Thẩm Lệ chờ anh gọi điện xong, biết mình không thoát được thế là nằm xuống luôn.
“Anh gọi đồ ăn ngoài rồi.” Lục Trường Đình ôm ngang người em, “Nằm thêm chốc nữa đã.”
Thẩm Lệ hơi buồn cười: “Cậu cả nhà họ Lục kiêm chức đưa đồ ăn từ bao giờ thế?”
Lục Trường Đình nhắm mắt lại, nói với giọng đầy thản nhiên: “Ổng chăm lo Lầu Vọng Giang, gọi cho ổng là tiện nhất.” Hắn bổ sung thêm, “Về sau gặp chuyện gì, nếu anh không ở đây thì cứ tìm ổng.”
Lúc đồ ăn đến, Thẩm Lệ và Lục Trường Đình đã dậy làm vệ sinh cá nhân xong rồi.
Lục Trường Đình xuống lấy đồ – hai hộp gỗ giữ nhiệt chia tầng – lên phòng, đặt trên bàn trà ở gian nhỏ bên cạnh.
Thẩm Lệ thay quần áo ra, tiện tay kéo cái cửa lùa chạm khắc.
Lục Trường Đình đã bày biện đồ ăn xong, đang cầm điều khiển nhấn mở máy chiếu: “Tìm bộ điện ảnh xem nhé.”
Thẩm Lệ tự rót cho mình cốc nước, đột nhiên hỏi: “Anh xem ‘Vân hồ bất hỉ’ chưa?”
“Chưa, em muốn xem à?” Lục Trường Đình nghe vậy bèn tìm kiếm tên phim luôn, sau đó nhấn trình chiếu, “Nói về gì thế?”
“Thôi thì xem vậy.” Thẩm Lệ ngồi xếp bằng xuống cạnh bàn trà, nhắc đến như thể chỉ thuận miệng, “Nói về yêu thầm, chuyện tình cảm của đám trẻ mười bảy, mười tám ấy mà, chủ đề đồng tính.”
Lục Trường Đình cứ cảm thấy hắn có trờ ngại gì đó với từ yêu thầm.
Nếu không thì sao hay nghe người ta nhắc đến thế cơ chứ, thậm chí còn khiến hắn hơi phiền.
Nhưng mà Thẩm Lệ muốn xem, hắn sẽ xem cùng em.
Lục Trường Đình để điều khiển từ xa xuống cạnh người, ngồi sát bên Thẩm Lệ, cầm cốc nước của mình lên uống một ngụm.
Nhìn thấy tên đạo diễn ở đầu phim, Lục Trường Đình hơi cau mày.
Thực ra diễn biến của bộ phim rất bình thường, một trong hai nam chính là “thánh học” của lớp, người còn lai là học sinh cá biệt.
Cuộc chạm trán mở đầu vào một buổi tối tan học nào đó, cậu bạn “thánh học” vẫn theo thói ở lại phòng học đến cuối cùng để làm bài tập xong mới về, thế rồi phát hiện ra xe đạp của mình bị trộm mất.
Lúc vẫn đang đứng đực ra đấy không biết phải làm sao thì thanh niên cá biệt đi với vài người bạn ra lấy xe.
Trời đã muộn lắm rồi, ánh đèn bãi đỗ xe lờ nhờ, cậu bạn học siêu giỏi nọ đứng một mình dưới màn bóng đổ.
Xe đạp của thanh niên cá biệt dựng cách đó mấy bước chân, lúc dắt qua người cậu bỗng dừng bước.
“Bị trộm xe à?”
Cậu bạn học giỏi nghe tiếng, ngẩng đầu lên, chưa thấy rõ khuôn mặt của chàng trai cao to đứng ngược sáng đã vô thức chộp lấy chiếc chìa khóa người ta ném cho.
“Cho mượn xe đấy.” Thanh niên cá biệt chìa tay ra, “Đưa thẻ cơm cho tôi, ngày mai sang lớp số , chìa trao thì trả thẻ.”
Cậu bạn học giỏi lơ ngơ đưa thẻ cơm cho người ta, lí nhí cảm ơn.
Thanh niên cá biệt chưa thèm nhìn thẻ cơm đã bỏ vào túi, quay người đi luôn với đám bạn đã lấy xe.
Ngầu chết đi được.
Ấy thế mà mới ra khỏi cổng trường, phút chốc đám bạn đã cười trêu tấm lòng thầm kín của thanh niên.
“Vừa nãy là đứa đứng nhất lớp mình đúng không nhỉ?”
“Thì còn ai vào đây nữa.
Không thì ông nghĩ sao mà đột nhiên Phong Cương học tập Lôi Phong hả?”
“Nếu không phải hôm nay anh Phong ở với bọn mình cả ngày, tôi còn nghi ổng trộm xe cũng nên.”
Thanh niên bị trêu nhướng đôi mày, thả lỏng dần thứ cảm xúc đang căng như dây đàn: “Đám chúng mày im mồm ngay.”
Ống kính chuyển thành ngày khai giảng, “thánh học” đang đứng trên bục trong hội trường đọc diễn văn.
Từ chỗ thanh niên cá biệt nhìn ra, cậu thấy mặt nghiêng tuấn tú của chàng trai, thấy cổ áo đồng phục ngay ngắn.
Về sau, trên bảng vinh danh gắn ảnh của “thánh học”, lúc nào đi qua thanh niên cá biệt cũng vô thức ngẩng đầu nhìn một cái, xe đạp cũng luôn đỗ gần vị trí của người ta, không hôm nào là không lê lết đến siêu muộn mới rời khỏi phòng học…
Từng cảnh phim góp nhặt lại miêu tả diễn biến câu chuyện yêu thầm.
Đến khi hai người quen biết, thành bạn bè, những mến mộ kín đáo ấy cũng thi thoảng được gặp ánh mặt trời.
Giữa mùa hè mua quả dưa hấu, vụng về cắt thành miếng nhỏ, tay dây đầy nước quả, bỏ hết vào hộp giữ tươi mang cho người ta.
Rõ ràng là thành tích kém đến mức chẳng ra làm sao, cũng chẳng thích học tẹo nào nhưng vẫn ra mượn vở ghi, hỏi bài, kiếm đủ các cớ để tạo cơ hội gặp mặt.
Nhà thì ngược hướng nhau mà vẫn nói dối là thuận đường, mười tối như một đi cùng người ta một đoạn mới vòng đường xa về nhà.
Lục Trường Đình với Thẩm Lệ ăn xong, dọn dẹp rác với hộp cơm, thanh tiến độ bộ phim đã chạy được non nửa.
Câu chuyện hay ngoài dự đoán, cách quay phim cũng mang đến cảm giác ngây ngổ chỉ tuổi học trò mới có.
Có điều nam chính ngốc ngếch thực sự, Lục Trường Đình xem mà sốt ruột thay hai người họ.
“Sao Phương Tri mãi chưa phát hiện ra Phong Cương thích mình thế?” Lục Trường Đình lại không nhìn được, cau mày, “Đã thể hiện rõ đến vậy rồi.”
Thẩm Lệ cười không nói.
Nửa sau câu chuyện tăng thêm chút mập mờ, rất nhiều cảnh quay đều chạm đến cảm tình khiến thiếu niên thẹn thùng rung rinh.
Nhưng mãi đến cuối phim, Phong Cương vẫn chưa tỏ tình.
Hai người cùng cố gắng vượt qua kỳ thi đại học, chuyển đến thành phố khác nhau học hành, dần dần ngắt liên lạc.
Rất nhiều năm về sau, Phương Tri nhận lời mời tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường rồi họp mặt hội bàn chung trường có hỏi vu vơ mọi người tin tức về Phong Cương.
Nhưng có những người ấy mà, một khi thất lạc giữa dòng thời gian là tựa như mây khói thoảng qua, chẳng thể nào tìm lại được nữa…
Lục Trường Đình nhìn màn ảnh máy chiếu chạy danh đề cuối phim, vẫn chưa kịp hiểu diễn biến phim hơn mười phút vừa rồi: “Thế là hết á?”
Không có cuộc trùng phùng vượt tháng năm luôn?
Thẩm Lệ ngắm đôi bàn tay đang nắm chặt của cả hai, khẽ nói: “Kết cục thường tình của yêu thầm mà.”
Tuy là khó chấp nhận, nhưng trên thực tế, trong cuộc sống, có rất nhiều người như vậy.
Không hiểu lầm, không chuyện máu cún ngoài ý muốn, mọi người cứ tự nhiên ngắt dần liên lạc, và rồi từ từ rớt lại giữa ngày đã qua.
Lục Trường Đình tắt màn hình máy chiếu, rút tay ra ôm lấy em, lặng im một chốc mới cất giọng buồn bực: “Sao lại muốn xem phim kết buồn?”
Ảnh hưởng đến tâm trạng lắm đấy.
“Thực ra hẵng còn cảnh hậu danh đề.” Thẩm Lệ vỗ lưng an ủi anh, “Phương Tri ra khỏi trường sẽ bắt gặp Phong Cương, giống mỗi ngày đi học khi trước, Phong Cương luôn đợi dưới tầng á.
Lần này cậu ấy đợi ở cổng trường.”
Cảm giác khó chấp nhận trong lòng Lục Trường Đình giảm đi chun chút.
Nói thật, nguyên nhân hắn khó chịu không chỉ do bộ phim, phần nữa là bởi nghĩ vu vơ nếu Thẩm Lệ cũng từng yêu thầm anh trai nhỏ kia.
Cứ tưởng tượng đến trong quá khứ Thẩm Lệ thích ai đó vất vả nhường ấy, lòng hắn buồn phát hoảng.
Hắn thầm thở dài, cúi đầu thơm khóe môi Thẩm Lệ: “Cảm ơn em đã thích anh.”
Chủ đề câu chuyện nhảy hơi đột ngột, Thẩm Lệ chưa kịp hiểu: “Hửm?”
“Yêu thầm và yêu đơn phương thật vất vả quá.” Lục Trường Đình nói, “Cảm ơn em đã thích anh.”
Thẩm Lệ cười nhẹ: “Nên là em cảm ơn anh mới đúng.”
Rằng: “Cảm ơn anh đã thích em.
Cảm ơn anh đồng ý ở bên em.”
Lục Trường Đình cười ôm lấy em, đi vào trong phòng: “Đã hai lòng cùng ưa rồi, vậy hai đứa mình nên làm chút chuyện chứ nhỉ?”
…
Thời tiết ngày hạ đa phần là đẹp.
Sáng hôm sau lúc ra ngoài, bầu trời trong xanh, không khí thoáng đãng, nắng ấm gió nhẹ bay.
Thẩm Lệ mặc chiếc áo thun trắng phối với quần bò sáng màu, hương gỗ thanh sạch tản mạn theo gió, lan tỏa và khuếch tán tính công kích lên bộn phần.
Lục Trường Đình cũng mặc áo thun trắng, quần thể thao.
Hai người ăn mặc trông giống đồ đôi cực kỳ, diện mạo còn nổi bật nên khó tránh khỏi thu hút ánh nhìn của người qua đường.
Lúc những ánh mắt quan sát ấy thấy đôi bàn tay nắm chặt của cả hai thì mỗi người phản ứng một kiểu kỳ lạ khác.
Kiểm vé xong vào đến công viên trò chơi, Lục Trường Đình đi lấy tờ bản đồ công viên, hỏi Thẩm Lệ muốn chơi gì.
Thẩm Lệ cúi đầu nhìn bản đồ các tuyến đường.
Công viên trò chơi xây thành hình tròn, ở giữa là một hồ nước nhân tạo, có du thuyền nghỉ ngơi và khu nhà ma, còn cả đủ các kiểu trò chơi phân bố rải rác ở một số lối rẽ khác vòng quanh hồ.
Ven theo bên phải đường vào công viên trò chơi xây một thành phố dành cho các trò chơi trong nhà, nào là ném vòng, bắn cung, gắp gấu bông, nhún lò xo,… Mấy trò này chắc xấp nhỏ và các thiếu nữ mê lắm, y chẳng hứng nên vươn tay chỉ trò chơi ngay chỗ đi quá qua thành phố vui nhộn kia: “Tàu lượn siêu tốc ha.”
“Ừ.” Lục Trường Đình gập tấm bản đồ chỉ đường lại cất đi, dắt tay em đi về phía thành phố vui nhộn.
Trong thành phố vui nhộn, ngoài đủ thể loại trò chơi chiếm diện tích nhỏ còn có vài sạp hàng bán đồ khác.
Khá nhiều đôi tình nhân đang đứng trước sạp hàng chọn bóng bay với mấy đồ chơi nho nhỏ, Lục Trường Đình thấy gần như cô gái nào cũng đeo tai hoặc sừng lông xù trông khá hay ho, bèn xoay đầu hỏi Thẩm Lệ: “Mua cho em một cái nhé? Được không nào?”
“Gì cơ?” Thẩm Lệ nhìn theo tầm mắt anh, va phải đôi mắt hí ha hí hửng như gặp món đồ chơi gì thú vị lắm, chẳng thốt nổi lời tử chối khỏi miệng, “… Mua đi vậy.”
Lục Trường Đình dắt người ta qua, chọn cái bờm hình sừng quỷ màu đỏ rồi trả tiền.
Thẩm Lệ cầm cái bờm ngắm nghĩa chút đỉnh, cuối cùng vẫn ngại đeo, thế là giơ tay đeo lên đầu Lục Trường Đình, còn vuốt ve rất chi là thỏa mãn: “Đáng yêu ghê.”
“Mua cho em cơ mà.” Lục Trường Đình vươn tay định gỡ xuống.
“Đi thôi nào.” Thẩm Lệ nhịn cười, nắm cổ tay anh, nửa đẩy nửa ôm từ đằng sau đẩy anh đi về phía trước.
Không có nhiều người xếp hàng trước chỗ tàu lượn siêu tốc cho lắm, Thẩm Lệ và Lục Trường Đình đợi mấy phút đã tới lượt.
Ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn xong xuôi, Lục Trường Đình quay đầu kiểm tra đai an toàn của Thẩm Lệ, sau đó mới ngồi thẳng lại.
Tàu lượn chạy từ từ, khi lên đến đỉnh nhìn xuống còn thu trọn quang cảnh công viên giải trí vào tầm mắt.
Lúc tàu lao xuống, Lục Trường Đình nhận ra bàn tay Thẩm Lệ siết chặt tay mình, hắn cũng nắm lấy tay em càng mạnh nữa.
Đủ thể loại tiếng reo hò và thét gào vang lên bên tai.
Mới đầu Thẩm Lệ vẫn kiềm chế được, sau cũng bị lây cảm xúc từ mọi người, giương giọng gọi anh: “Trường Đình ơi!”
Lục Trường Đình lớn tiếng đáp lại: “Anh đây.”
Chơi tàu lượn siêu tốc xong, Thẩm Lệ đưa tay lên chỉnh mái tóc loạn vì gió của Lục Trường Đình, đeo lại cái bờm cho anh, đôi mắt vừa trong vừa sáng, lúng liếng và rạng ngời đầy vui sướng.
“Vui thế cơ à?” Lục Trường Đình cũng chỉnh tóc cho em, nét cười tràn trong đôi mắt.
Thẩm Lệ kéo anh đi về phía trò chơi kế tiếp: “Ở bên anh thì làm gì cũng vui hết.”
Hai người chơi miết từ thám hiểm bầu trời, đu quay dây văng, đua xe kart, chạy xe đụng, lao thác nước,…
Cho dù hai đứa đã mặc áo mưa nhưng chơi lao thác xong quần áo vẫn dính nước.
Cũng gần đến giờ ăn trưa, cả hai tạm ngừng chơi, ra nhà hàng chủ đề động vật dưới nước dùng bữa trước.
Lục Trường Đình lấy giấy lau nước dính trên má với ở cổ cho em.
Hai cô gái ngồi bàn bên cạnh chốc chốc lại nhìn hai người, thì thầm thảo luận gì đó.
Bọn họ quen bị người ta đánh giá và bàn tán rồi nên chẳng để ý.
Gọi món mặn và đồ uống xong, Thẩm Lệ ngắm mấy tấm ảnh mới trong di động, chọn bức chụp bóng lưng Lục Trường Đình, đăng lên vòng bạn bè.
Có đeo sừng quỷ đó nhen.
Lục Trường Đình sán lại nhìn màn hình điện thoại em, hai người dựa rất gần, còn chụm đầu lại, không để ý thấy hai cô gái bàn bên đang giơ lén giơ di động lên.
“Chụp, chụp được chưa bồ!”
“Tay tôi run quá bồ ơi…”
“Hai ảnh đẹp trai quá trời, ảnh có mờ cũng không che được vẻ bô giai ấy!”
“Anh trai đeo bờm đáng yêu quá má! Sao lại có người như thế nhở, vừa ngầu vừa đáng yêu ế!”
“Bạn trai nhà người ta đúng là chưa bao giờ làm tôi thất vọng!”
Thẩm Lệ như có trực giác, ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ống kính chụp lén.
Hết chương .
Lời người dịch
“Vân hồ bất hỉ?” – Trích từ bài thơ “Phong vũ ”, tác giả Khổng Tử.