Mục Nhiên (Hạ)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ
—
Ngày hôm sau, Dịch Thiên gọi điện báo tình huống đêm qua cho Từ Nhiễm. Cô cũng không kinh ngạc, đã lâu như vậy mỗi ngày Mục Nhiên đều được Dịch Thiên chiếu cố bên người, bệnh tình có khởi sắc chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Ngược lại chuyện này khiến Từ Nhiễm nghĩ tới việc đi tìm dì Lý. Tuy dì Lý có ít vướng bận với Mục Nhiên nhưng nhìn thấy người quen có lẽ cũng đủ tác động đến cảm xúc của cậu, hơn nữa cô cũng có thể thông qua người nọ hỏi được rõ ràng một chút mối quan hệ giữa cậu và người mẹ câm. Dịch Thiên cũng đồng ý với ý tưởng này, phối hợp đưa địa chỉ liên lạc cho Từ Nhiễm.
Từ Nhiễm không nhờ Hạ Húc Đông, một mình cầm bằng lái xe đi ra ngoài tìm người.
Cô vận khí tốt, lúc tới khu nhà vừa vặn dì Lý trở về thu dọn đồ đạc. Chồng bà ấy thương thế đã tốt hơn nhiều, hai người thương lượng quyết định chuyển về cùng một thành phố, nữ nhân câm đã mất rồi, dì Lý đã không còn lí do nào để ở lại, lần này về để chuẩn bị rời đi.
Dì Lý nhìn thấy Từ Nhiễm đến còn có chút mờ mịt, nghe xong ý đồ của cô liền đứng ngồi không yên, vội vã hỏi, “Tiểu Mục làm sao cơ? Nó không phải xuất viện rồi sao? Đó là bệnh gì a?” Sau khi về đây dì Lý đã đến bệnh viện tìm Mục Nhiên nhưng cậu đã xuất viện, cũng chẳng lưu lại bất kì thông tin gì. Nhớ tới lời Mục Nhiên đã nói trước khi đi, bà chỉ cho rằng cậu cũng đã rời khỏi thành phố này.
Từ Nhiễm trấn an, “Dì đừng lo lắng, theo cháu đi qua nhìn cậu ấy, tình hình cụ thể thế nào cháu sẽ nói trên đường đi.”
Dì Lý liên tục gật đầu đồng ý, kéo ống tay áo xuống muốn đi cùng Từ Nhiễm, chính là đi được hai bước bà đột nhiên dừng lại, vội vội vàng vàng quay vào tìm thứ gì đó trong tủ treo quần áo.
Từ Nhiễm kiên nhẫn đứng ở cửa chờ, chốc lát sau dì Lý liền đi ra, trên tay cầm một chiếc túi màu trắng đựng vài đồ vật.
Từ Nhiễm cũng không hỏi đây là cái gì, chờ dì Lý khóa kĩ cửa xong mới lái xe mang người về nhà Dịch Thiên.
Ngồi trên xe dì Lý vẫn luôn cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, túi vải màu trắng bị bà ấy gắt gao nắm chặt trong tay. Từ Nhiễm chú ý tới bất an của bà, cười cười cùng bà nói chuyện để thả lỏng tâm lý, “Dì Lý, dì cứ như vậy đi theo cháu, không sợ cháu là kẻ lừa gạt sao?”
Dì Lý quả nhiên cười một chút, “Cô xinh đẹp như vậy lại còn đi xe đàng hoàng, còn có thể gạt bà già này cái gì nữa?” Dì Lý không hiểu biết về xe cộ lắm, trong mắt bà chỉ có hai loại là xe hơi và xe máy, mà Từ Nhiễm lại ngồi xe hơi, thứ mà bà ấy có phấn đấu cả đời cũng không mua nổi một chiếc lốp.
Từ Nhiễm bật cười thành tiếng, “Dì đừng nói như thế, giờ này kẻ lừa đảo thoạt nhìn cũng không giống lừa đảo đâu.”
Người bên cạnh liền có chút hồ nghi nhìn sang.
Từ Nhiễm vui vẻ đến ánh mắt đều cong lên, “Cháu nói đùa thôi.”
Lúc này đối phương mới nặng nề cười thở phào.
Từ Nhiễm thấy bà đã thả lỏng một chút mới bắt đầu nói tình huống của Mục Nhiên. Dì Lý an tĩnh ngồi, nghe được Mục Nhiên muốn tự sát rồi hiện tại ngay cả người thân cậu cũng không thể nhận thức, hốc mắt đều đỏ lên.
Cứ như vậy nói cả một đường, chờ đến khi xe tiến vào tiểu khu của Dịch Thiên, dì Lý xuyên qua cửa sổ nhìn những ngôi biệt thư tinh xảo thanh lịch bên ngoài, trong lòng càng bất an thấp thỏm.
Đến nhà Dịch Thiên, Từ Nhiễm đỗ xe xong rồi dẫn người vào nhà, dì Lý một câu cũng không nói. Những nơi xa hoa lộng lẫy như thế này đối với bà vẫn chỉ có thể thấy trên ti vi, làm sao có cơ hội đặt chân tới.
Dì Lý nhìn sàn lát đá cẩm thạch bóng loáng dưới chân, không dám đi tới nữa. Từ Nhiễm đi vài bước phát hiện bên cạnh không có người, đang muốn mở miệng, dì Lý nhìn cô có chút rụt rè hỏi, “Tôi giày bẩn, liệu có phải đổi giày hay không?”
Nghe như vậy, Từ Nhiễm bước nhanh tới bên cạnh bà, cười nói, “Không cần đổi không cần đổi, mau vào đi thôi.” Dì Lý vẫn có chút do dự, Từ Nhiễm vừa an ủi vừa dẫn bà vào phòng khách.
Trong phòng khách Dịch Thiên cùng Mục Nhiên ngồi trên ghế sopha, Dịch Thiên đang uy cậu uống thuốc, nhìn thấy dì Lý cùng Từ Nhiễm bước vào, liền lễ phép đứng lên chào bà.
Dì Lý trước kia đã gặp qua Dịch Thiên, nhưng lúc ấy còn đắm chìm trong mất mát nên không quá chú ý đến hắn, chỉ nghĩ rằng hắn là bằng hữu bình thường của Mục Nhiên. Hiện tại gặp lại, không biết vì cái gì trong lòng liền có chút sợ hãi. Bà cũng không phải kẻ ngốc, có thể ở những nơi như thế này, khẳng định không phải người tầm thường.
Dì Lý có chút thấp thỏm đáp lại Dịch Thiên, lúc này mới chú ý tới người vẫn thủy chung ngồi trên ghế không có phản ứng gì, nhất thời buông xuống lo lắng, vội vàng đi qua kéo tay Mục Nhiên, gọi vài câu, “Tiểu Mục? Tiểu Mục?”
Mục Nhiên theo thanh âm nhìn về phía bà, ánh mắt vẫn như cũ dại ra.
“Dì là dì Lý đây! Cháu không nhận ra dì sao? Nói gì đó đi Tiểu Mục?” Tuy trên xe đã nghe Từ Nhiễm nói tình huống của Mục Nhiên nhưng bà cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghĩ rằng tâm tình cậu không tốt không nguyện ý cùng người khác nói chuyện, chỉ cần khuyên nhủ một chút là tốt rồi. Hiện tại tận mắt thấy Mục Nhiên bộ dáng này không khỏi luống cuống nóng nảy.
Mục Nhiên chớp chớp mắt, tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía trước, nửa điểm phản ứng cũng không có.
“Tại sao lại như vậy a… Nó tại sao lại như vậy…” Dì Lý bất lực quay đầu nhìn Từ Nhiễm, thanh âm mang lên chút nghẹn ngào.
Từ Nhiễm nhìn biểu tình khổ sở của bà, nhất thời không nói nên lời.
Dì Lý vỗ nhẹ bả vai Mục Nhiên, khóc nói, “Đứa nhỏ này sao cháu suốt ngày làm chuyện điên rồ như vậy… Trước kia còn muốn bán thận…đứa nhỏ ngốc nghếch này…”
Từ Nhiễm kinh ngạc cao giọng hỏi lại, “Bán thận? Vì sao cậu ấy lại phải đi bán thận?”
Dì Lý lau nước mắt đáp, “A Tú bị ung thư dạ dày phải làm phẫu thuật, chúng tôi không đủ tiền, Tiểu Mục gạt mọi người muốn đi bán thận. Nó đã liên hệ hết rồi, nếu không phải tôi phát hiện ngăn cản thì không chừng…”
Sắc mặt Từ Nhiễm nhất thời trở nên khó coi, cô có biết chuyện Mục Nhiên đến vay Dịch Thiên tiền, nhưng suy nghĩ từng muốn đi bán thận của cậu thì… Ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên mặt vẫn không đổi sắc, ánh mắt mang theo tia trào phúng châm chọc.
Từ Nhiễm đi qua đỡ dì Lý ngồi xuống, đưa bà ấy một chén trà, nhẹ giọng nói, “Dì, cháu muốn hỏi một chút, Mục Nhiên và mẹ cậu ấy quen biết nhau như thế nào, dì có thể kể cháu nghe được không?” Từ Nhiễm ôn hòa gợi chuyện, cô chỉ biết đại khái là nữ nhân câm đã cứu Mục Nhiên nên cậu mới coi người nọ như mẹ mình mà hiếu kính, tình huống cụ thể thế nào lại không biết rõ ràng.
Dì Lý gật gật đầu, vươn tay lau nước mắt, chậm rãi kể sự tình cho Từ Nhiễm và Dịch Thiên nghe.
Hai người họ lẳng lặng nghe bà ấy kể, ngẫu nhiên Từ Nhiễm an ủi bà vài câu, Dịch Thiên lại thủy chung không nói một lời, chỉ đôi lần quay đầu chăm chú nhìn Mục Nhiên, không biết trong lòng nghĩ cái gì.
Kể mọi chuyện xong, dì Lý đặt chiếc túi vải trắng cầm trong tay lên bàn, thở dài nói, “Thời gian trước đi vội quá, gần đây trở về thu dọn đồ đạc tôi mới nhìn thấy cái này. Đây là số tiền A Tú bán rác thải để dành, khi người còn sống luôn muốn đưa nó cho Tiểu Mục, hiện tại người đã mất… Xem như tôi giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện này đi.”
Ba người nhất thời im lặng. Một lúc lâu sau Dịch Thiên vươn tay cầm lấy bao, cởi nút thắt kéo túi xuống, lộ ra bố bao màu vàng.
Bố bao đã có chút cũ nát, sờn rách phai màu, cũng không biết là nhặt được từ nơi nào. Dịch Thiên mở ra xem, bên trong đều là những tờ tiền nhăn nhúm được trải cẩn thận, phần lớn đều là tiền lẻ, ở phía dưới cùng ngược lại có một vài tờ trăm khối.
Dì Lý chú ý tới tầm mắt của hắn, mở miệng giải thích, “Đó là tiền Tiểu Mục bỏ vào.”
Dịch Thiên nhìn chằm chằm bố bao một lúc lâu, cái gì cũng chưa nói, đơn giản đóng lại, đang muốn thả lại bao lên bàn, chợt nghe Từ Nhiễm hét lên kinh hãi, “Mục Nhiên?”
Hắn quay đầu nhìn, sững sờ ngây người tại chỗ.
Tầm mắt Mục Nhiên dừng lại ở bố bao trong tay hắn, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không phát ra tiếng, nhưng dường như lại giống như kinh ngạc mà rơi lệ.
Dì Lý cũng phát hiện thấy, thanh âm run rẩy gọi Mục Nhiên cậu cũng không đáp lại.
Dịch Thiên phục hồi tinh thần, đưa tay muốn lau nước mắt cho Mục Nhiên, chính là bàn tay đến giữa không trung rồi lại thu về, đưa bố bao đặt vào tay cậu.
Ngón tay Mục Nhiên giật giật, sau đó chậm rãi, chậm rãi xiết chặt. Nước từ hốc mắt cậu không ngừng rơi xuống, từng giọt lại từng giọt đọng trên bố bao, vải dệt bạc màu rất nhanh bị tẩm ướt một mảnh.
Dì Lý che miệng khóc nấc lên, Từ Nhiễm xoay đầu không đành lòng nhìn.
Dịch Thiên mặt không đổi sắc nhìn, chỉ có bàn tay nắm chặt thành quyền im lặng tố cáo dường như hắn đang cật lực đè nén điều gì đó.