Ăn sinh nhật xong, Trình Nặc và Tông Lãng cùng đưa Bạch Nguyên đến ga tàu. Còn hai năm nữa cậu mới giải ngũ, lần này đi có thể sang năm mới gặp lại.
Trình Nặc có phần không nỡ, dù mới biết Bạch Nguyên chưa được bao lâu nhưng cô đã có cảm giác thân thiết với cậu, cứ như là em trai ruột vậy. Mà tính con nít của Bạch Nguyên cũng để cô rất vui vẻ.
Chia ly luôn buồn bã, nhìn Bạch Nguyên xếp hàng vào ga tàu, mắt Trình Nặc nóng lên. Trình Nặc kéo cô vào lòng, khe khẽ thở dài: “Haiz, em mà như thế, có lẽ anh sẽ ghen mất.”
Trình Nặc cười khẽ: “Vô lại.”
Tiễn Bạch Nguyên đi, Tông Lãng thuận tiện đến nhà hàng một chuyến, Trình Nặc đi cùng anh, đến nhà hàng, cô nhìn mãi mà không thấy Phương Đình đâu, trái lại trông thấy một cô gái khác đeo thẻ quản lý.
Cô hỏi Tông Lãng: “Phương Đình đâu rồi?”
Tông Lãng không giải thích gì thêm, chỉ nói đã xin nghie việc, Trình Nặc cũng không hỏi nữa.
Giai đoạn chuẩn bị sơ bộ cho sơn trang cơ bản đã hoàn thành, các tài liệu theo yêu cầu của các cơ quan chính phủ cũng đã làm xong, cuối cùng đến đầu năm Tông Lãng cũng được nghỉ. Chuyện của nhà hàng xưa nay đều do anh giao cho Phương Việt toàn quyền xử lý, hôm nay chỉ đến giao phó ít chuyện, giao phó xong là có thể yên lòng cùng Trình Nặc về cù lao.
Phương Việt đang ở một chi nhánh khác, nhận được điện thoại của Tông Lãng thì chạy đến. Tông Lãng giới thiệu xong thì cùng anh ta đi họp. Trình Nặc ở lại văn phòng chờ, nhất thời nhàm chán, bèn lấy điện thoại ra lướt weibo.
Tối hôm qua cô đã tranh thủ thời gian đăng video quay cháo mồng tám tháng Chạp lên, mấy tấm ảnh chụp sinh nhật hôm qua cũng được đăng lên, trong bình luận đều chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Tin nhắn cũng có rất nhiều, có nhiều người hỏi vị trí cụ thể của cù lao Hà Diệp, bày tỏ rảnh rỗi muốn đến thăm thú. Trình Nặc chọn mấy cái trả lời, lại kéo xuống tiếp, trông thấy tin nhắn hôm qua mình không để ý: Trình Nặc?
Hiển nhiên người này có biết cô, cô bấm vào trang cá nhân của đối phương xem, chỉ có mấy bài viết được chia sẻ, trong album cũng không có ảnh. Lấy làm lạ, cô suy nghĩ rồi trả lời: Bạn là?
Đợi mãi không thấy có đổi mới, đối phương cũng không trả lời. Đúng lúc Tông Lãng họp xong về, cô liền không để ý tới điện thoại nữa.
Hôm nay cô đến thành phố, ngoài tiễn Bạch Nguyên đi thì chuyện quan trọng nữa chính là mua nguyên liệu. Cô đã tính sẽ làm các video liên quan đến phong tục lễ tết. Hôm qua lúc ăn cơm đã xin thím Ngô chỉ giáo, thím Ngô nói bây giờ mấy chuyện như ăn Tết này, ngay cả nông thôn cũng không làm nữa. Dù sao điều kiện cuộc sống được nâng cao, con người lười biếng, chỉ cần tiêu ít tiền là gì cũng mua được.
Trình Nặc vẫn hỏi cặn kẽ, hơn nữa còn ghi lại vào sổ. Trước đây, hễ qua mồng tám tháng Chạp là phải chuẩn bị ăn Tết. Dựa theo tập quán địa phương, đầu tiên thứ không được thiếu chính là ướp cá xông khói thịt xông khói, làm lạp xưởng. Người miền Bắc ăn kẹo mạch nha viên, còn bên này ăn cốm đường, dùng gạo, mè, đậu phộng các kiểu, thêm nước đường làm từ lúa mạch hòa vào với nhau, làm thành một loại thực phẩm. Còn cả bánh dày năm mới, bánh bột gạo, bánh bông lan đậu hũ, vân vân.
Trình Nặc liệt kê ra giấy mấy nguyên liệu cùng dụng cụ cần mua. Tông Lãng rảnh rang nên làm tài xế, đi khắp thành phố tìm với cô, nguyên liệu thì dễ mua rồi, chỉ yếu là dụng cụ, có rất nhiều thứ trong siêu thị hay cửa hàng không hề có, chỉ phải đến những cửa hàng nhỏ lẻ bình thường, tìm cả một ngày trời mới mua đủ.
Về nhà, cô cầm máy cơ nghiên cứu chức năng quay phim, tính mai sẽ bắt đầu dùng. Tông Lãng không cam lòng bị cô lạnh nhạt, tắm xong lại quanh quẩn bên cạnh cô, thấy cô vừa đặt máy ảnh xuống, liền lập tức đưa người tới trên giường.
Trình Nặc cười đẩy anh, “Em còn phải đi chuẩn bị nguyên liệu dùng cho ngày mai nữa đấy.”
Tông Lãng không chịu, “Cũng mười một giờ rồi, để mai rồi chuẩn bị tiếp!”
Lúc này Trình Nặc mới phát hiện, đã trễ thế này rồi nhưng cô không hề thấy mệt, cũng không buồn ngủ. Làm chuyện mình thích, tâm trạng đều thoải mái, không giống như ngày trước đi làm, chỉ vì vài ba đồng lương mà phải chịu đựng.
Tông Lãng không cho cô phân tâm, bá đạo hôn lấy môi cô, đôi tay dấy lửa lên khắp nơi, nhận ra cơ thể cô đã động tình vì mình, mưa xuân tràn lan, rồi mới hài lòng thở dài…
Ngày hôm sau, ánh nắng chan hòa. Trình Nặc thức dậy, đứng trong sân vươn vai. Cô phát hiện từ sau khi mình đến nơi này, phần lớn toàn là những ngày trời trong. Hơn nữa mặt trời ở đây lại rực rỡ ấm áp.
Ăn sáng xong liền bắt tay làm việc. Hôm nay phải làm lạp xưởng. Tông Lãng giúp cô chuyển bàn vuông trong gian nhà chính ra, dọn ở sân trước. Số thịt heo và gia vị hôm qua cô mua cũng được lấy ra.
Hôm qua lúc đi mua thịt heo, cô đã nhìn thấy, ở chợ có bán lạp xưởng và cũng có cả máy chuyên làm. Máy làm lạp xưởng kia rất nhanh, rửa sạch thịt rồi cắt thành từng miếng nhỏ, lại trộn thêm gia vị, cho vào mày, đeo ruột sấy ở đầu kia của máy, mười mấy cân thịt heo nhanh chóng biến thành lạp xưởng.
Trình Nặc định làm bằng tay hết nên việc này mất rất nhiều thời gian. Đầu tiên phải cắt thịt, cô mua hơn mười cân thịt, nếu làm một mình thì khá bận rộn.
Đặt máy ảnh lên, điều chỉnh góc độ, bắt đầu làm việc.
Cô biết nấu cơm từ nhỏ nên kỹ năng dùng dao không tệ. Tuy thế xắt khối mười mấy cân thịt heo vẫn khá mệt, nghỉ ngơi giữa chừng, Tông Lãng chủ động nhận lấy dao giúp cô một tay. Trình Nặc cũng không phản đối, đeo tạp dề màu xanh lam vào cho anh.
Muối trong nhà không đủ, cô nói với Tông Lãng một tiếng rồi ra tiệm bán mua muối. Trả tiền xong thì nhớ đến lời nhắn trước đó. Sau lần đấy, Tông Lãng vẫn luôn bận rộn công việc, cô đoán chắc anh không có thời gian trả lời. Nhưng vẫn thuận tay mở sổ ghi nợ ra, phát hiện đã có câu trả lời —— Bản thân cũng rất muốn gặp cô một lần, nhưng công việc quá bận, không cách nào tới được. Còn về cảm ơn thì không cần, đều là việc nên làm thôi. Có điều rất nhiều chuyện ở trong tiệm đều do Tông Lãng giúp đỡ, anh ấy chi ra nhiều hơn tôi, nếu quả thật muốn cám ơn thì hẳn phải đi cám ơn Tông Lãng mới đúng, anh ấy là một thanh niên nhiệt tình hiền lành tích cực phấn đấu. Ký tên: Chủ tiệm bán.
Trình Nặc đọc xong, không nhịn được bật cười. Đúng là không biết xấu hổ, lại còn khen mình thế nữa.
Cô ngẫm nghĩ, lại viết tiếp: Không thể gặp mặt đúng là đáng tiếc, vẫn muốn kết bạn với anh.
Viết xong, cô để lại số Wechat của mình ở bên dưới, lại còn vẻ thêm một cái mặt cười. Ý muốn nói mình rất muốn kết bạn với chủ tiệm.
Trên đường trở về cô không ngừng người, nghĩ xem Tông Lãng sẽ có phản ứng thế nào, là không để ý đến lời nhắn của cô, hay chủ động tiết lộ thân phận.
Về lại nhà, Tông Lãng vẫn chưa băm thịt xong. Trình Nặc nhận lấy cao băm tiếp, cho anh nghỉ một lúc. Nghĩ bụng phải mượn cớ để anh đến tiệm bán một chuyện, thế mới có thể thấy được lời nhắn của cô. Nghĩ mãi mới nhớ ra, nhà không có rượu trắng. Hôm qua lúc thím Ngô dạy cô làm lạp xưởng có nhắc tới, lúc nêm gia vị phải cho chút rượu trắng vào, như thế sau này khi phơi khô lạp xưởng sẽ càng ngon hơn. Thế là hợp tình mời Tông Lãng đi mua rượu.
Tông Lãng đi đến tiếm nhỏ, chưa lấy rượu mà xem sổ ghi nợ trước. Lúc thấy lời nhắn của Trình Nặc thì lại cắn răng. Nhất là cái mặt cười và dãy số Wechat kia, cô lại dễ dàng cho một người xa lạ như thế, nên biết lúc đầu anh phải tốn rất nhiều sức lực thì giờ mới biết được số Wechat của cô đấy.
Anh nghĩ, không bằng dứt khoát thẳng thắn luôn, dẫu gì anh cũng không lấy thân phận chủ tiệm mà làm việc xấu. Nhưng vừa nghĩ đến Trình Nặc vốn không biết anh là chủ tiệm, lại còn nhiệt tình muốn kết bạn với người ta, trong lòng không khỏi ghen tị.
Tông Lãng cầm rượu ấm ức về nhà, đúng lúc Trình Nặc băm thịt xong, chuẩn bị cho gia vị, gọi anh vào giúp khuân chậu dọn thịt.
Mấy lần Tông Lãng toan mở miệng, muốn cho cô biết mình là chủ tiệm, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Anh cảm thấy Trình Nặc quá đơn thuần, sao có thể tùy tiện để lại Wechat của mình cho người xa lạ thế được. Là bạn trai cô, anh cần phải để cho cô biết, không thể nhẹ dạ tin người lạ.
Trình Nặc đã sớm để ý thấy vẻ mặt khác thường của Tông Lãng, cũng không khám phá gì, chỉ tự mình nêm nếm gia vị cho vừa miệng. Cho ngũ vị hương, muối, hành, hừng cùng xíu rượu trắng vào. Trộn đều lên rồi bắt đầu làm lạp xưởng.
Không có máy, chỉ có thể dùng biện pháp mà thím Ngô dạy cô. Dùng một cái phễu, treo ruột sấy ở miệng phễu, nhờ Tông Lãng cầm hộ, còn cô nhét thịt từ trên xuống, vừa nhét vừa dũng đũa đẩy về phía trước. Thịt heo vào ruột còn phải dùng tay bóp lại để cho nó chặt hơn.
Giữa chừng, vì để có góc độ quay hình tốt mà không thể không thường xuyên dừng lại, điều chỉnh vị trí máy ảnh. Thế nên tốc độ rất chậm, đợi tới lúc làm xong tất cả chỗ thịt heo thì đã là hai giờ chiều. Hai người bận rộn đến tận bây giờ, cơm trưa vẫn chưa ăn.
Trình Nặc đói meo, đi làm cơm. Trình Nặc thì dùng dây cột lạp xưởng, treo trong sân trước phơi nắng.
Không kịp nấu đồ ăn, vừa vặn tối qua còn dư lại cơm, thế là Trình Nặc làm món cơm chiên trứng. Vừa chiên xong thì điện thoại vang lên âm báo, mở ra nhìn, là lời mời kết bạn Wechat: Tôi là chủ tiệm bán.
Trình Nặc không ngờ Tông Lãng sẽ thêm thật, cô chạy ra phòng bếp nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Tông Lãng đang ngồi trên ghế nhỏ, cầm điện thoại mày mò. Cô không do dự chấp nhận ngay. Phát hiện số tài khoản nãy là số mới, bên trong không có gì, biệt danh là chủ tiệm bán. Cô cười cười, sau đó gửi biểu tượng hoa nở muah muah.
Tông Lãng vừa nhìn thấy biểu tượng này thì bực bội, có cái gì mà vui chứ? Lại còn muah muah??
Lúc này cất điện thoại đi, vào phòng bếp gọi Trình Nặc: “Anh đói bụng rồi!”
Buổi chiều không có việc gì, Trình Nặc mở laptop lên biên tập video. Nhìn những video quay bằng máy cơ sáng nay, chất lượng rất sắc nét, không thể đem so với điện thoại được. Không khỏi cảm thán, hàng đắt tiền chính là hàng đắt tiền, giá cao cũng có lý do của nó.
Tông Lãng nghỉ ngơi một lúc rồi lại cưỡi xe ba bánh đến lều lớn. Trên đường nhớ ra Trình Nặc có nhắn lại ở trong sổ ghi nợ, có mấy thứ không có, thế là gọi điện cho lão Đinh giao hàng, nhờ chú ấy có rảnh thì đưa đến.
Trước kia trên cù lao không có con gái ở, nên trong tiệm của anh cũng không cần những thứ đồ mà con gái dùng, giờ Trình Nặc đến rồi, vẫn nên chuẩn bị thôi, nếu không cô đi mua đồ lại bất tiện.
Nhưng nghĩ đến biểu tượng muah muah kia, trong lòng lại khó chịu. Hôn gió với người đàn ông khác, mặc dù người đó chính là anh, nhưng như thế cũng không được, tuyệt đối không được!
Buồn rầu cả buổi chiều, đến khi anh từ lều lớn quay về, lão Đinh gọi điện cho anh, nói đã đưa hàng đến rồi. Tông Lãng nghĩ đã hơn một tháng chưa trả tiền cho lão Đinh, thế là bảo chú ấy đợi anh một lúc, còn mình lái xe chạy thẳng đến tiệm.
Lão Đinh làm buôn bán sỉ ở trấn trên, hàng trong tiệm đều do chú ấy đưa. Tông Lãng đến, chào hỏi với chú ấy, tính tiền mấy lần giao hàng trước đó.
Xong xuôi, hai người châm điếu thuốc trò chuyện qua lại. Đột nhiên lão Đinh nhắc đến Trình Nặc: “Trên cù lao các cậu, có phải có một cô gái mới dọn đến không, trông đẹp đấy, lần trước tôi đến giao hàng, còn tưởng tôi là chủ tiệm chứ.”
Tông Lãng cười, “Là bạn gái tôi.”
Lão Đinh bất ngờ, “Bạn gái cậu sa, ánh mắt không tệ. Có điều nếu là bạn gái cậu thì sao không biết cậu là chủ tiệm chứ, vẫn là tôi phải nói cho cô ấy.”
“Chú nói với cô ấy tiệm này là của tôi rồi?!” Tông Lãng phản ứng rất kịch liệt, ném luôn thuốc trên tay.
Lão Đinh còn tưởng mình nói sai, “Sao, sao thế, không thể nói à?”
Tâm trạng buồn bực cả chiều nay của Tông Lãng đã biến mất trong chớp mắt, “Không sao, có thể nói.”
Sau khi lão Đinh rời đi, Tông Lãng về nhà, phát hiện Trình Nặc đang nằm ngủ trên ghế xích đu ngoài sân. Anh đứng bên cạnh, nhìn gương mặt say giấc của anh, bất giác cười thầm, “Đồ lừa gạt này.”
Trình Nặc vẫn cầm ddt trong tay, có lẽ trước khi ngủ đang lướt weibo. Tông Lãng sợ cô làm rớt điện thoại, nhẹ nhàng rút nó khỏi tay cô, để một bên Nhưng không cẩn thận đúng phải nút home, màn hình điện thoại liền sáng lên.
điện thoại của Trình Nặc không khóa màn hình, vừa sáng lên liền trực tiếp nhảy đến khung trò chuyện ở weibo. Anh nhìn thấy trên màn hình có một cái tên quen tai: Anh là Lâm Dĩ An, bây giờ em có khỏe không?
Lâm Dĩ An, cái tên này, anh đã từng nghe thấy Cố Viễn Giang nhắc đến, là chồng trước của Trình Nặc.
Trong lòng xoắn xuýt một phen. Điện thoại của Trình Nặc, anh không nên nhìn. Nhưng cái tên này lại làm anh rối loạn. Anh để ý, tin nhắn này nằm trong mục tin nhắn từ người lạ.
Anh nghĩ, có lẽ Lâm Dĩ An thấy video của Trình Nặc nên mới nhận ra cô. Nếu Trình Nặc thấy, liệu có nhớ lại chuyện trước kia không? Có khổ sở không?
Trong thời gian do dự, màn hình tối đi, anh bèn chạm nhẹ lấy thì nó lại sáng lên lần nữa, nhưng tin nhắn vừa rồi đã không thấy đâu, bị tin nhắn khác đẩy xuống dưới rồi.
Không do dự nữa, anh mở ra hộp tin nhắn từ người lạ, tìm tin nhắn của Lâm Dĩ An, phát hiện trước đó hắn ta cũng đã gửi Trình Nặc, Trình Nặc còn hỏi hắn ta là ai.
Anh ngẩng đầu nhìn Trình Nặc, cô vẫn đang ngủ say. Mặt trời mùa đông làm gò má cô ửng đó, lúc gió nhẹ thổi qua, hàng mi khẽ rung, khóe môi hơi cong lên, như đang nằm mơ thấy chuyện vui.
Anh nhanh chóng trả lời lại Lâm Dĩ An: Tôi là chồng chưa cưới của Trình Nặc, bây giờ cô ấy rất hạnh phúc, xin anh cách xa giùm!
Sau đó không chút do dự xóa đi tin nhắn của Lâm Dĩ An.
Vất vả lắm anh mới thấy Trình Nặc buông bỏ mọi thứ, vui vẻ đối mặt ngày lại ngày. Anh tuyệt nhiên không cho phép bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì, lại đến làm phiền cô.