Ở thành phố A, rốt cuộc Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đã có nhà ở của riêng mình.
Sau khi giao phòng, hai người bắt đầu bận rộn trang hoàng, không an tâm giao cho đội xây dựng toàn bộ, thay phiên nhau canh chừng giám sát. Tốn ba tháng, trang hoàng xong, lại đặt máy thông gió.
Chuyện đầu tiên sau khi chuyển nhà, là Phương Huỳnh định mời đồng nghiệp đến nhà ăn tiệc nướng.
“Người càng nhiều càng tốt.”
“Vì sao?”
“... Nếu có khí độc hại gì còn sót lại, thì để bọn họ giúp hít vào hết, người nhiều thì sức lớn.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh đột nhiên mê xem phim truyền hình, hơn nữa là loại của những thập niên đã lâu, người lúc nào cũng dính vào phim truyền hình.
“... Loại mang tính A/V này, có gì đáng xem.”
Tưởng Tây Trì không nói thì còn được, vừa nói, Phương Huỳnh liền nhớ đến một chuyện mình còn chưa thử.
Hôm nay, Tưởng Tây Trì trở về từ viện nghiên cứu, liền cảm thấy không khí không đúng, ăn cơm xong, tắm xong, Phương Huỳnh kéo anh vào phòng ngủ, ôm laptop, “A Trì, chúng ta cùng nhau xem loại phim kia đi…”
“... Loại nào?”
“Chính là loại này nè...”
Thấy ngón tay cô chạm trên màn hình, click mở một video clip.
Mặt Tưởng Tây Trì cứng lại, “... Em lấy đâu ra hả?”
“Tải xuống.”
“... Ai dạy em?”
“Vào internet tìm, cái thanh công cụ tìm kiếm ấy...”
Tưởng Tây Trì quyết định khép laptop lại thật nhanh, “Không được xem.”
“Tại sao?”
“Em sẽ nhìn thấy người đàn ông khác...”
“Này.” Phương Huỳnh không vừa ý, “... Vậy năm đó anh xem qua nhiều cô gái như vậy… Em có nói gì sao?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Cuối cùng, Phương Huỳnh vẫn click mở video clip.
Cô dựa vào tinh thần ham học hỏi, nhìn say sưa. Phần phía trước vẫn rất bình thường, nghe không hiểu, nhưng Phương Huỳnh mơ màng, cũng có thể biết là đang làm gì.
Đại khái là người trong phim tùy tiện tìm một cô gái ở trên đường, hỏi cô ta có đồng ý quay phim không, sau đó làm một ít phỏng vấn.
Rất nhanh, video clip đã tiến vào chủ đề chính.
“...” Phương Huỳnh ấn tạm dừng, chỉ vào gương mặt của nam sinh lộ ra, “… Dáng vẻ xấu như vậy?”
Tưởng Tây Trì đã sớm quyết định không nói câu nào.
Phương Huỳnh tiếp tục xem.
“Oa… quá dung tục, em cảm thấy sắp ói ra hết rồi.”
“Ôi trời, đây là cái gì hả…” Cô tạm dừng lại, ngạc nhiên nhìn trong clip, người đàn ông cầm một đạo cụ đầu tròn.
Tưởng Tây Trì: “...”
“Hỏi anh đấy.”
“Sao em không tự xem...”
Phương Huỳnh đành phải tiếp tục xem.
Sau đó vẻ mặt liên tục khiếp sợ, kinh khủng, hiếu kỳ, ghét bỏ, “… Cảm thấy con gái rất không được tôn trọng.”
“Cho nên nói, không có gì đáng xem.”
Lòng Phương Huỳnh hiếu kỳ còn chưa có hoàn toàn được thỏa mãn, tiếp tục quan sát, sau khi rút đạo cụ ra, sau đó dùng tay, một lát là miệng…
Cô xem đến mặt đỏ tai hồng, nhìn Tưởng Tây Trì nằm ở bên cạnh.
Vẻ mặt anh vô cùng bình thản, giống như Phương Huỳnh đang bật phim phóng sự BBC.
Phương Huỳnh không tin, sờ xuống phía sau.
Thật đúng là mềm.
Phương Huỳnh một mình kiên trì, thấy bộ phận pít-tông vận động, thật sự cảm thấy dáng vẻ của tên đầu heo kia rất chán, mà cô gái thì lại rất gượng cười, không có chút cảm giác hưởng thụ.
Vì thế dứt khoát tắt video clip, ném máy tính sang một bên, xoay đầu Tưởng Tây Trì qua.
“Làm gì vậy?”
“... Gột rửa ánh mắt.”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười.
Phương Huỳnh đi qua, hôn anh, “… Xem video clip dạy học xong, kế tiếp có phải đến phiên chúng ta thực hành không?”
Có lần cuối tuần, Tưởng Tây Trì đến viện nghiên cứu tăng ca làm một thí nghiệm, để quên đồ ở nhà, bảo Phương Huỳnh giúp đưa qua.
Đứng trước tòa lầu thí nghiệm chờ một lát, Tưởng Tây Trì đi xuống.
Bên ngoài anh mặc một chiếc áo dài trắng, hơi giống với bác sĩ.
Eo hẹp, vai rộng, chân dài, áo blouse trắng mặc trên người anh, vừa đẹp mắt vừa cấm dục.
Tâm tư Phương Huỳnh lung lay.
Vào chủ nhật, Tưởng Tây Trì vừa tỉnh, Phương Huỳnh liền ném một bộ quần áo lên giường.
Nhìn kỹ vào, là áo dài trắng.
Phương Huỳnh giải thích: “Mua trên taobao, rửa sạch rồi.”
Tưởng Tây Trì: “... Cho nên?”
“Mặc vào đi, em đã chuẩn bị muốn cởi.”
Trên mặt Tưởng Tây Trì nóng lên, phụng phịu nói, “... Em có thể ra dáng con gái xíu không?”
“Đừng thẹn thùng mà.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Cuối cùng, Tưởng Tây Trì phát hiện thật ra chơi như vậy rất vui.
Sau khi chấm dứt, anh hỏi: “... Lần sau có phải đến phiên anh không?”
Phương Huỳnh mờ mịt: “Cái gì?”
Tưởng Tây Trì nhìn cô, “... Quần áo nghiêm chỉnh em mặc trên tòa án, không tệ.”
Phương Huỳnh chộp lấy cái gối ném về phía anh, “Oa, biến thái.”
“... Đây là đúng tiêu chuẩn của cả hai người.”
Tưởng Gia Bình dẫn Từ Uyển Xuân và Tưởng Nghệ Hiên đến đây thăm hỏi một lần.
Tuy rằng khúc mắc nhiều năm đã được cởi bỏ, nhưng quan hệ lại rất khó hòa hợp, nhiều lắm chỉ có thể bảo trì trạng thái ăn bữa cơm vào ngày nghỉ như thế này.
Tưởng Gia Bình thấy công việc và cuộc sống của Tưởng Tây Trì đều sinh động, quả thật mình đã lo nghĩ nhiều, tuy rằng khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng cầu.
Trước khi đi, đưa cho Tưởng Tây Trì một cái hộp.
Chờ Tưởng Gia Bình đi rồi, Tưởng Tây Trì mở ra nhìn, bên trong là nhẫn vàng.
Phương Huỳnh đi qua bên cạnh anh, hiếu kỳ nhìn thoáng qua, “… Nhẫn ở đâu vậy.”
“... Trước đây mẹ anh từng đeo.” Anh ngẩng đầu, đưa tay kéo Phương Huỳnh, cầm ngón tay cô, “… Tặng cho em.”
“Vàng quá thường.”
“Ừm…”
Anh giơ ngón tay cô lên, “... Vừa vặn.”
Có một ngày, nói đến vấn đề con cái là nam hay nữ.
Phương Huỳnh kinh ngạc: “... Cái này có gì để nói chứ, đương nhiên là một nam một nữ.”
“... Không phải đơn giản như vậy.”
Phương Huỳnh trừng anh, “Vậy phải xem trách nhiệm của người mang nhiễm sắc thể XY rồi.”
Tưởng Tây Trì chợt thấy áp lực rất lớn, “... Anh sẽ cố gắng.”
Buổi tối, đang ngồi ở trước máy tính làm việc, Phương Huỳnh nằm sấp lên bả vai anh, “A Trì, đã đến giờ anh cố gắng.”
Một năm đó, cô nói, muốn sinh mấy đứa nhỏ, để bọn trẻ không chịu đau khổ mà hai người đã từng trải qua.
Làm cho bọn trẻ, vô ưu vô lự lớn lên.
Có một ngày.
Phương Huỳnh đang lắc lư ghế đọc sách, đột nhiên hỏi Tưởng Tây Trì đang gõ bàn phím máy tính ở bên cạnh, “A Trì, chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm.”
“... Không biết, quan tâm làm gì.”
Quen bao nhiêu năm, anh vẫn là anh, em cũng vẫn là em.
Chúng ta, vẫn là chúng ta.