Edit: Aya Shinta
Phương Cửu đột nhiên bị dĩa bánh lớn phang thẳng mặt chỉ biết há hốc mồm, mấy người còn lại cũng đều kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi bắt đầu đồng thanh kháng nghị.
"Phó cục trưởng, sao có chuyện này được. mới bị khiếu lại, làm sao có khả năng thăng chức?"
"Đúng thế đó, đây thực sự là do cục trưởng bổ nhiệm à?"
"Im coi!" Phó cục trưởng vỗ lên bàn một chưởng, ánh mắt dữ dằn đảo qua mọi người một vòng, "Mấy người đang nghi ngờ chất vấn cục trưởng đấy phỏng?"
Dứt lời, toàn bộ phòng họp câm lặng, các cô cũng chẳng có gan nghi ngờ vị cục trưởng thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
"Được rồi, tan họp!" Phó cục trưởng đột ngột đứng dậy, rồi nhanh chân nhanh cẳng rời khỏi phòng họp.
Mấy người kia cũng tập tức bàn luận náo nhiệt, Phương Cửu bị đĩa bánh đạp trúng còn chưa hồi thần cũng chẳng dám tin tưởng. Nếu đã vậy, từ với chả chức làm gì nữa!
", đi cửa sau đúng không?" ngồi bên bàn họp, hai tay khoanh ngực, âm u nhìn cô.
Phương Cửu chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nhìn qua cô ta, "Bây giờ tôi là trưởng khoa, xin chú ý xưng hô của cô!"
Nghe thế, tất cả chỉ biết lặng thinh không nói, đành trơ mắt nhìn cô từng bước một rời khỏi phòng.
Đi trên hành lang trắng, Phương Cửu ngửi thấy mùi âm mưu trong này, bằng không tại sao lại dễ dàng cho cô làm trưởng khoa như vậy?
Có điều cô còn chưa về được phòng nhiệm vụ, toàn bộ căn cứ đột nhiên phát sinh báo động đỏ. Phương Cửu vội mở màn hình điện tử lên coi, hóa ra là tinh cầu Aimayi bên cạnh mất liên lạc, ngay cả nguồn tín hiệu cũng mất tăm. Đây không phải chuyện nhỏ, trong thư nói tất cả trưởng khoa đều phải cấp tốc leo lên phi thuyền, năm phút sau xuất phát.
Thời gian gấp gáp, Phương Cửu cũng không kịp làm dăm ba chuyện khẳng định tài năng khi mới nhậm chức nên cũng chỉ đành vội vã rời khỏi căn cứ, tới đó đã nhìn thấy các trưởng khoa khác đang nhanh chóng leo lên phi thuyền.
"Trưởng khoa Phương, chúc mừng chúc mừng!" Trường khoa hành động khẽ mỉm cười với cô.
Phương Cửu xua xua tay, sau đó ngồi lên một vị trí trong phi thuyền, "Nào có nào có."
"Đến khi trở về nhớ mời khách đấy!" Nữ trưởng khoa tình báo không nhịn được mà chọc chọc cánh tay cô.
Tuy lòng này đã lâng lâng, nhưng Phương Cửu vẫn trưng ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, phất tay nói rằng, "Nhất định nhất định!"
Phi thuyền bắt đầu khởi hành, nhanh chóng phi tốc trong vũ trụ. Nhìn mấy người khác đang bàn luận xem hành động lần này có nguy hiểm hay không, Phương Cửu thấy hơi mệt nên ra khỏi khoang, chuẩn bị đến khoang bên cạnh nghỉ ngơi một lát.
Có điều mới ra khỏi cửa khoang, cô đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đi tới. Định thần nhìn lại rõ ràng, cô lập tức đứng thẳng tắp, "Chào cục trưởng!"
Người đàn ông bận bộ đồng phục chiến đấu màu đen, vậy chắc là nhiệm vụ lần này sẽ rất nguy hiểm. Thân hình cao lớn lập tức tạo thành bóng mờ trước mặt cô.
"Cảm thấy nhiệm vụ lần này thế nào?" Anh dừng bước lại, cúi đầu nhàn nhạt nhìn cô.
Phương Cửu hơi sốt sắng. Cô nghe nói cục trưởng là con trai của người đứng đầu tinh cầu, am hiểu về lĩnh vực thời không nhất. Cũng không biết tại sao anh ta lại tốt như vậy, thực sự thăng chức cho mình?
"Tôi, tôi sẽ rút kinh nghiệm, sau này nhất định sẽ làm việc thật tốt, tuyệt không phụ lòng tín nhiệm của cục trưởng!" Ừ, cô cảm thấy mình trả lời thế này cũng khá được.
Cổ Việt hơi động mày, đường nét lạnh lẽo cứng rắn lộ ra chút nhu hòa. Anh bỗng nghiêng người về trước, cô lùi về phía sau, lưng cô lập tức dán lên trên vách tường.
"Trưởng khoa Tô đã đi của các người đã cho tôi một gợi ý rất tốt." Anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm dõi theo cô.
Đối diện với cặp mắt sâu không thấy đáy đó, Phương Cửu không chịu đựng được nên trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, chẳng dám nói thêm lời nào.
Cánh bướm cao vút khẽ rung động, môi đỏ xinh đẹp hơi mím. Một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi trượt xuống vầng trán, để lại vệt nước trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Đột nhiên Cổ Việt lấy một con chíp nhỏ xíu ra khỏi túi rồi đặt trên cánh tay cô. Chưa được một lúc, con chíp đã biến mất vào trong người cô.
Phương Cửu: "...?"
"Đây là thông tin nguồn của tinh cầu chúng ta.
Phương Cửu: "..." Cô phải tỉnh lại đã.
"Nhớ đừng cho người khác biết." Anh nói xong thì chuẩn bị vào khoang.
Phương Cửu lập tức vội kéo cánh tay anh, nhưng sợ tới độ rút tay về ngay, "Cục trưởng, chuyện, chuyện này..."
Không phải thông tin nguồn đang ở trong tinh cầu sao? Hơn nữa thứ đồ bảo vật quốc gia này mà anh lại đưa cho cô nhẹ nhàng quá thể?!
"Có phải rất cảm động hay không?" Anh tự nhiên cúi người đtặ một tay lên vai cô, nhìn cô với anh mắt không rõ ý vị, "Nếu em muốn lấy thân báo đáp, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận."
Phương Cửu: "..." Đây nhất định là cục trưởng giả!
"Cục trưởng!" Đúng lúc này, trưởng khoa tình báo vọt ra, nhưng khi thấy hai người thì cô ấy sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm, "Phía... phía trước có phi thuyền không rõ lai lịch..."
Cô ấy cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một chuyện khủng khiếp!
Cổ Việt sầm mặt, ánh mắt sắc bén, "Cô thấy nên làm gì?"
"..."
Trưởng khoa tình báo câm lặng trở về khoang, cho rằng có lẽ mình sẽ bị diệt khẩu.
Thấy đây không phải chuyện nhỏ nên Phương Cửu cũng đi theo. Nhưng đến noi, cô chỉ thấy mọi người đang đo đạc khoảng cách phi thuyền đối phương, còn có chuẩn bị hình thức chiến đấu cấp một.
Cô tự dưng cũng căng thẳng theo. Tuy lúc trước cô cũng từng gặp xung đột vũ trang loại nhỏ nhưng ít khi rời tinh cầu xa thế này. Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, cô lại càng hồi hộp hơn. Thế mà đột nhiên, cảnh báo được giải trừ, hóa ra đối phương chính là người trở về từ tinh cầu Aimayi.
Chỉ là vì tinh cầu bị một đám cướp vũ trụ tấn công, lấy mất thông tin nguồn nên họ phải mang theo thiết bị trốn đi.
Mọi việc được làm rõ nên mọi người cũng có thể trở về. Phương Cửu quá mệt mỏi, vì thế cô dựa vào kia nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng đến khi tỉnh lại, cô phát hiện chung quanh chỉ có cô cùng một người, những người khác đều chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Cục... cục trưởng, mọi người đâu cả rồi?" Phương Cửu sợ hãi, ngồi ngay ngắn lên.
Cổ Việt đọc báo tinh tế trong tay, nghiêng đầu thản nhiên nói rằng: "Họ trở về rồi."
Phương Cửu: "..."
"Trở về? Vậy chúng ta?" Phương Cửu cứ cảm thấy cục trưởng này càng lúc càng quái, lông tơ trên người dựng hết cả lên.
"Chúng ta đến Trái đất." Xong lời, anh còn hơi nhíu mày hàm xúc không rõ nói thêm rằng: "Hưởng tuần trăng mật."
Phương Cửu: "..."
"Tôi đã thông báo chuyện kết hôn của chúng ta cho toàn tinh tế, em cũng nhận sính lễ của tôi rồi." Anh bất thình lình đưa tay giữ chặt cái cổ thanh mảnh của cô, "Hay là em không muốn gả cho tôi?"
Bàn tay trên cổ tạo nên xúc cảm rõ ràng như vậy, dường như chỉ cần dùng chút sức là đã có thể vặn đứt cổ cô, Phương Cửu mờ mịt gật đầu rồi lại lắc đầu.
Thấy thế, thoắt cái, anh đã nghiêng đầu nhẹ giọng bên tai cô: "Chũng ta đã kết hôn nhiều lần như vậy, lẽ nào em đã quên rồi?"
Phương Cửu: "..."
Ký ức dần rõ ràng, nhìn con người xưa nay mình không dám tơ tưởng trước mắt đây, Phương Cửu thấy tim mình không chịu nổi.
"Trưởng khoa Tô kết hôn, mời chúng ta tham gia hôn lễ của anh ta. Tôi cũng muốn xem thử Trái đất năm trăm năm trước là thế nào." Anh đưa ngón cái nhẹ nhàng mân mê khóe môi đỏ, ánh mắt không khỏi u ám lại, "Tôi nói rồi, từ lần đầu tiên gặp nhau, tôi biết em là cô gái của tôi."
Vừa mới nói xong, anh bỗng áp lên môi nhỏ đỏ mọng. Phương Cửu trợn mắt, thấy tim mình nhảy lên bình bịch cứ như chỉ thêm một khắc nữa nó sẽ nhảy ra ngoài mất.
Hóa ra... Lần đó không lừa cô, con trai nam chủ chính là cục trưởng!
Âm mưu hỡi âm mưu, bây giờ cô chỉ muốn khóc thôi!
"S... Sao anh phải làm thế?" Cô đỏ mặt nghiêng đầu, tránh đi những cái đụng chạm của anh.
Cổ Việt ôm eo cô, chôn đầu vào giữa cổ cô, hít sâu một hơi, "Em không thấy như vậy rất kích thích sao?"
Bên ngoài là vũ trụ mênh mông vô tận, người bên trong đang khổ sở giãy giụa.
"Cục trưởng, anh bình tĩnh đi, ở đây có máy giám sát!" Phương Cửu chỉ chỉ đỉnh đầu, mất công tốn sức kéo bàn tay bên hông mình ra.
Thế mà không biết anh nhấn nút nào, toàn bộ khoang phi thuyền lập tức đen ngòm, chỉ còn dưa lại tiếng quần áo ma sát...
"A! Cảnh Liệt, không, Cố Tích, không cục trưởng anh bình tĩnh đi, em vẫn còn con nít mà!"
"Tôi cũng là một đứa trẻ..." Trong khoang phi thuyền chỉ còn tiếng thở dốc của anh, "Tới Trái đất xong, chúng ta liền tới thời kỳ hoang sơ..."
Phương Cửu: "... Cũng là đi ăn đám cưới à?"
Cổ Việt: "Không, em làm thỏ, tôi làm khủng long!"
Phương Cửu: "..."
Tui lựa chọn đi chết!
Aya: Cuối cùng cũng lết hết:)))
Sau cuộc hành trình vất vả kéo dài một năm năm tháng, mình đã tạm thời hoàn thành bộ truyện này. Âu cũng là mình với bộ truyện này có duyên với nhau chứ mình ghét nó quá thể =.=
Edit xong xuôi cả rồi, mình sẽ tiếp tục với hai cái hố chà bá lửa bên kia, cộng thêm việc beta hoàn chỉnh lại cho bộ này. Có thể beta xong, mình sẽ làm một chương ném đá cho tác giả và cả mình nữa:)))
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong suốt thời gian qua, chân thành cảm ơn ạ! Mình sẽ tiếp tục cố gắng, hoàn thiện bản edit (hoặc có thể sau này sẽ là bản dịch).
Hẹn gặp lại vào tháng ~
Vân: Kinh hỉ cho mọi người đó:))) cuối cùng cũng hoàn bộ này:v Dân đi đòi chương Aya vật vã lắm mới edit xong đấy:v thôi Dân lại lặn đây, hẹn gặp mọi người vào một ngày đẹp trời: