Edit & Beta: Tịnh Hảo
Tưởng Tây Trì không chút do dự: “Em không tham gia.”
Âu Dương Nhuế mạnh mẽ, tình thế bắt buộc, giọng điệu không phải trưng cầu ý kiến, mà là trực tiếp kể lại. Lời từ chối của Tưởng Tây Trì, làm cô ấy sửng sốt, một lát mới khó có thể tin hỏi lại một câu: “Em không tham gia?”
“Em không tham gia.”
Âu Dương Nhuế kinh ngạc nói: “Không phải chứ, Tưởng Tây Trì? Chẳng lẽ em tin tưởng những lời nói dối kia của Nhiếp Tuyết Tùng?”
“Em tin.”
Âu Dương Nhuế trầm mặc một lát, cười lạnh một tiếng, “Uổng phí thầy Trương tín nhiệm, thích em như vậy.”
Cúp điện thoại, Phương Huỳnh quay đầu sang hỏi: “Ai gọi thế?”
Sau khi Tưởng Tây Trì trả lời xong, Phương Huỳnh tức giận đến trực tiếp đâm một nhát lên thớt gỗ, “Sao bọn họ lại thị phi không phân rõ trắng đen vậy.”
“Bọn họ không phải là người bị hại trực tiếp, đương nhiên thờ ơ!”
Phương Huỳnh trầm mặc.
Cô đã từng rơi vào địa ngục bạo lực gia đình, người xung quanh có ai vươn tay ra cứu giúp không?
Khi đó, đa số đều trốn mất để tránh bị làm hại.
Dao không rơi vào trên người mình, người ta mãi mãi không biết đau.
Cùng với La Cẩm Trình, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đến thăm hỏi Nhiếp Tuyết Tùng.
Bắt đầu từ sáng, mẹ Nhiếp không ngừng nhận các cuộc điện thoại từ trường học, truyền thông, bạn học thích tám chuyện… đã bị quấy rầy đến không chịu nổi.
Vừa thấy ba người xuất hiện, bà lập tức đổi hỏa lực, “Có phải là các cô cậu xui khiến không?”
Ba người nhìn nhau.
Dường như mẹ Nhiếp không chịu nổi áp lực, hoàn toàn sụp đổ, che mặt khóc rống, “Loại chuyện này nói ra có gì tốt đối với nó? Đã không lấy được bằng tốt nghiệp, tai tiếng nó cùng thầy giáo làm chuyện đó cả thế giới đều biết…”
Phương Huỳnh hít một ngụm khí lạnh, “Dì à, sao dì có thể nói như vậy? Học tỷ không có sai ạ!”
“Nó không nguyện ý, tại sao ngay từ đầu không từ chối, không phản kháng?”
“Dì biết Trương Chi Kính là loại người gì không? Ông ấy là thầy hướng dẫn của học tỷ, lại là phó viện trưởng của trường, tài nguyên, quyền lực, quyền uy, bất cứ một câu nói nào cũng có thể quyết định hướng đi tương lai của học tỷ, dì nói học tỷ phải lấy gì để phản kháng ông ấy?”
Tưởng Tây Trì kéo ống tay áo Phương Huỳnh, lắc đầu.
Phương Huỳnh tức giận đến ngực phát đau, cực kỳ không cam lòng.
Cửa phòng ngủ mở ra, Nhiếp Tuyết Tùng đi ra từ trong phòng.
So với một tuần trước, lúc này dường như cô ấy thay đổi thành một người khác, bình tĩnh, kiềm chế.
Nhiếp Tuyết Tùng khẽ nở nụ cười với mẹ Nhiếp, “Mẹ, con ra ngoài nói với họ mấy câu.”
Mẹ Nhiếp không nói gì, cúi đầu gạt nước mắt.
Còn chưa tới Tết nguyên tiêu, dường như cả thành phố còn lưu lại chút mùi vị của tết.
Gió se lạnh, thổi đến lòng người rét run.
Nhiếp Tuyết Tùng kéo khóa áo lông lên, rụt cổ vào, nhìn phía xa xa, đèn đuốc thắp sáng nối với nhau, đến nơi xa xa chỉ còn lại một chấm mơ hồ.
Lúc chuyện đang xảy ra, người khiếp sợ nhất phải kể đến là La Cẩm Trình.
Lúc này, đối mặt với Nhiếp Tuyết Tùng, anh ấy có một loại luống cuống tay chân ngỡ ngàng và sợ hãi.
Anh ấy không rõ cảm nhận trong lòng ra sao, giống như có người nắm chặt trái tim của anh ấy, đập cho tan nát, lại kéo nó yên tĩnh trở về.
Nếu không có bạn cùng phòng ngăn lại, có lẽ anh ấy đã đến khoa xử lý, liều mạng với Trương Chi Kính.
Tưởng Tây Trì hỏi Nhiếp Tuyết Tùng: “Chị có dự định gì không?”
“... Chị không có dự định gì.”
“Âu Dương Nhuế bọn họ chuẩn bị gửi thông báo lên tiếng ủng hộ Trương Chi Kính.”
“Nếu không phải chuyện xảy ra trên người chị, e là chị cũng sẽ chọn ủng hộ Trương Chi Kính.” Vẻ mặt Nhiếp Tuyết Tùng bình thản, “Có ai dám đắc tội với ông ấy sao? Huống hồ bình thường ông ấy biểu hiện ra ngoài, chính là người có đạo đức tốt, chăm sóc học sinh, là giáo viên tốt có mắt nhìn người. Chị không cảm thấy bất ngờ.”
Phương Huỳnh hỏi: “Có định đi kiện không ạ?”
Nhiếp Tuyết Tùng lắc đầu, “Kiện lên tòa đánh không thắng đâu, lúc đó mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, toàn bộ quá trình chị vẫn mờ mịt. Sau đó mới phục hồi tinh thần lại, không có giữ lại chứng cớ…”
“Có ghi âm lại cuộc nói chuyện không ạ? Mặc dù không thể khởi tố cưỡng gian theo con đường pháp luật được, cũng phải nghĩ cách khiến ông ấy thân bại danh liệt.”
Nhiếp Tuyết Tùng suy nghĩ một chút, “Chắc có cái này, chị đi tìm xem.”
“Tất cả đều sửa lại rồi xuất ra, trừ đặt ở diễn đàn trường và trên weibo ra, chúng ta còn có thể liên hệ với phóng viên truyền thông…”
“Thật ta chị chỉ muốn nói ra… Nói ra thì tốt rồi. Về phần người khác nói chị như thế nào, về phần…” Nhiếp Tuyết Tùng dừng lại một lát, trên mặt cũng hiện ra vài phần mờ mịt, “Về phần... Sau này chị sẽ làm thế nào, chị cũng không sao cả… Chị chỉ muốn nói ra thôi… Giấu ở trong lòng, thật sự quá khó chịu.”
Mười ngón tay cô ấy nắm chặt, lòng bàn tay hướng ra ngoài, duỗi thẳng cánh tay, thở thật dài nhẹ nhõm, “Bây giờ chị cảm thấy tốt hơn nhiều. Hai năm rồi, lần đầu tiên chị cảm thấy thoải mái như vậy.”
Phương Huỳnh nói: “Học tỷ, chị thật sự rất dũng cảm. Nếu đã đi bước này rồi, thì nghĩ cách cho bản thân mình đi, tụi em đều sẽ giúp chị.”
Nhiếp Tuyết Tùng quay đầu nhìn thoáng qua, Tưởng Tây Trì và La Cẩm Trình đều gật gật đầu.
Nhiếp Tuyết Tùng nhẹ giọng thở dài một hơi, “Chuyện này, chị chỉ cảm thấy có lỗi với cha mẹ chị, họ đều là người bảo thủ truyền thống, cả đời sống cẩn thận, không muốn gây rắc rối. Hai năm nay chị thường xuyên khám bác sĩ tâm lý, vốn đã hao không ít tiền. Bây giờ lại vạch trần chuyện này, hại họ không dám ra ánh sáng… Là chính chị rất ngu ngốc, bởi vì kính trọng Trương Chi Kính, quá mức tin tưởng nhân phẩm của ông ấy, cho nên không có bất cứ phòng bị nào…”
“Cậu có gì sai!” Một câu này, gần như là La Cẩm Trình rống lên, “Chẳng lẽ tin tưởng, kính trọng một người cũng sai sao?”
Nhiếp Tuyết Tùng sửng sốt, nhìn anh ấy, vẫn cười.
Xác định hành động bước tiếp theo, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì chuẩn bị rời khỏi.
Phương Huỳnh khuyên nhủ: “Học tỷ, bình luận trên mạng cố gắng đừng xem, hơn nữa cái gọi là khách quan, lý trí, công bằng chính là loại này.”
Nhiếp Tuyết Tùng gật đầu, “Chị biết.”
La Cẩm Trình không nhúc nhích, “Các em đi trước đi, anh và Tuyết Tùng nói vài câu.”
Anh ấy thấy hai bóng người biến mất trong bóng đêm sâu thẳm, quay đầu lại, nhìn về phía Nhiếp Tuyết Tùng.
Cô ấy bị ánh mắt trầm tĩnh của anh ấy nhìn có chút không tự nhiên, cười cười, lui về sau một bước, lại nhìn trên đất, “… Cậu muốn nói gì với tớ?”
Thời trung học có một tiết học, thầy giáo nghiêm túc thảo luận cùng với mọi người về đề tài “tương lai muốn trở thành người như thế nào”.
La Cẩm Trình cũng liền nghiêm túc trả lời: “Trở thành nhà khoa học, thay đổi thế giới.”
Toàn lớp yên lặng, có người nói, nhóc con mới ấu trĩ như vậy, làm nhà khoa học, sao có thể chứ.
La Cẩm Trình hỏi lại: “Sao không thể? Thi đại học A, vào viện nghiên cứu, nghiên cứu lượng tử vật lý.” Anh ấy nói chắc chắn như vậy, giống như vũ trụ theo quỹ đạo mà chuyển động vậy.
Mà trên thực tế, anh ấy thi vào đại học A, cũng từng bước chuẩn bị, học rất giỏi, tiến vào viện nghiên cứu.
Còn Nhiếp Tuyết Tùng? Cô ấy cũng từng hết sức chân thành như vậy, tin tưởng thế giới rộng lớn và sáng rực như vậy.
Nhưng mà...
“... Cẩm Trình, dù sao người như Trương Chi Kính cũng ít, cậu đừng cảm thấy ảo tưởng tan vỡ.”
La Cẩm Trình sửng sốt.
Lúc như vậy rồi, cô ấy còn lo lắng mình có bởi vì vậy mà thất vọng thậm chí tan vỡ đối với đại học A?
Một loại cảm xúc không nói nên lời chặn ở cổ họng, hai tay anh ấy nắm chặt thành quyền, nhưng lại khó kiềm chế được. Phẫn nộ, đau khổ, tự trách cứ cuồn cuộn trổi dậy, anh ấy tiến về trước một bước, chợt vươn tay, ôm Nhiếp Tuyết Tùng vào trong lòng.
Niếp Tuyết Tùng nhất thời ngớ ra.
Một lát, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào đau khổ và kiếm nén.
Cô ấy chân tay luống cuống đứng thẳng, hồi lâu, chậm rãi vươn tay, vỗ vỗ bả vai anh ấy, “... Lớp trưởng, sao cậu lại khóc trước vậy.”
Ban đêm vào đầu mùa xuân, gió lạnh đêm dài.
Máu thì lạnh, nhưng lòng thì dần dần… ấm lên.
Âu Dương Nhuế hành động rất nhanh, không tới hai ngày, liền tập hợp được ba bốn chục người, cùng nhau ký tên lên bảng tuyên bố, liệt kê “Mười thành quả” của Trương Chi Kính, nói thẳng ra là tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của Trương Chi Kính.
Trải qua vài ngày ồn ào, khoa Lý của đại học A vì chuyện này mà trở thành một trong những tin hot trên mạng, việc cùng nhau lên tiếng của sinh viên khoa Lý lại đẩy dư luận lên cao trào.
Nhằm vào bức thư bộc bạch chữ của Nhiếp Tuyết Tùng, chất vấn càng ngày càng nhiều:
—— “Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, đã học nghiên cứu sinh còn không biết bảo vệ chính mình?”
—— “Lúc đó không biết kiên quyết từ chối sao? Chẳng lẽ giáo viên còn có thể rõ như ban ngày thực hành cưỡng gian?”
—— “Cảm giác như là đang nói dối, chó cắn chó. Không bình luận phát biểu, xem có chứng cứ thiết thực gì không.”
Cùng lúc đó, Tưởng Tây Trì bị kêu đến văn phòng Trương Chi Kính. Khai giảng rồi nên thầy trò Trương Chi Kính mở tiệc liên hoan, người tham gia trừ Tưởng Tây Trì ra, ai cũng ký tên vào bảng thông báo lên tiếng.
Tình hình dư luận trên mạng tệ như vậy, Trương Chi Kính lại bình tĩnh hơn so với dự tính, đón tiếp Tưởng Tây Trì xong liền ngồi xuống, còn kiếm lá trà pha trà cho anh.
Tưởng Tây Trì không nhận lấy, cũng không ngồi xuống, “Thầy Trương tìm em có chuyện gì không?”
Trương Chi Kính kéo ngăn kéo ra, lấy ra vài tài liệu từ bên trong, vừa lật xem ký tên, vừa hỏi: “Em theo phe Nhiếp Tuyết Tùng à?”
“Em theo chính nghĩa.”
Trương Chi Kính cười cười, làm như cảm thấy cách nói “Chính nghĩa” cực kỳ buồn cười, “... Em cùng với mấy đàn anh, đàn chị của em, cùng nhau đưa được bài báo lên đầu đề, thầy đã xem qua, nghiêm túc làm tiếp tục, gửi đến SCI không phải là chuyện gì khó… khoa chính quy có thể gửi SCI, đây chính là một vinh hạnh vô cùng đặc biệt. Năm nay khoa chúng ta, lại tăng thêm hai thạc sĩ, số người được trường giới thiệu đi du học cũng tăng lên…”
“Thầy Trương.” Tưởng Tây Trì cắt ngang lời ông, “Em không tin có người có thể một tay che trời. Đại học A không chỉ có mình thầy là giáo viên, cả nước cũng không chỉ có một mình đại học A, đối với em mà nói, tình huống tệ nhất là không tốt nghiệp ở đại học A, thầy cảm thấy, em phải thôi học trở về tham gia thi đại học một lần nữa, có thi được một trường khác danh tiếng ngang đại học A không?”
Trương Chi Kính sửng sốt, lại lắc đầu, làm như cực kỳ đau lòng với quyết định của anh, “Thầy không muốn bình luận quá nhiều về sự ấu trĩ của em, chủ nghĩa lý tưởng là chuyện tốt, còn khăng khăng cho rằng mình đúng thì không đúng rồi.”
Chuyển đề tài, “Em và Nhiếp Tuyết Tùng vẫn luôn liên lạc phải không? Mời em nói với em ấy, chuyện bằng tốt nghiệp, không nên làm xấu mặt như vậy. Mau mà hiểu ra, có cách để giải quyết. Nhưng em ấy cứ khăng khăng bịa chuyện, thầy sẽ không nói nhiều đưa ra pháp luật, khởi tố em ấy xâm phạm đến quyền danh dự của thầy.”
Trương Chi Kính sừng sững bất động, cười nói: “... Muốn lật tẩy thì phải xem chứng cứ, em hỏi thử Nhiếp Tuyết Tùng xem, có chứng cứ không?”
Lòng Tưởng Tây Trì run sợ theo.
Trương Chi Kính dám kiêu ngạo như vậy, tất nhiên là vì, ông thật sự nắm chắc, tuyệt đối không để lại bất cứ nhược điểm nào để người khác nắm được.
Rời khỏi khoa, khi ở cổng lớn, Tưởng Tây Trì vừa đúng chạm mặt với Âu Dương Nhuế.
Âu Dương Nhuế biểu lộ vẻ mặt đau lòng không khác gì Trương Chi Kính, “… Tưởng Tây Trì, em làm thầy Trương thất vọng rồi. Không có chứng cứ, em dựa vào gì mà tin Nhiếp Tuyết Tùng? Đối với em có chỗ tốt gì?”
“Đối với em không hề có lợi.” Tưởng Tây Trì không muốn vòng vo cùng với cô ấy, trực tiếp bước đi.
Đến cổng trường, anh gọi điện thoại cho Phương Huỳnh, “Tớ lập tức trở về.”
“Được, cơm đã nấu xong rồi, bây giờ tớ đang xào rau.”
Tưởng Tây Trì đứng ở nơi gió lùa, gió lạnh làm vạt áo khoác anh nổi lên, bóng người anh đứng thẳng tắp, giống như cây tùng, giống như không ai có thể uốn cong anh.
Anh cười nói với đầu điện thoại bên kia: “Tớ vừa mới từ chối học thạc sĩ của Trương Chi Kính, cám dỗ của trường đề cử đi du học.”
Phương Huỳnh cũng cười: “Vậy chẳng phải cậu là tên ngốc đẹp trai nhất vũ trụ không gì sánh bằng sao.”
Cùng đứng một phe với Nhiếp Tuyết Tùng, có gì tốt?
Không có gì điểm nào tốt cả.
Nhưng mà là vì ——
Vì cái gọi là hoài bão, không thể khiến cho nó bị đông lạnh trong gió tuyết, vì tự do, không thể khiến cho nó mệt mỏi chết trong bụi gai.