ bừng, chẳng biết là vì ngại ngùng hay do bị cắn.
“Ly Last Kiss kia.” Lục Trường Đình dán sát tai em, nén giọng, hỏi, “Em bỏ những gì, hửm?”
“Rum, Brandy,…” Thẩm Lệ chưa từng nghĩ lâu vậy rồi mà Lục Trường Đình vẫn tính nợ cũ.
Y lại nghĩ tiếp chuyện sau khi Lục Trường Đình rạch ròi với Hướng Vãn xong thì về nhà come-out đến cùng là vì ai, không cần nói cũng biết đáp án.
Y chợt nhắm mắt lại, nuốt yết hầu, khẽ thốt ra ba chữ cuối cùng: “Nước cốt chanh.”
Lục Trường Đình cười nhẹ: “Anh còn tưởng em chỉ bỏ mỗi nước cốt chanh.”
Thẩm Lệ dụi đầu vào lòng anh, quay về chuyện chính: “Anh thấy dịp nào được thì dẫn em về nhé.”
Y nói tiếp: “Chọn ngày về nhà với em nữa.”
Lục Trường Đình bật cười: “Ừ.”
Dịp nào hợp đây nhỉ?
Lục Trường Đình nghĩ bụng, cũng chẳng cần chọn ngày làm gì, tiệc đính hôn cuối tháng này của Sở Kinh Hồng hợp quá rồi.
Hợp cưới xin, hợp ra mắt bố mẹ luôn.
Hết chương .
Lời tác giả
Hôm nay Lục Trường Đình ghen bóng ghen gió chưa?
Rùi nhoooo!