Edit & Beta: Tịnh Hảo
Khi án kiện của Phương Huỳnh đang từng bước vững vàng, thì hạng mục của Tưởng Tây Trì cũng tiến hành thuận lợi.
Hạng mục vào cuối tháng năm sẽ nghiệm thu, lại đúng lúc Tô Di Duyệt và một người học trưởng khác phải ra nước ngoài đào tạo thêm, mọi người bàn bạc, chuẩn bị làm tiệc tiễn đưa cho Tô Di Duyệt và học trưởng.
Tưởng Tây Trì cũng không thích mấy chuyện như vậy, nhiều năm như thế, trong lòng anh vẫn hơi thích một mình độc lập. Nhưng cũng hiểu, thế giới này không chỉ có Phương Huỳnh, anh còn phải duy trì qua lại với mọi người là chuyện không thể thiếu. Loại tụ họp như vậy, anh không thể không tham gia, bởi vì người hợp tác với anh trong khoa Lý đều là đàn anh và đàn chị, tương lai vô cùng có khả năng trở thành đồng nghiệp của anh.
Bên này hạng mục nghiệm thu thông qua thuận lợi xong, người chịu trách nhiệm cho buổi tụ họp cũng đã đặt cơm xong. Tưởng Tây Trì đã nói chuyện này với Phương Huỳnh hồi một ngày trước, nhưng vẫn giành chút thời gian gọi điện.
Phương Huỳnh nói: “Em biết rồi, khi anh đi tụ họp thì uống ít rượu một chút, có say em cũng sẽ không đến đón anh đâu.”
“Anh sẽ không say, yên tâm.”
Nói chuyện điện thoại xong thì trở về phòng hội nghị, vừa đúng gặp phải Tô Di Duyệt đi ra từ bên trong.
Tô Di Duyệt dừng bước, tựa như đang quan sát nhìn anh, cười nói: “Chị nghĩ em sẽ không tham gia.”
Tưởng Tây Trì không lên tiếng.
Tô Di Duyệt nửa đùa nửa thật nói: “... Dù sao em né chị nhiều năm như vậy không phải sao?”
Tưởng Tây Trì cũng không muốn nói chuyện lật lọng với chị ta, “Học tỷ còn có việc sao? Không có việc thì em đi vào trước.”
Tô Di Duyệt nhún vai, “Không có việc gì, vốn cũng không có chuyện gì.”
Tổ hạng mục của bọn họ nam sinh chiếm đa số, trừ Tô Di Duyệt ra, chỉ có một nữ sinh.
Một đám sinh viên khoa tự nhiên chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu khoa học, ở cùng một chỗ, cũng không tán gẫu về đề tài thời trang, không nói nhiều lời, mọi người lại vòng trở về chuyên ngành.
Đến khi uống rượu, cảm xúc thoáng buông ra, mới xuất hiện đủ loại thảo luận.
Tưởng Tây Trì cũng không hay tham dự vào, chỉ khi gặp đề tài hứng thú, mới có thể tùy tiện nói vài câu.
Có một vị tiến sĩ sinh bỗng nhiên nói, “Chúng ta có phải đều đã quên không, hôm nay trừ chúc chuyện thành công ra, còn phải làm tiệc chia tay đó!”
“Đúng đúng!” Tức khắc liền có người hưởng ứng, “Cầm rượu lên uống đi, hôm nay chúng ta phải cho học tỷ uống đến gục xuống luôn!”
Tô Di Duyệt cười nói: “Các cậu biết tửu lượng của tôi bao nhiêu không, còn dám tùy tiện nói khoác như vậy?’
“Học tỷ đã nói như vậy, vậy chúng ta càng phải thử một chút.”
“Các cậu thủ hạ lưu tình a, một đám đàn ông định bao vây tấn công tôi như vậy, có nên nhường tôi trước ba ly không?”
“Nhường nhường nhường! Chắc chắn nhường!”
Trong khoảng thời gian ngắn, canh cặn thịt thừa đều đã dọn xuống, chỉ còn lại bia, rượu trắng, lại còn dọn thêm vài đồ nhắm.
Mọi người nhiệt tình, nhất định phải thử xem tửu lượng của Tô Di Duyệt, ngay từ đầu đã uống điên cuồng.
Trong tổ có mấy người thâm tàng bất lộ, uống một lượt rồi mà sắc mặt vẫn không đổi.
Trên phương diện uống rượu, Tưởng Tây Trì không có thiên phú, sau này cũng không có thật sự cố gắng thử, bình thường rất ít khi uống rượu.
Lần trước anh uống say, là lúc ăn bữa cơm chia tay hồi tốt nghiệp khoa chính quy năm trước.
Hôm nay mãnh liệt như vậy, anh hơi không chống đỡ được, mới hai lượt mà anh đã cảm thấy đầu có chút u mê, mọi người còn đang mời rượu, anh từ chối, nhưng dưới sự thúc ép, uống cũng không ít.
Thừa dịp còn tỉnh, anh nhanh chóng gửi tin nhắn cho Phương Huỳnh, “Có lẽ sẽ uống say.”
Liền có một vị học trưởng ôm bả vai anh, cười nói, “Tìm viện binh người nhà sao? Không sao cả, uống say thì uống say, tụi anh không uống say đương nhiên sẽ đưa em trở về.” Nói xong bắt lấy cánh tay anh, kéo đứng lên từ chỗ ngồi, “Mau uống đi, em còn thiếu ba ly đó!”
Tưởng Tây Trì có dự cảm, có lẽ hôm nay thật sự sẽ say gục trên bàn, liền giành chút thời gian gửi một tin nhắn cho Phương Huỳnh nữa: “Nội trong một giờ nếu anh chưa về nhà, em tới địa chỉ này tìm anh.”
Phương Huỳnh: Không đến.
Tưởng Tây Trì: Ngoan.
Gửi tin xong, chợt thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm anh, ngẩng đầu nhìn, lại không thấy dấu vết gì.
Ngọn đèn có chút chói mắt, Tưởng Tây Trì cau mày chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy đau đầu kịch liệt, trong bụng như có một dòng suối.
“Phương Huỳnh...”
Anh nhanh chóng đỡ người ngồi dậy, định đứng lên tìm chỗ ói, bỗng nhiên có một cánh tay đỡ anh, cười nói “Em tỉnh rồi.”
Tưởng Tây Trì giương mắt nhìn, nhất thời cả kinh, nhưng tạm thời không rảnh nói cái gì, đưa tay đẩy Tô Di Duyệt, nhìn xung quanh một vòng, lảo đảo đi tới toilet.
Sau khi ói xong, trong bụng thoải mái một ít, giội nước, ngồi dưới nắp bồn cầu.
Đầu đau đến khó chịu, như có một cái máy khoan điện ra sức quấy nhiễu.
Nơi này không phải quán rượu, đó là nơi ở của Tô Di Duyệt.
Một lát, anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Tô Di Duyệt đang ở cửa, trong miệng ngậm điếu thuốc, cười như không cười nhìn anh, “Vào cửa đã ói đầy thảm của chị, có phải nên phụ trách không?”
Tưởng Tây Trì không quan tâm đến chị ta, đưa tay sờ túi của mình, không tìm thấy di động.
“Di động của em hết pin rồi.”
Tưởng Tây Trì ngẩng đầu nhìn cô.
“Muốn uống chút gì không? Nước đá? Nước chanh?”
“... Chị muốn làm gì.”
Tô Di Duyệt cười cười, “Chị có thể làm gì? Em đã say thành như vậy, chị hỏi địa chỉ em, em cũng không nói rõ, chứng minh thư cũng không mang, cho nên chị chỉ có thể đưa em về nhà.”
Chị ta vừa hút thuốc, vừa đi ra ngoài, “Nước đá được không?”
Tưởng Tây Trì đứng lên, lấy nước lạnh, xối lên mặt.
Anh uống rượu còn chưa tỉnh, suy xét vấn đề giống như bị chậm nửa nhịp, đầu có chút xoay trở không kịp, dưới chân cũng lâng lâng.
Đứng ở cửa toilet một lát, tìm được phương hướng cửa lớn, bước tới cửa.
Vặn tay chốt cửa, không có phản ứng.
“Chị khóa trái.” Phía sau truyền đến giọng nói, “Chìa khóa ở chỗ này.”
Tưởng Tây Trì quay đầu nhìn lại, Tô Di Duyệt đang đứng dựa vào vách tường, trên ngón tay cầm một xâu chìa khóa, đang cười nhìn anh.
Tưởng Tây Trì dứt khoát trực tiếp ngồi xuống ở cửa, “... Đưa di động cho em.”
Tô Di Duyệt ném qua, Tưởng Tây Trì đưa tay tiếp được, là di động của anh. Ấn vài cái không phản ứng, chắc là thật sự hết pin.
“... Học tỷ, mượn điện thoại của chị dùng một chút.”
Tô Di Duyệt cười nói: “Tại sao phải cho em mượn, chị phí nhiều công sức như vậy mới mang em về nhà được, cũng không thể nào để em gọi điện thoại cho vợ được.”
Tô Di Duyệt đi tới, cánh tay vươn tới dưới sườn anh, đỡ anh dậy.
Đổi lại lúc bình thường, Tưởng Tây Trì dựa vào vóc dáng có thể dễ dàng đẩy ra. Nhưng lúc này dưới chân giống như đứng không vững, tứ chi cũng không nghe theo sai bảo.
“Em đừng từ chối.”
Tưởng Tây Trì bị Tô Di Duyệt kéo đến trên giường.
Đèn phòng ngủ rất chói mắt, anh quay đầu, giơ cánh tay lên che lại đôi mắt.
Giường lún xuống một chút, là Tô Di Duyệt ngồi xuống bên cạnh.
“... Rốt cuộc chị muốn làm gì?”
Tô Di Duyệt cười cười, “Thì như vậy đi, luôn cảm thấy có chút không cam lòng. Thật ra chị không chuẩn bị làm thế nào với em, hôm nay em uống say, chị chắc là bị ma xui quỷ khiến…”
“Mở cửa ra.”
“Cửa của chị không định mở ra, cửa sổ thì có thể mở, nếu không thì em đến cửa sổ nhé?”
Vừa dứt lời, liền thấy Tưởng Tây Trì ở trên giường, đỡ cơ thể ngồi dậy.
Tô Di Duyệt nhanh chóng đẩy anh, siết lấy cánh tay anh, từ trên cao nhìn anh chăm chú, “… Sao vậy, em định nhảy cửa sổ à? Nơi này là lầu đó.”
Một số hồi ức không tốt chợt nhớ lại, rồi đột nhiên trong lúc đó lại xoay vòng trong đầu, Tưởng Tây Trì cảm thấy buồn nôn, nhưng hiểu, không phải bởi vì cồn rượu.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân mình duy trì suy nghĩ rõ ràng: “… Cuộc đời em chán ghét nhất chính là bị người ta làm ngược lại ý của mình.”
Tô Di Duyệt vẫn đang cười, “Em nói sao cũng được, dù sao hôm sau chị đã đi rồi.”
Chị ta hút thuốc, cúi đầu, chậm rãi phun khói thuốc lên mặt anh, nâng tay lên, ném nửa điếu thuốc vào cốc nước trên tủ đầu giường.
Tưởng Tây Trì bị khói thuốc làm nghẹn ho khan một tiếng, sau đó anh cảm thấy có một bàn tay, đè lên cúc áo sơ mi của anh.
Xúc cảm xa lạ làm trong bụng anh co rút, cau mày cố nén, “Vô dụng”.
Động tác của Tô Di Duyệt ngừng lại.
“Người con gái khác đều vô dụng.”
Tô Di Duyệt nhìn anh.
“... Trừ Phương Huỳnh ra.”
“Có ý gì?”
“Trừ Phương Huỳnh ra, em không có bất kỳ phản ứng nào với người con gái khác.”
Tô Di Duyệt nở nụ cười, “Lừa ai vậy.”
“Chị cứ việc thử.”
Nhất thời trầm mặc.
Hồi lâu, Tô Di Duyệt cười nói, “Em có biết chị thích em nhiều năm như vậy không?”
“... Ngoài Phương Huỳnh ra, đối với em không có ý nghĩa nào.”
“... Chị đã từng thử không để ý đến em, chị quen rất nhiều bạn trai, nhưng cũng vô dụng. Ngày lễ tình nhân trắng đó, chị cố ý dẫn theo bạn trai đến phòng thí nghiệm, chính là muốn cho em thấy…”
Tưởng Tây Trì không lên tiếng.
“... Thật ra tốt nghiệp thạc sĩ chị đã tìm được công việc tốt, còn học tiến sĩ, chính là muốn…”
“Học tỷ, em không phải là người như thế, chị chính là người cái gì tốt cũng đều muốn, giống như hôm nay nếu em không uống say, chị cũng sẽ trăm phương ngàn kế dẫn em về.”
Tô Di Duyệt sửng sốt.
“Em quen rất nhiều người thầm mến người khác nhiều năm, họ không giống với chị.”
Anh nghĩ đến Mẫn Gia Sênh.
“Mở cửa ra đi, chuyện hôm nay, một chữ em cũng sẽ không nói ra bên ngoài.”
“Mặc dù em nói, thì có thể ảnh hưởng gì đến chị? Em nói chị chủ động, có người tin sao?”
“Chị có mưu tính gì?”
“Chị không có mưu tính gì. Chị không có tổn thất gì cả, giống như em nói, chị cũng không phải là người tốt gì, có thể để cho vợ em trong lòng không thoải mái, trong lòng chị liền thoải mái.”
Tô Di Duyệt nở nụ cười, xoay người đi xuống giường, lại lấy ra một điếu thuốc.
“Đêm nay em cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, chị sẽ không làm gì với em đâu.”
Chị ta đến ghế sofa phía đối diện giường ngồi xuống, cách một khoảng cách như vậy, yên tĩnh không tiếng động nhìn Tưởng Tây Trì.
Tưởng Tây Trì rất đau đầu, biết không thể cứ tiêu hao dần như vậy.
Phương Huỳnh không tìm thấy người, chắc chắn sẽ lo lắng.
“Không nên ép em đánh chị.”
“Còn ba hoa nữa, em đứng không vững, còn có thể đánh chị sao? Chị từng luyện Judo, khuyên em tỉnh lại đi.”
Chị ta nâng tay, lấy tấm hình đặt trên bàn nhỏ cạnh ghế sofa sang đây, say mê nhìn người trong ảnh.
Ảnh chụp đã có dấu vết của năm tháng, bên trong là một thiếu niên mặc đồng phục trung học, bộ dáng có bảy tám phần giống Tưởng Tây Trì.
Chị ta nở nụ cười, giữ tấm hình, lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Tây Trì, “Có thể đừng kiêu ngạo nữa không? Em ngủ một đêm này thì sẽ làm sao? Sẽ thiếu em một miếng thịt hay là sao?”
Vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rung trời.
“Tô Di Duyệt, chị mở cửa ra!”