Mũi Đao Liếm Mật

chương 17: chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối Chủ Nhật, Thẩm Lệ đến quán như thường.

Đêm thứ Bảy túy lúy tựa một giấc mộng, những phiền muộn và day dứt ấy, y tỉnh lại là quên bằng sạch.

Chỉ có điều, hôm nay y cứ ngẩn ngơ mãi, nghĩ ngợi chẳng biết Lục Trường Đình đi xem mắt ra sao, cô gái kia là người thế nào; hai người đi xem mắt rất vui vẻ, hay chỉ đến đối phó cho xong…

Đang ngồi đờ ra thì bị ai đó vỗ vỗ vai, y quay đầu lại theo quán tính, chẳng thấy ai, lại xoay về, bắt gặp đôi mắt đang cười của Tiêu Diêu: “Ông chủ Thẩm, đang nghĩ gì thế, ngơ cả ra.”

“Chào ông chủ Thẩm.” Lục Trường Tự với Trần Tinh Dã đi đằng sau Tiêu Diêu, ngồi xuống cạnh quầy bar theo thói quen, chẳng nhìn thực đơn đồ uống đã gọi mỗi người một ly “Godfather”.

“Anh Diêu, anh Trần à.” Thẩm Lệ nâng chén trà lên uống một ngụm, “Chào Lục thiếu.”

“Sao không thấy sếp tổng Sở với sếp tổng Phó đâu.”

“Dạo này hai tên kia đang tu thân dưỡng tính, cũng bận công việc các thứ nữa, đâu rảnh để ý đám này.” Tiêu Diêu gọi một lý “Mojito”, tầm mắt lơ đãng dạo quanh sảnh lớn quán bar một vòng, cuối cùng dừng ở khu bàn bar cạnh sàn nhảy, xong mới chầm chậm rời đi.

Được một lúc, ánh mắt lại lửng lơ nhìn qua đấy, đầu mày cũng nhíu lại.

Thẩm Lệ nương theo ánh mắt anh ta, hướng đường nhìn sang.

Một chàng trai trẻ mặc sơ mi đen, để đầu đinh gọn gàng, bên tóc mai kẻ một đường vạch tóc trông khá ngầu.

Còn trông khá quen mắt.

Trần Tinh Dã cũng hóng, nhương mày, bảo: “Chồi, chú cá vàng nhỏ ông đang nuôi kia nhỉ?”

Tiêu Diêu cầm ly lên uống một ngụm đầy vị tươi mát, vừa ngọt vừa chua và hương bạc hà, thấp tha thấp thỏm: “Tôi qua đấy xem phát.”

Anh ta đứng dậy sửa sang lại cổ áo, ống tay áo, thong dong đi về bên ấy.

Thẩm Lệ hơi ngạc nhiên: “Đấy là ai vậy?”

“Kinh Du.” Trần Tinh Dã uống hớp rượu, thả lỏng, “Một ngôi sao nhỏ Tiêu Diêu đang nuôi.”

Lục Trường Tự nhìn thoáng qua chỗ Tiêu Diêu: “Từ bao giờ, sao anh chẳng biết gì cả.”

“Chắc cũng ngót nghét nửa tháng.” Trần Tinh Dã nói, “Gặp ở ‘Cô Tửu’ đấy.”

Hôm đó Thẩm Lệ không trông quán, Phạm Kinh Lăng có đến chủ trì một cuộc.

Tuy Tiêu Diêu với Phạm Kinh Lăng là bạn từ nhỏ, Trần Tinh Dã và Tiêu Diêu cũng vậy, nhưng Trần Tinh Dã không ngấm nổi cách xử sự và tính tình của Phạm Kinh Lăng.

Cả hai đều ghét nhau, thế nên gã không hề quen thân Phạm Kinh Lăng, cuộc nào Phạm Kinh Lăng chủ trì gã cũng không đi.

“Cô Tửu” không buôn bán xác thịt, nhưng cho phép khách dẫn người đến.

Nghe Tiêu Diêu bảo, Phạm Kinh Lăng bao dưỡng cậu ngôi sao nhỏ lần trước phát chán, muốn đổi người khác, thế là người đại diện của Kinh Du lừa cậu ta qua đấy.

Tiêu Diêu thấy cậu ta không tình nguyện, lại hút mắt mình, thế là giúp cậu ta thoát thân.

Chắc cậu ta bị người đại diện ghẻ lạnh, hiểu rõ thực tại, bèn dứt khoát theo Tiêu Diêu.

Tiêu Diêu lần đầu làm chuyện nuôi ngôi sao, chốc thì mượn tiền gã, còn đi đường quan hệ lấy tài nguyên cho Kinh Du.

Trần Tinh Dã trông Tiêu Diêu cũng quan tâm Kinh Du ra phết, chẳng biết Kinh Du nghĩ thế nào.

Thẩm Lệ không hỏi thêm nữa, ngược lại khá vui vì Tiêu Diêu có hứng thú với người mới.

Y rút điếu thuốc trong bao ra, châm rửa, rít một hơi.

Lúc y châm lửa để lộ lòng bàn tay dán băng cá nhân, Lục Trường Tự nhìn thấy, giấu chút tò mò trong sự quan tâm, hỏi thăm: “Sao tay ông chủ Thẩm bị thương thế kia?”

Bị thương ở lòng bàn tay ấy mà, thường là do ngã hoặc bị cứa vào, vết thương cũng rất khó dán băng cá nhân.

Thẩm Lệ thản nhiên nhìn lòng bàn tay một cái: “Bị mảnh thủy tính quệt vào thôi.”

Trần Tinh Dã uống ngụm rượu, nhớ đến hồi chiều lướt bài đăng của Thẩm Lệ với câu bình luận Giang Trì Phong gõ “Check-in trung học Số Một”, nghĩ tiếp đến tường bao của cái trường đấy, đoán chắc tầm tám, chín phần mười: “Lúc trèo tường sượt vào mảnh thủy tinh à?”

Lục Trường Tự hỏi: “Trèo tường gì cơ?”

“Chắc tối qua ông chủ Thẩm về trường cũ.” Trần Tinh Dã phỏng đoán một giả thiết hợp lý, “Xong quá giờ, trường khóa cửa, đành trèo tường ra.”

Thẩm Lệ điềm nhiên “Ừ” một tiếng, “Tối qua về trường đi dạo chút.”

Lục Trường Tự nhấc di động lên mở vòng bạn bè của Thẩm Lệ, tường bao đập vào mắt làm anh thấy hơi quen quen, nhìn kỹ hơn, đột nhiên đầu sượt qua sự ngờ ngợ.

“Ông chủ Thẩm cũng học trường Số Một à?”

Nói đến đây, Trần Tinh Dã cũng tò mò nhìn qua.

“Khóa năm .” Thẩm Lệ không tự nói mình học trung học Số Một, nhưng không định giấu diếm chuyện này.

“Trùng hợp ghê.” Trần Tinh Dã cười, cụng ly với y, “Cùng khóa luôn.”

Lại hỏi tiếp: “Hồi trước chưa chạm mặt nhau bao giờ, lớp nào thế?”

Có lẽ gã đã từng gặp, nhưng thoáng cái đã quên, chẳng lưu lại ấn tượng.

“Lớp .”

“Ầy, xa quá.” Trần Tinh Dã nhấm ngụm rượu, “Tôi lớp cơ.”

Trung học Số Một xếp lớp theo thành tích, mười hai lớp đầu là lớp khoa học xã hội, từ lớp trở đi toàn lớp khoa học tự nhiên, số lớp càng nhỏ, thành tích học tập càng tốt.

Cái loại ỷ vào nộp phí xây dựng trường để vào học như gã, hầu hết đều tụ tập ở mấy lớp trở về sau.

Bỗng Lục Trường Tự nói: “Trường Đình cũng học khóa năm đấy, lớp , hồi trước hai đứa có gặp nhau không?”

“Chạm mặt ấy hả?” Thẩm Lệ vuốt ve chiếc dây đỏ, cười, lắc đầu, “Chẳng nhớ nổi nữa rồi.”

Nếu thực sự quên, thì tốt biết bao.

Trần Tinh Dã thấy hơi là lạ, nhưng không lên tiếng thêm.

Mỗi trường đều có vài nhân vật làm mưa làm gió mà không ai là không biết, không ai là không quen, lý do thì vì ngoại hình nổi bật, vì thành tích học tập xuất sắc vượt bậc, vì gây chuyện tai hại, vì tiếng xấu ăn chơi,… Lục Trường Đình à, nói một cách dài dòng là con cháu nhà dòng dõi danh giá, ngoại hình khỏi bàn, thành tích học tập vượt trội, thu hút hết mọi ánh nhìn.

Lớp với lớp cách nhau gần thế, còn cùng một tầng, cũng chỉ có ngần ấy người, thế mà Thẩm Lệ chưa gặp Lục Trường Đình bao giờ?

Song, qua nhiều năm, có lẽ thực sự quên mất.

Lục Trường Tự nửa tin nửa ngờ, anh nhấp vào khuông trò chuyện với Lục Trường Đình, gửi tin nhắn.

[Xu: Ông chủ Thẩm cũng học trường Số Một đấy.]

[Xu: Khóa năm , lớp .

Bất ngờ không nào, hân hoan không nào, trùng hợp không nào.]

Cả đám đang mở hội nhận bạn cùng trường, Tiêu Diêu đằng kia cũng dẫn người về đây.

Tiêu Diêu không có ý muốn giới thiệu Kinh Du cho mọi người, cũng chẳng giới thiệu bọn họ với Kinh Du, chỉ thanh toán rồi bảo hôm nay phải đi trước, hẹn ngày khác ngồi tiếp.

Kinh Du theo phía sau anh ta, đeo khẩu trang lên, thân mình như hòa làm một với khung cảnh tối mờ.

Thẩm Lệ ngóng hai người ra khỏi quán bar, lại trông thấy ai đó đi vào.

Người nọ hơi cúi đầu, tròng chiếc hoodie màu đỏ, quần bò rách gấu, còn đeo cái cặp sách hai quai, ăn mặc hệt như học sinh.

Bước đến gần chỗ sáng, Thẩm Lệ mới nhận ra đấy là Nhạc Ý.

Khá lâu rồi y chưa gặp Nhạc Ý, hồi trước lần nào đến quán cậu nhóc cũng te tởn chạy vội ra tìm y, giờ có vẻ bớt ngịch hơn nhiều.

Cậu nhóc đi ra chỗ Nhạc An, gọi “Anh ơi”, giọng rất ngoan.

Nhạc An ngẩng đầu lên khỏi quầy bar, thấy em trai thì nhíu mày.

Nhạc Ý mím môi, hỏi nhỏ: “… Em có thể nói chuyện riêng với anh Thẩm vài câu được không ạ?”

Đến xưng hô cũng đổi.

Có vẻ Nhạc An nói chuyện với thằng bé xong, nhóc cũng tiếp thu.

Thẩm Lệ dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn một vòng, dập lửa, lấy di động, đứng dậy: “Muốn vào phòng riêng hay phòng nghỉ của anh?”

“Chỗ bàn bar đằng kia là được ạ.” Nhạc Ý chỉ chỉ chỗ bàn bar tĩnh lặng trong góc.

Bàn bar ở góc ấy bật ít đèn nên hơi tối, Nhạc Ý bỏ cặp xuống, mở khóa, cẩn thận ôm một cái hộp ra.

“Tặng anh này.” Nhạc Ý xoa xoa cái hộp, giọng hơi não nề: “Vốn nghĩ cứ làm từ từ, đợi đến cuối năm sinh nhật anh rồi tặng.”

Cậu mới vẻ xong bản thiết kế, tưởng còn nhiều thời gian để chuẩn bị thật kĩ lưỡng món quà này.

Kết quả là cuộc nói chuyện với Nhạc An làm loạn hết kế hoạch của cậu nhóc.

Trước kia Thẩm Lệ từng nói với cậu, bảo rằng lòng anh có người ta, nhưng cậu không tin, chỉ nghĩ Thẩm Lệ đang lừa mình.

Giờ người ấy về rồi, cậu nhóc có muốn không tin cũng chẳng được.

Tuy không cam tâm tẹo nào, nhưng làm sao đây, Thẩm Lệ đối xử với mình như em trai của bạn bè, chăm sóc thì có chăm sóc đấy, nhưng ngoài tình cảm ấy ra, không còn gì khác.

Cậu thức xuyên mấy đêm liền làm mô hình, nghĩ bụng, mặc kệ ra sao, cũng phải tặng bằng được nỗi tương tư này, gặp mặt một lần, tự mình tặng, để vẽ cái chấm kết thúc.

Thẩm Lệ nhận cái hộp, lịch sự nói câu cảm ơn.

Nhạc Ý nhớ lần mình tỏ tình với Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng đáp rất lịch sự, cảm ơn em.

Trái tim tựa như bị ngàn vạn cây kim nhỏ châm chích, vỡ vụn.

“Có gì phải cảm ơn chứ.” Cậu nhóc nói, “Càng đừng nói xin lỗi em.”

“Anh chiếu sáng em, em cũng phấn đấu vì muốn cho anh xem hào quang của chính em.” Nhạc Ý cụp hàng mi, vành mắt hơi đỏ lên, cười tự giễu, “Là tại quầng sáng của em quá nhạt, cũng trách em đến quá muộn.”

Thẩm Lệ sờ đầu cậu nhóc, cất giọng nhẹ tênh: “Món quà này, anh nhận nhé.”

“Về thôi em, về nhà tắm nước ấm, ngủ một giấc thật ngon.

Sáng mai thức giấc, đàn ông đầy đường kia, người nào người nấy đều tốt hơn anh Thẩm hết.”

Nhạc Ý ngước mắt nhìn y rồi lại vội cụp xuống, hỏi với giọng buồn buồn: “Em có thể ôm anh một cái không ạ?”

Lần nào cậu nhóc cũng xông vào ngực Thẩm Lệ như quả pháo nổ, nhưng từ trước đến giờ, Thẩm Lệ chưa từng ôm lại cậu, một lần cũng chưa.

Thẩm Lệ thở dài: “Chỉ chốc chốc thôi nhé.”

Y dang tay ôm Nhạc Ý một cái.

Nước mắt nóng hổi của cậu trai lớn vương trên vai Thẩm Lệ, không tiếng động.

Y nghe thấy cậu bé nói.

“Anh Thẩm, chúc anh hạnh phúc.”

Thẩm Lệ lại thở dài.

Y cảm thấy chắc hai ngày nay độ đau lòng và những cái thở dài của mình gộp lại có khi nhiều hơn cả mười mấy năm cộng vào.

“Em cũng vậy nhé.”

Nhạc Ý đi về, Thẩm Lệ ôm cái hộp quay lại quầy bar.

Chẳng biết Lục Trường Tự với Trần Tinh Dã ra ghế sofa dài ngồi uống rượu từ bao giờ, lúc này quầy bar không còn ai khác ngoài y với Nhạc An.

Tầm mắt Nhạc An khựng lại trên cái hộp, mãi sau mới cất tiếng, giọng chất chứa cảm xúc khó tả: “Nó tự làm, hơn một tuần gì đấy, thức xuyên mất mấy đêm.”

Thẩm Lệ mở hộp ra nhìn thử, là “Cô Tửu” bản thu nhỏ.

Quán bar hai tầng, sân thượng trên nóc nhà, rồi phòng riêng, cửa sổ thủy tinh, sảnh lớn, sàn nhảy, khu ghế sofa dài, tủ đựng rượu kín tường, quầy bar,… Tất cả đều mô phỏng theo “Cô Tửu”; còn cả Nhạc An đứng trong quầy bar, y ngồi cạnh quầy đang nâng chén trà, và Nhạc Ý ngay bên.

Y đóng nắp hộp lại, thở dài nặng trĩu.

“Anh về trước nhé, thấy người hơi mệt chút.”

Hóng xong câu chuyện, Lục Trường Tự nốc nốt rượu trong ly, gửi Lục Trường Đình một bức ảnh.

Vừa nãy anh lén chụp lúc Thẩm Lệ đang ôm Nhạc Ý, trông như y đang nói gì, còn Nhạc Ý thì vùi gần hết khuôn mặt vào lòng Thẩm Lệ.

Đèn trong bar quá chói mắt, khoảng cách cũng xa nên Lục Trường Tự với Trần Tinh Dã không thấy ánh nước trong đôi mắt cậu nhóc, chỉ chứng kiến cậu nhóc đứng nói chuyện với Thẩm Lệ, rồi tặng quà, ôm chầm, sau đó rời đi.

Trần Tinh Dã ghế vào nhìn màn hình di động của anh, nhướng mày, hỏi: “Chuyện gì thế hả?”

“Anh còn chẳng hiểu chuyện gì nữa là.” Lục Trường Tự vẫy phục vụ, gọi thêm ly rượu nữa.

Trần Tinh Dã chỉ màn hình di động, như thể ngộ ra điều gì: “Hai cái tên này có chuyện từ lúc nào?”

“Chú nhớ không, cái lần Trường Đình mới về nước ấy, mọi người uống say, ông chủ Thẩm tặng cả dàn trong phòng riêng bao nhiêu là trà chanh mật ong ấy.” Giọng Lục Trường Tự tỏ vẻ bí hiểm, “Dạo trước cái dịp Trường Ca đến quán xong suýt xảy ra chuyện, ông chủ Thẩm còn tặng hai lọ trà chanh mật ong cho Trường Ca.”

“Anh nếm thử rồi, sau khi pha với nước ấm vị vừa chua vừa ngọt, nhưng trà chanh mật ong đêm hôm ấy chẳng có tí chua nào.”

Lục Trường Tự uống ngụm rượu, khoan thai bổ sung thêm câu nữa: “Trường Đình háo của ngọt.”

Không ngọt mất vui.

Trần Tinh Dã suy xét trong lòng một lúc: “Chắc trùng hợp thôi.”

Lục Trường Tự hỏi: “Chú không thấy cái không khí giữa hai đứa kia vào hai ngày đi nghỉ nó rất chi là gì và này nọ hả?”

“Thêm nữa, sau hôm Trường Ca suýt gặp nguy, Phạm Kinh Thanh cứ liên tục tìm người đến ‘Cô Tửu’ quét xem có ổ mại dâm hay hoạt động bất hợp pháp gì không.” Lục Trường Tự nói tiếp, “Ngay ngày thứ hai Trường Đình biết tin, đã mời Phạm Kinh Lăng ăn bữa cơm, thế là từ đấy về sau đội cảnh sát không đến làm gián đoạn chuyện làm ăn của ‘Cô Tửu’ nữa.”

“Chuyện đấy cũng xuất phát từ chỗ Trường Ca mà.” Trần Tinh Dã nói, “Trường Đình có mời Phạm Kinh Lăng bữa cơm để giải quyết cái phiền phức đấy thì cũng là điều nên làm.”

Lục Trường Tự thấy cái thằng này đầu gỗ quá thể: “Trưa hôm ấy Trường Đình dùng bữa với Phạm Kinh Thanh xong, lúc xuống dưới thì bắt gặp một bàn khách đang xảy ra tranh chấp, thế là Trường Đình ra mặt giải quyết.”

“Quản lý sảnh lớn báo cáo với anh rằng, người phụ nữ kia bảo Trường Đình là… Bạn trai của con trai bà ấy.”

“Khéo thế cơ à?” Trần Tinh Dã sửng sốt, bỗng chốc lòng hiếu kỳ như gặp phải mồi dẫn lửa, “Đấy là mẹ của ông chủ Thẩm chứ gì?”

“Ừ, khéo ghê.” Lục Trường Tự cụng ly với gã, “Chú nói xem, hồi trung học ông chủ Thẩm không biết Trường Đình thật à?”

Trần Tinh Dã lắc đầu: “Về mặt lý thuyết thì, khả năng không biết là khá nhỏ.”

Hai cái người này, càng ngẫm kĩ, càng cảm thấy có chuyện đằng sau.

Lục Trường Tự cười: “Cứ ngồi xem trò thôi.”

Truyện Chữ Hay