Trong kí ức của Kha Ngôn, lần thứ nhất gặp mặt Lam Đình, là nửa học kỳ sau của đại học năm nhất.
Ngày đó, trường học tổ chức một toạ đàm quy mô lớn, mời một người nổi tiếng trong giới học thuật đến tham dự, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu sinh viên nhất định phải tham gia, có điểm danh đến và về, sau đó còn yêu cầu nộp báo cáo.
Kha Ngôn là thành viên phòng thực nghiệm thành viên, sống trong kí túc xá của giáo viên, không có giao lưu với bạn cùng lớp, mãi cho đến khi toạ đạm sắp bắt đầu, giáo viên mới phát hiện hắn không có mặt, mới gọi điện cho hắn, đào hắn ra từ phòng thực nghiệm.
Phòng thực nghiệm cách khá xa hội trường, hắn hấp tấp chạy đến cũng muộn mất phút.
Hàng cuối cùng bên trong có chỗ trống bị kẹp giữa một nam một nữ, hắn nhìn chằm chằm chỗ ngồi bên cạnh nam sinh, hóp eo để đi qua.
Lúc đó chính là đầu mùa đông, nam sinh mặc áo khoác màu đen, ngồi bắt chéo chân với một tay chống chống cằm, có cảm giác không dễ tiếp cận. Kha Ngôn đi đến trước mặt cậu ta, bị chân dài của cậu ta ngăn chặn, nhỏ giọng nói một câu: “Bạn học, làm ơn cho em qua.”
Ánh mắt đang tan rã của nam sinh nhanh chóng tập trung lại, khi rơi vào trên người Kha Ngôn, đôi mắt đen dường như run lên, cậu ta thu lại đôi chân dài của mình và ngồi thẳng lại, Kha Ngôn nói tiếng cám ơn, nghiêng người ngồi xuống hắn chỗ bên cạnh.
Giáo sư trên sân khấu nói cái gì Kha Ngôn không hề ấn tượng, bởi vì hắn đang tích hợp tài liệu vừa được phát ra trong suốt quá trình. Người ở bên cạnh rất yên tĩnh, chưa thay đổi tư thế lần nào, mãi đến khi toạ đàm kết thúc, đột nhiên hỏi hắn một câu: “Cậu vẫn đang bận rộn với dự án “Kế hoạch đanh thức tiềm thức chiềm sâu”?”
“Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu” là một hạng mục nghiên cứu được công khai, Kha Ngôn tham dự trong đó cũng không phải bí mật gì, hắn chỉ coi nam sinh như một bạn học trong lớp, lịch sự quay lại nói: “Đúng vậy.”
Mọi người lần lượt rời khỏi hội trường, cửa sau mở ra, Kha Ngôn không muốn bị chặn đường, vội vàng thu thập tài liệu đứng dậy, nói “tạm biệt” với chàng trai rồi bước nhanh ra khỏi nơi này.
Lần gặp mặt đầu tiên quá vội vàng, mấy ngày sau, ấn tượng của Kha Ngôn về nam sinh ấy chỉ để lại từ ngữ trừu tượng “Đôi mắt sâu thẳm”
Nhưng mà, lần gặp mặt thứ hail à vào một tuần lễ sau, làm cho ấn tượng của hắn đối nam sinh gần như biến mất.
Kha Ngôn là một trong những người đánh thức đầu tiên, để thí nghiệm phát huy tác dụng, hắn phải tiến thành rất nhiều phân tích tính cách và huấn luyện chiều sâu mỗi này, có lúc sẽ chợp mắt một chút ở một góc trong phòng thựuc nghiệm. Hắn đang ngủ say, có người lại đây đánh thức hắn, chỉ vào cạnh cửa: “Có người tìm.”
Kha Ngôn không bạn bè gì, khó hiểu mà đứng lên, ngáp dài đi tới cửa bên ngoài nhìn xung quanh, nhìn thấy có một nam sinh đứng dựa vào cạnh cửa có vóc người khá cao, hỏi: “Bạn học, là cậu ta tìm em sao?”
Nam sinh đứng thẳng người, quay lại, đưa cho hắn một Tập đựng tài liệu và nói: “Tôi đã tìm thấy nó trong hội trường vào tuần trước.”
Giọng nói của mam sinh rất êm tai, phản ứng đàu tiên của Kha Ngôn là khi nào thì mình đi qua hội trường, sau đó chợt “Ồ” một tiếng, gật đầu tiếp nhận văn kiện trong tay nam sinh, lật mở ra xem.
Tư liệu đúng là hắn để lại, nhưng cũng không quan trọng lắm, nếu không bị mất một tuần cũng không nhận ra.
Mà tốt xấu gì cũng là người ta cố ý trả lại, Kha Ngôn ngẩng đầu cười nói: “Bạn học, cảm ơn cậu.”
Văn kiện là của hắn, nhưng tập (bìa) tài liệu thì không phải, Kha Ngôn rút ra văn kiện trả lại tập tài liệu, nam sinh không nhận, nói: “Đưa cho cậu.”
“Đừng, đưa văn kiện đã rất là làm phiền cậu rồi, Tập đựng tài liệu này bao nhiêu tiền, em chuyển lại cho cậu.”
“Không cần.”
“Umm…” Kha Ngôn đã bỏ xa cách thứuc giao tiếp tỏng xã hội quá lâu, trực giác lúc này nên đưa ra một phương án thay thế vấnđề chuyển tiền, nhưng hắn lại không nghĩ phân chia thời gian làm thí nghiệm để đi ra bên ngoài, nam sinh bên cạnh đột nhiên đưa tay chạm vào mặt hắn.
Trong phòng thí nghiệm mở máy điều hòa, nhưng Kha Ngôn nóng bừng, ngón tay của nam sinh rất lạnh, nóng lạnh chạm nhau làm cho Kha Ngôn co rút lại về sau. Nam sinh cao hơn so với Kha Ngôn, cúi đầu nhìn hắn nói: “Dính gì đó.” Lật tay lại, trên đầu ngón tay dính một mảng nhỏ giấy vụn.
“… Cảm ơn.” Kha Ngôn cảm thấy được có điểm lạ, nhưng vẫn là mỉm cười nói cảm ơn.
Không chỉ có một người đã từng nói con mắt của anh ta đẹp đẽ, cười rộ lên như trăng lưỡi, nam sinh nhìn hắn chốc lát, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, gật đầu quay người rời đi.
Kha Ngôn cầm Tập đựng tài liệu trở lại phòng thực nghiệm, vị học tỷ đánh thức hắn lúc hỏi: “Ai đến tìm cậu vậy? Lớn lên thật đẹp trai a~”
Hắn cau mày nhớ lại, cười đáp:”Chắc là bạn học đi, em cũng không rõ lắm.”
Sau đó hắn là từ học trưởng biết được, Tập đựng tài liệu mà nam sinh đưa hắn có chút đắt.
Lần nào đó trong buổi họp lớp, hắn biết được nam sinh kia gọi là Lam Đình.
Hắn muốn trả lại Tập đựng tài liệu kia, nhưng Lam Đình có vẻ không quan tâm và từ chối nhận, Kha Ngôn không thể làm gì khác hơn là nhờ học tỷ mua quà và gửi lại.
Tập đựng tài liệu rất rắn chắc, cùng Kha Ngôn đến rất nhiều nơi, hắn sử dụng nhuẫn nhuyễn và lưu giữ đến tận bây giờ, trước khi thâm nhập thế giới tiềm thức của Lam Đình, vẫn dùng tập đựng tài liệu này chỉnh lý văn kiện.
Kha Ngôn châm rãi tỉnh lại, đèn chùm pha lên trên nóc nhà đập vào mắt.
Trước khi hoàn toàn rút lui khỏi giấc mộng, hắn mơ mơ màng màng nghĩ lại: Hoá ra đồ vật hắn dùng nhất là do Lam Đình tặng.
Lam Đình.
Nơi này là…
Kí ức trước khi ngất xỉu ùa về trong tâm trí hắn, hắn đột nhiên ngồi dậy, đang muốn xuống giường, lại cảm giác tay mình tay bị người khác nắm lấy, nhìn dọc theo, Lam Đình dường như vừa nới bị đánh thức, long mày khẽ cau lại, anh ta chống lên trán hai giây, nói: “Tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Kha Ngôn: “Đây là…?”
Lam Đình: “Phòng của anh.”
Kha Ngôn: “Tôi ngất đi?”
Lam Đình: “Ừm.”
Không cần phải nói, chính Lam Đình đã đưa hắn lên đây.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào phòng ngủ của Lam Đình, màu sắc chủ đạo của của căn phòng là màu xanh đậm, phong cách trang trí tương đối đơn giản, khác hẳn với đại sảnh xa hoa bên ngoài.
Xem ra thế giới tiềm thức của Lam Đình đã khôi phục ổn định.
Kha Ngôn bất động thanh sắc nhìn chung quanh một vòng trong phòng, không có gì đặc biệt, ở đầu giường có một cái khung ảnh, trong ảnh có ba mươi bốn mươi người, trông giống như ảnh nhóm
Bức ảnh được đặt vào phòng ngủ của Lam Đình khẳng định không đơn giản, Kha Ngôn vẫn còn sợ hãi đối với việc thế giới tiềm thức thiếu chút nữa sụp đổ, không nghĩ buông tha một chút manh mối, vừa muốn tới gần, cổ tay có cảm giác bị lôi kéo, hắn hậu tri hậu giác nghĩ: Lam Đình cầm tay hắn là muốn làm gì?
Sợ hắn chạy sao?
Hắn giơ cổ tay lên, có kinh ngạc nhìn Lam Đình, hai mắt chạm nhau giữa không trung.
Lam Đình buông tay ra, hỏi: “Có muốn uống nước không?”
Kha Ngôn muốn nhìn bức ảnh, cho nên gật đầu. Lam Đình đứng dậy đi ra ngoài, khi đi tới cửa thì dừng lại, Kha Ngôn cho là hắn quên cái gì, chú ý nhìn lại, lại nghe hắn lạnh lùng nói: “Nếu có lần sau, anh sẽ không quan tâm em nữa.”
Kha Ngôn: “…”
Lam Đình còn muốn nói điều gì, cuối cùng chỉ là nhấp môi dưới, đi xuống lầu.
Một ý tưởng chưa định hình nảy ra, Kha Ngôn tạm gác lại ý nghĩ, thừa dịp tiếng bước chân xa dần, nắm lấy thời gian chụp lấy bức ảnh đầu giường. Bức ảnh quả thực là ảnh nhóm chụp chung, là ảnh tốt nghiệp chụp chung. Lần đầu tiên nhìn qua, Kha Ngôn đã thấy được thân ảnh nổi bật của Lam Đình bên trái bức ảnh.
Trong hình Lam Đình nghiêng đầu nhìn sang bên phải, giống như đang nhìn cái gì đó, Kha Ngôn nhìn theo tầm mắt của anh ta, và nhìn thấy chính mình đang nhắm mắt ở phía bên phải của bức ảnh!
“…”
Đây là chụp hồi nào cơ chứ?
Kha Ngôn nhìn chằm chằm chính mìn trong hình cố gắng nghĩ lại, nhưng ký ức của hắn phần lớn đều bị chuyện đánh thức các loại chiếm cứ, chỉ tìm thấy rãi rác những mảnh vỡ tỏng bức hình.
Đại học năm ba khi ấy, dự án “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu” lấy được tiến triển mang tính đột phá. Sau một năm, tất cả các kiến thức trước đây của hắn đều đưa vào sử dụng, lần đầu thử nghiệm đánh thức liền đạt được thành công viên mãn, sau đó liên hệ với tất cả đối tượng tỉnh lại từ khắp nơi trong nước.
Hơn một năm nay anh không đến trường, lễ tốt nghiệp đối với anh giống như một trò chơi trẻ con, không hề có áp lực tâm lý. Mà sở trưởng của dự án —— cũng chính là thầy giáo của hắn ở trường học khi còn ở phòng thực nghiệm đã nói với cậu ấy rằng tốt nghiệp là điều duy nhất trong cuộc đời của một người. Bất cứ điều gì như thế này đều đáng ghi nhớ. Sau đó ông mang công việc giao cho người khác và đuổi hắn về trường không một lời giải thích.
Hắn ngồi ở bên trong hội trường, đang suy nghĩ phân tích tính cách còn dang dở, thì bị đưa đến nơi chụp ảnh nhóm như một thây ma, khi màn trập được án xuống, hắn đang tính nhẩm đến một bước đi mấu chốt, vậy là trở thành dáng vẻ nhắm mắt như trong bức ảnh này.
Lam Đình có đang nhìn hắn không?
—— Em luôn không nhìn thấy tôi.
Những lời này là nói với hắn sao?
Trong trường hợp đó, không ai có thể nói ý thức của Lam Đình có tỉnh táo hay không, nghĩ đến tập tài liệu đã được sử dụng nhiều năm, Kha Ngôn cảm thấy có một nỗi lo lắng không tên trong lòng – hình như hắn … thực sự đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, Kha Ngôn đặt bức ảnh lại, dựa vào trên giường giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc Lam Đình đi vào, hắn mở mắt ngồi thẳng dậy, từ trong tay anh ta tiếp nhận ly nước, cúi đầu uống một ngụm.
[Mức độ yêu thích hiện tại: ]
Tăng điểm so với trước đó, Kha Ngôn bắt đầu phân tích chuyện phát sinh trước và khi hôn mê, và ý nghĩ chưa định hình kia bắt đầu quay trở lại.
Phòng ngủ là nơi cốt lõi nhất trong thế giới tiềm thức của đối tượng tỉnh lại, có thể bước vào nơi này, nói rõ Lam Đình đối với hắn là tín nhiệm tuyệt đối.
Vốn dĩ là thứ đáng được ăn mừng, nhưng nếu nó liên quan đến thế giới thực của anh ta, Ke Yan sẽ không cao hứng nổi.
Có hai cách giải thích cho sự gia tăng mạnh mẽ của mức độ được yêu thích vào thời điểm đó: một là anh ta đã giúp Lam Đình sửa chữa thế giới tiềm thức, và vì lòng biết ơn, sự yêu thích đối với hắnđã tăng lên. Thứ hai … Lam Đình thích hắn, hắn đã hôn Lam Đình, vì vậy…
Chỉ là suy nghĩ một chút, Kha Ngôn đã cảm thấy hoang đường —— bạn đại học không gặp mặt mấy lần sẽ là ngươig thích mình nhiều năm như vậy, chuyện như vậy có xác suất bao nhiêu?
Nhưng tháiđộ đặc biệt của Lam Đình đối với hắn và bức ảnh chụp chung đặt ở đầu giường là sự thật không thể chối cãi.
Trực giác chắc chắn rất quan trọng. Là một người đánh thức chuyên nghiệp, khi những suy đoán chủ quan và bằng chứng mâu thuẫn, hắn nên kịp thời ngăn chặn tổn thất và tìm một lối thoát khác.
Chứng cứ trước mặt, Kha Ngôn không khỏi dao động, có lẽ là hắn nhớ nhầm, thời trung học, hắn kỳ thực cùng Lam Đình từng gặp nhau?
Lam Đình đánh gãy suy nghĩ của hắn: “Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Kha Ngôn ngẩng đầu lên cười, trong tiềm thức suy nghĩ cái gì, khoé miệng cong cong nhấc lên, ngại ngùng nói: “Không có chuyện gì.”
Điều gì sẽ xảy ra nếu Lam Đình thực sự thích hắn? Hắn muốn làm tới trình độ nào mới có thể khiến Lam Đình tỉnh lại?
Lam Đình “nhất châm kiến huyết”: “Nói dối.”
(nhất châm kiến huyết: Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu)
“…”
Ngón tay gõ hai lần trên ly thuỷ tinh, Kha Ngôn nói: “Tôi đang nghĩ, chân của tôi đến khi nào mới đỡ hơn, tôi nghĩ muốn cùng anh lên lớp.”
[Mức độ yêu thích: +]
[Mức độ yêu thích hiện tại: ]
… Không thể không nói, Lam Đình thật sự rất dễ dàng lấy lòng.
“Em…” Lam Đình cau mày.
Sầu ơi là sầu, mức độ yêu thích vẫn là muốn xoát, Kha Ngôn cười hỏi: “Tôi thì làm sao?”
Lam Đình nhìn hắn, ngực theo hô hấp phập phồng hai lần, cầm chiếc ly trong tay của hắn đặt ở đầu giường, đứng dậy, đè hắn ở trên giường đắp chăn lại, đứngở bên giường trong phút chốc, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Điều này có nghĩa là anh ta muốn hắn đi ngủ sao?
Rõ ràng mới vừa tỉnh ngủ, lúc này lại có chút buồn ngủ.
… Nhanh chân ra khỏi hành lang dài vô tận này và yêu cầu người điều hành kiểm tra xem hắn và Lam Đình có quen biết nhau lúc học trung học hay không…
Cơn buồn ngủ ập đến đột ngột, tư duy của Kha Ngôn cũng từ từ chậm lại.
Sáng hôm sau, Kha Ngôn tỉnh lại từ trong giấc mộng, trước hết chú ý tới cái trán của mình thật giống để thứ gì đó, sau đó anh cảm thấy có gì đó siết chặt xung quanh eo và thắt lưng của mình, anh mở mắt ra và tự hỏi, không rõ mà muốn lùi về sau, đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm hơn bình thường của Lam Đình: “Đừng nhúc nhích.”
“…?!”
Khoảng cách gần như vậy, hai thân thể cơ hồ quấn lấy nhau, một số phản ứng nhỏ bé có thể hiểu được, càng không nói đến…
Kha Ngôn chống tay lên vai Lam Đình, đầu óc trống rỗng, thật sự không dám cử động.