Editor: May
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tòa nhà tập đoàn Bạch thị.
Văn phòng tổng tài tầng cao nhất, vẫn đèn đuốc sáng trưng.
“Bạch Thế Huân, anh là đồ biến thái không biết xấu hổ, lại có thể dám cường đoạt phụ nữ nhà lành! Anh bỏ tôi xuống dưới, anh đây là bắt cóc!”
Phương Tử Xuyến một đường liều mạng giãy giụa, cực kỳ không phối hợp.
Khóe miệng Bạch Thế Huân giật giật, “Phương Tử Xuyến, cô câm miệng cho tôi! Cô gặp qua người phụ nữ nào thô lỗ giống như cô chưa, hô to gọi nhỏ như vậy?”
Cũng may hiện tại đã là đêm khuya, trong công ty không có bao nhiêu người.
Bằng không, ngày mai hai người bọn họ liền sẽ trở thành đối tượng bát quái của toàn bộ công ty!
Bạch Thế Huân dưới sự tức giận, dứt khoát trực tiếp khiêng cô ở trên vai, đi đến thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Vào văn phòng, anh liền khóa trái cửa phòng.
Phương Tử Xuyến trốn đến rất xa, vẻ mặt đề phòng nhìn anh, “Bạch Thế Huân, rốt cuộc anh bắt tôi tới làm cái gì?”
Tầm mắt Bạch Thế Huân dừng ở trên người cô, từ tóc quăn hơi lộn xộn lại dị thường vũ mị của cô, một đường xuống phía dưới, đảo qua lễ phục màu bạc bao vây eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết, còn có đôi chân thon dài thẳng tắp kia……
“Bạch Thế Huân, đôi mắt anh đang nhìn nơi nào?!” Phương Tử Xuyến vừa kinh vừa giận.
Thậm chí không tự chủ được mà toát ra mồ hôi lạnh.
Tuy rằng nhị thiếu gia nhà họ Bạch phong lưu, nhưng từ trước đến nay không ăn cỏ gần hang, điểm này, Phương Tử Xuyến tin tưởng không nghi ngờ.
Rốt cuộc, theo anh ba năm, gặp qua không ít nữ nhân viên muốn quyến rũ Bạch Thế Huân thượng vị, nhưng anh trước nay đều không có ra tay với cấp dưới.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy ánh mắt lộ liễu như thế của Bạch Thế Huân, cô lại không quá xác định.
Tầm mắt Bạch Thế Huân dời lên, đối diện khuôn mặt nhỏ kiều diễm của Tử Xuyến, lười biếng mở miệng, “Như thế nào? Cô còn sợ tôi cường bạo cô sao? Nói cho cô biết, khẩu vị của tôi chính là rất kén chọn. Chỉ bằng cô, vừa thấy liền biết ở trên giường chính là một con cá chết, tôi sợ ăn vào sẽ mắc răng!”
Phương Tử Xuyến tức giận đến đỉnh đầu đều sắp bốc khói.
“Bạch Thế Huân! Anh quả thực là không biết xấu hổ! Anh ít nói nhảm, mau thả tôi đi! Tôi là thân thể có tự do! Hơn nữa, lần này tôi là chính thức xin nghỉ đông với bộ phận nhân sự, anh không thể cưỡng bách tôi trở về.”
Bạch Thế Huân đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy vài tờ văn kiện, quơ quơ với cô.
“Đây là đơn xin nghỉ đông của cô đi? Tôi đã bác bỏ. Cho nên, kỳ nghỉ của cô liền đến hôm nay là kết thúc.”
“Bạch Thế Huân! Anh…… anh quá âm hiểm! Anh đây là lợi dụng quyền hạn, cố ý hố tôi!”
“Chính là cố ý hố cô, vậy thì làm sao?” Bạch Thế Huân vẻ mặt không có sợ hãi, “Cô có sức lực kêu, còn không bằng nhanh ngồi xuống xử lý văn kiện, nếu xử lý xong sớm một chút, hôm nay cô còn có cơ hội về nhà ngủ…… Một hai tiếng.”
Phương Tử Xuyến nhìn qua theo hướng ngón tay của anh, thiếu chút nữa té xỉu.
“Sao sẽ có nhiều văn kiện như vậy?!”
Bạch Thế Huân đương nhiên nói: “Chuyện xem văn kiện phiền như vậy, cũng chỉ có loại phụ nữ không thú vị như cô mới nguyện ý làm, sao tôi có thể lãng phí thời gian làm chuyện này?”
Ta…… Dựa!
Phương Tử Xuyến lặp lại nhắc nhở chính mình, cô còn có khoản vay mua nhà ba triệu chưa có trả hết, không thể tùy tiện ẩu đả ông chủ.