Editor: May
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm cánh môi không ngừng khép mở của cô, hô hấp càng thêm trầm trọng.
“Tôi thành toàn cô!”
Anh duỗi tay nắm cằm cô, cúi đầu, hung hăng phong bế cánh môi của cô.
Tất cả biện giải của Lạc Thần Hi đều bị chặn trở về.
Cô mở to hai mắt, trừng mắt nhìn người đàn ông phía trước, ý đồ dùng ánh mắt truyền đạt ra phẫn nộ của cô.
Anh lại có thể cường hôn cô!
Rõ ràng vừa rồi còn khẩu khí ghét bỏ như vậy!
Mục Diệc Thần không xem một chút phản kháng mỏng manh của cô thành một chuyện, kiềm chế chặt chẽ cô gái nhỏ dưới thân, tùy ý nhấm nháp ngọt ngào của cô.
Bắt đầu từ khi nhìn thấy cô ở trên đài chữ T chiều nay, anh liền muốn làm như vậy.
Làm người phụ nữ đáng chết câu dẫn ong bướm khắp nơi này!
Đến mặc đồ nam cũng có thể mê đảo nhiều phụ nữ như vậy, ngay cả Mục Vi Vi đều coi cô là nam thần.
Nhìn thấy chung quanh nhiều người ném ánh mắt tràn ngập ái mộ cùng sùng bái lên người Lạc Thần Hi, lúc ấy Mục Diệc Thần liền hận không thể trực tiếp bắt cô gái nhỏ này xuống.
Đè cô ở dưới thân, hung hăng hôn môi cô!
Làm tất cả mọi người biết, cô đã là phu nhân của Mục Diệc Thần anh.
Dù là đàn ông hay là phụ nữ, đều mơ tưởng mơ ước đến cô!
Nghĩ đến đây, động tác hôn môi của anh càng thêm làm càn, nặng nề cắn một cái ở trên môi cô.
Lạc Thần Hi ăn đau, thậm chí nếm tới mùi máu tươi.
Cô khóc không ra nước mắt.
Dựa vào, tên đàn ông này là thuộc cẩu sao?!
Lại còn cắn người!
Không biết qua bao lâu, Mục Diệc Thần phát tiết ra vài phần bực bội trong nội tâm, buông lỏng cô ra.
“Mục Diệc Thần, anh là tên cầm thú!!”
Vừa đạt được tự do, Lạc Thần Hi lập tức mở miệng tức giận mắng.
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc cô từ phía trên, “Cô nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa.”
Phát hiện tầm mắt anh liền dừng ở trên cánh môi cô, Lạc Thần Hi cảm giác môi càng đau, rụt rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ ủy khuất ba ba của cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
“Sao tôi lại là cầm thú? Tôi chỉ là thành toàn cô mà thôi.”
Anh giữ chặt tay Lạc Thần Hi, ấn ở trên bụng nhỏ của mình.
“Không phải vừa rồi cô sờ thật sự vui vẻ sao?”
Dưới bàn tay truyền đến xúc cảm tràn ngập co dãn, trong đầu Lạc Thần Hi không tự chủ được mà miêu tả cơ bụng của Mục đại thiếu.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên cảm giác được, Mục Diệc Thần lôi kéo tay cô, vẫn luôn đi xuống, đi xuống……
“Này! Mục Diệc Thần, anh đang làm gì? Anh…… tên lưu manh này, mau thả tôi ra!”
Mục Diệc Thần cong cong môi, trên mặt vẫn luôn cao lãnh kêu căng, hiện lên một chút tươi cười tà tứ, “Như thế nào? Đỏ mặt? Cô lại không phải chưa từng dùng qua nó! Cô còn nhớ rõ không? Buổi tối ngày chúng ta kết hôn đó, cô rõ ràng cũng thực thích, còn kêu đến đặc biệt lớn tiếng!”
Lạc Thần Hi cảm giác lòng bàn tay đều sắp bị phỏng, “Tôi…… Ngày đó tôi uống say, tôi không nhớ rõ gì hết!”
“Chậc, trí nhớ thật kém. Không nhớ rõ cũng không quan hệ, tôi không ngại giúp cô nhớ lại một chút.”
Mục Diệc Thần nói, trực tiếp nhấc áo ngủ Lạc Thần Hi lên.
Đúng lúc này……
“Từng giấc mộng bay ra cửa sổ trên mái nhà……”
Di động Lạc Thần Hi vang lên.
Cô gái nhỏ lâm vào trong mê loạn lập tức thanh tỉnh, “Tôi…… điện thoại của tôi……”
Mục đại thiếu nghiến răng nghiến lợi ấn cô trở về trên giường.
“Không được thất thần!”
Người phụ nữ này trêu chọc anh nhiều lần như vậy, mỗi lần đều là trêu chọc xong liền chạy, lần này, cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng không có tác dụng!
Mơ tưởng làm anh từ bỏ thịt mỡ tới bên miệng.
Chuông điện thoại vang lên một trận, ngừng lại.
Mục đại thiếu cuối cùng có thể yên tâm thoải mái mà gặm tiểu bạch thỏ.
Nhưng ai ngờ, mới vừa gặm mấy cái, di động lại vang lên.
Mục Diệc Thần không thể nhịn được nữa, một tay áp chế người phụ nữ dưới thân, một tay kia duỗi đến di động trên tủ đầu giường.
Liền ở trong chớp mắt chuẩn bị ấn xuống phím tắt máy, anh nhìn lướt qua màn hình, đôi mắt lập tức híp lại.
Thịnh Dục?!
Thịnh Dục lại có thể gọi điện thoại cho vợ anh, còn là ở nửa đêm!