Editor: May
Thủ pháp Mục Diệc Thần còn cao minh hơn Lạc Thần Hi.
Xếp gỗ cao lên một tầng lại một tầng, thực mau liền vượt qua sáu tầng.
Tiểu Đoàn Tử vốn hạ quyết tâm không để ý tới ba.
Nhưng nhìn thấy Mục Diệc Thần xếp đến tầng thứ bảy, vượt qua độ cao vừa ngã đổ, đôi mắt bé lại sáng lên. Tiểu Đoàn Tử ngồi quỳ ở bên người Mục Diệc Thần, đôi mắt càng trừng càng lớn.
“Oa, ba thật lợi hại! Còn lợi hại hơn chị!”
Mục Diệc Thần nghe được lời này, sắc mặt tốt lên không ít.
Tiểu công chúa nhà anh vẫn là sùng bái anh.
Ngay cả Lạc Thần Hi cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc cảm thán.
Lại có thể xếp khối gỗ thành mười tầng nhanh như vậy! Quả thực không thể tưởng tượng!
“Đây là làm sao làm được?”
Mục Diệc Thần hơi mang thần sắc đắc ý, “Người phụ nữ ngốc, nói với cô thì cô cũng không hiểu.”
Lạc Thần Hi giận!
Thật là, xem như cô chưa hỏi!
Liền biết trong miệng gã đàn ông này không phun ra được một câu lời hay!
Vì vãn hồi hình tượng của mình trong cảm nhận của tiểu công chúa, cả đêm Mục đại thiếu xếp vài loại lâu đài bất đồng, Lạc Thần Hi cũng bởi vậy tránh được một kiếp.
Nhưng ngày lành luôn là qua rất mau.
Tiểu Đoàn Tử chơi cả đêm, dần dần mệt nhọc, mí mắt rũ xuống, đầu gật gà gật gù, thân thể lệch sang một bên.
Lạc Thần Hi duỗi tay tiếp được bé, “Đường Đường, buồn ngủ sao?”
Tiểu Đoàn Tử vùi ở trong lòng ngực cô, cọ cọ đầu nhỏ, không bao lâu liền ngủ rồi.
Lạc Thần Hi ôm bé đến trên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Quay người lại, người đàn ông phía sau đôi tay ôm ngực, xụ mặt, từ trên cao nhìn xuống cô, “Hiện tại, chúng ta có thể tính sổ thật tốt.”
Lạc Thần Hi giật mình một cái.
Nhanh chóng giơ tay phải lên, làm bộ dáng bảo bảo ngoan ngoãn, “Cái kia…… Tôi có thể giải thích!”
“Giải thích?” Người đàn ông cười lạnh.
Lạc Thần Hi vội nói: “Thật sự! Tôi thật là có nỗi khổ!”
Cô nói một lần kỹ càng tỉ mỉ chuyện mấy ngày hôm trước gặp mặt Canh Gia Đống, cường điệu điều kiện ông ta nêu ra.
“Anh nói, nhà thiết kế mới như tôi, có thể lên trang bìa tạp chi Trend, cơ hội tốt như vậy, đi đâu tìm được? Chỉ là lại giả nam trang một lần mà thôi, dù sao chụp ảnh cũng không đến một ngày, hy sinh nho nhỏ như vậy, vẫn là đáng giá, đúng không?”
Cô chớp mắt to, nỗ lực bày ra biểu tình vô tội.
Mục đại thiếu thiếu chút nữa liền không chống đỡ được.
Anh nhanh chóng ho khan một tiếng, mím môi, vẫn xụ mặt, “Không được bán manh! Vô dụng! Tôi mới mặc kệ cô là lý do gì, lập tức gọi điện thoại nói cho Canh chủ biên gì kia biết, kêu ông ta đổi người mẫu. Bằng không, quyển tạp chí này của cô, cũng đừng nghĩ lại bán được! Cô hẳn là biết, tôi có năng lực này.”
Nghe được lời nói bá đạo như vậy của người đàn ông, Lạc Thần Hi lập tức đen mặt.
“Anh anh…… sao anh có thể như vậy? Trở thành nhà thiết kế là mộng tưởng của tôi, thật vất vả có cơ hội này, anh lại có thể cố ý phá hư!”
Sắc mặt Mục Diệc Thần không tốt, “Tôi đã sớm nhắc nhở cô, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, không được mặc đồ nam! Cô đều xem lời nói của tôi thành gió thoảng bên tai sao?”
“Anh…… tư tưởng con người anh quá dơ bẩn đi! Mặc đồ nam có quan hệ gì với trêu hoa ghẹo nguyệt? Tôi chỉ là chụp mấy tấm ảnh, triển lãm thiết kế thời trang của mình mà thôi!”
Lạc Thần Hi càng nghĩ càng tức giận, “Có bản lĩnh anh liền phong sát tôi đi, dù sao, tôi khẳng định muốn đi chụp trang bìa!”