Buổi tối trước khi ngủ, Tông Lãng gửi tin nhắn đến: Ngủ ngon /hôn hôn/
Trình Nặc nhìn biểu tượng hôn hôn, khóe môi bất giác cong lên. Nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay cùng chiếc hôn vừa rồi ở trên phà, cô cảm thấy sắp không nhận ra mình nữa rồi.
Sao lại trở thành như thế chứ, rõ ràng vẫn luôn nhắc nhở bản thân, phải cách xa anh, tránh xa anh ra, nhưng sao lại không làm được thế này, mà không chỉ không làm được, lại còn chủ động hôn anh. Cô muốn nhắc nhở mình lần nữa, nhưng lòng lại không nghe lời, cứ nhớ đến nụ cười, bàn tay cùng nụ hôn của anh…
Một đêm này, Trình Nặc không biết mình ngủ đi lúc nào, dù sao lúc tỉnh dậy, cơ thể tràn trề năng lượng, tâm trạng thoải mái.
Lúc ăn sáng, Tông Lãng vẫn lại đến ăn chùa. Trình Nặc vùi đầu ăn cháo, nghe anh và chú Lưu nói chuyện, cũng cảm nhận được ánh mắt anh cứ lởn vởn trên người cô.
Cô nhanh chóng ăn hết, chào hỏi chú thím rồi đi qua nhà trước.
Chưa đi được bao xa thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vang lên.
Tông Lãng đuổi theo, sóng vai đi cùng cô, hỏi: “Ngủ ngon không?”
Trình Nặc đáp có, anh lại nói: “Anh ngủ không ngon chút nào, cả đêm chỉ toàn nhớ em.”
Trình Nặc đỏ mặt, đi nhanh hơn.
Trên đường không có ai, tim Tông Lãng như chú thỏ nhỏ muốn nhảy ra ngoài: giật dây anh hãy làm gì đó đi.
Đến nhà cũ, mấy người chú La vẫn chưa tới, Trình Nặc cầm bình nước chuẩn bị đi nấu nước, đây là công việc cô phải làm mỗi ngày.
Tông Lãng thấy thế, bèn nhận lấy bình nấu nước thay cô. Sau đó cứ đi theo sau lưng Trình Nặc. Cô đi trong sân, anh cũng đi. Cô ra vườn rau, anh cũng ra theo.
Trình Nặc không nhịn được, hỏi anh: “Cứ đi theo tôi làm gì thế?”
Anh bất đắc dĩ đáp: “Anh cũng không biết vì sao nữa, đôi chân này không chịu nghe lời.”
Trình Nặc bị anh chọc cười, vừa vặn mấy người chú La đến, thế là không để ý đến anh nữa, chạy ra sân trước.
Hôm nay làm nhiều việc, dự tính sáng nay sẽ lắp xong cửa sổ, đến chiều thuận tiện kiểm tra lại nóc nhà một lần.
Một ngày bận rộn như mọi hôm, đến chiều, số gạch mua hôm qua đã được chuyển tới, chất trước sân. Đột nhiên Tông Lãng chạy đến nói với cô mình phải lên trấn trên một chuyến.
Trình Nặc cũng không hỏi anh đi làm gì, chỉ nói biết rồi.
Kết quả anh đi cả nửa buổi, đến khi trời tối, mấy người chú La đã xong việc thì anh mới về.
Vì Trình Nặc ở lại dọn dẹp nên chậm một bước. Lúc Tông Lãng đến, cô vẫn còn ở đây.
“Cái gì đây?” Cô chỉ đồ trên xe hỏi.
Tông Lãng nói: “Khuôn cửa sổ ở tường ngoài sân, anh đến trấn trên mượn của bạn học.”
Trình Nặc ngạc nhiên nhảy lên đầy vui mừng, “Nói như thế, là có thể tự làm cửa sổ được sao?”
Thấy anh gật đầu chắc nịch, cô đột nhiên sinh ra kích động muốn nhào vào lòng anh hôn lấy hôn để, cũng may vẫn còn định lực kiềm chế.
Thế là cô cùng Tông Lãng chuyển khuôn vào trong phòng. Dự báo thời tiết nói mấy ngày nay trời sẽ mưa, sợ để bên ngoài ướt.
Khi chuyển xong, Tông Lãng nói còn chưa ăn cơm, đói bụng rồi. Trình Nặc vốn buổi tối về nhà chú Lưu ăn cơm, nhưng nếu anh cũng chưa ăn thì cứ ăn ở đây đi vậy.
Đồ ăn buổi trưa đã ăn hết rồi, chỉ còn lại mì sợi thôi. cũng may trứng gà còn rất nhiều. Cô rán trứng, nấu một nồi mì sợi, lại ra vườn hái cải non cho vào mì, xanh ngắt một màu, vừa đẹp mắt lại ăn ngon. Lại cho thêm sa tế xì dầu ớt cô cố ý mua để ăn chung với cơm, một nồi mì mà hai người chén sạch sẽ.
Ăn xong Tông Lãng chủ động rửa bát, Trình Nặc nói không cần, nhưng anh lại bảo: “Em nấu cơm anh rửa bát, phân công hợp tác, làm việc không mệt.”
Trình Nặc đành tùy anh, còn mình chạy vào phòng xem mấy thứ khuôn kia.
Khuôn làm bằng gỗ hình quạt, đủ các kiểu hình vẽ, Trình Nặc không nhìn ra là vẽ hình gì, cả buổi mới nhận ra một hình hì thước đậu cành mai.
Tông Lãng dọn dẹp xong, ngổi xổm bên cạnh cô, chỉ dạy cô từng cái một, “Cái này là năm con dơi và chữ ‘thọ’, còn cái đó, là hoa sen bảo bình…”
Chỉ xong rồi, anh hỏi Trình Nặc thích hình vẽ nào, đến lúc đó làm nhiều mấy cái. Trình Nặc nói: “Đương nhiên là làm hết rồi.” Vì hình nào cô cũng thích cả.
Anh cười đáp được.
Trời bên ngoài đã tối om, trong phòng bật đèn. Dù đã đổi bóng đèn lớn nhưng ánh sáng của đèn chân không vẫn cứ mờ mờ, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Hai người đứng trước khuôn, đột nhiên rơi vào im lặng.
Trình Nặc có thể cảm nhận được anh đang nhìn cô, tim đập thình thịch. Cô đứng lên nói: “Về thôi.”
Anh ừ một tiếng rồi đứng lên. Trình Nặc đi đóng cửa nhà bếp, sau đó là cửa sau, cuối cùng tắt đèn trong phòng, trong nháy mắt cả căn nhà chìm vào bóng tối.
Cô lấy điện thoại ra, tính mở đèn pin để đi khóa cửa thì tay lại đột nhiên bị anh kéo lấy, tiếp đó cả người ngã vào lòng anh.
Trong bóng đêm, không ai nói gì, chỉ có hai trái tim đập thình thịch loạn nhịp. Cái ôm của anh vẫn ấm áp như thế, làm cô không muốn rời đi, tay bất giác bấu chặt hông anh.
Không có động tác nào khác, chỉ ôm thế mà thôi. Trình Nặc có thể cảm nhận được hô hấp của anh dần nóng bỏng, rối loạn. Hoặc giả bóng tối làm cô mê loạn, mà cũng có lẽ, bóng tối tiếp thêm dũng khí cho cô. Tay cổ chuyển qua cổ anh, nhón chân rồi hôn lên.
Anh như vẫn đang đợi chờ khoảnh khắc này, khi cô vừa chạm vào môi anh, lập tức trong anh như có pháo bông bừng sáng, nóng như lửa chôn vùi cả cô.
Đến khi cô sắp không chịu nổi nhiệt tình của anh, cả người cũng rung động bất an thì anh dừng lại, chôn mặt trong hõm cổ cô, thở hổn hển nặng nề. Hai tay ôm càng chặt hơn, để cô cảm nhận được sự vội vã của cơ thể anh, cô vì vậy mà chống cự lùi về sau.
Anh nói: “Đừng sợ, trước khi em đồng ý thì anh sẽ không làm gì cả.”
Trình Nặc như bị thiêu cháy, cô cắn môi rúc đầu vào lòng anh. Cố gắng đè nén sóng tình không xa lạ trong cơ thể, hít sâu mấy hơi, bình ổn lại hơi thở rồi mới rời khỏi ngực anh.
Anh nắm tay cô, nói: “Đi thôi.”
Cô gật đầu, để mặc anh dắt ra khỏi cửa. Khóa cửa lại, anh bật đèn pin điện thoại soi đường, từ từ đến nhà thím Ngô.
Đèn pin điện thoại có hạn, chỉ có thể chiếu được khoảng dưới chân, chứ còn xa hơn thì vẫn chìm trong bóng tối. Giống như Trình Nặc bây giờ vậy, cô chỉ biết lúc này tâm trạng rất vui vẻ, nhưng ngày mai, ngày sau rồi tương lai sẽ ra sao, cô không biết.
Nhưng chí ít bây giờ cô đang hân hoan vui sướng, cô nghĩ, cuộc đời con người có lẽ chính là như vậy, cũng không biết sau này có xảy ra chuyện gì không. Bất kể bây giờ cô có lo lắng ra sao, lo rằng bước tiếp theo liệu có giẫm hụt xuống hố hay đá phải đá không, song đều vô dụng, vì không thể dự liệu nên không thể sớm phòng bị.
Giống như cô gặp Tông Lãng vậy, cô không hề dự tính, nhưng vẫn gặp được.
Giống như cô cho rằng sẽ không động tình nữa, nhưng rồi vẫn rung động.
Cô nghĩ, liệu có nên tiếp nhận số mệnh an bài không, dù sao thì cũng chẳng thể nào tiên đoán được tương lai…
Về đến ngoài sân thím Ngô, Tông Lãng đứng ngoài cửa nhìn cô đi vào. Ánh sáng điện thoại vẫn chiếu về phía trước để cô thấy rõ đường, cũng để anh thấy rõ bóng lưng cô. Song Trình Nặc lại không nhìn thấy, trong bóng đêm Tông Lãng đang mỉm cười.
Rửa mặt xong, Trình Nặc nằm trên giường chuẩn bị lướt weibo thì đột nhiên nhận được tin nhắn wechat. Là Bạch Nguyên gửi đến, cô mở ra nhìn, thấy cậu gửi một biểu tượng thán phục.
Chị Trình Nặc, lượng người theo dõi ở weibo chị quá mười ngàn rồi!!
Đầu tiên là Trình Nặc bất ngờ, sau đó nhanh chóng mở weibo ra xem, lúc thấy số người theo dõi mà kinh hãi.
Số lượng người theo dõi đã vượt quá mười ngàn thật! Chuyển tiếp và bình luận đều hơn một ngàn.
Những ngày qua cô vẫn không rảnh xử lý weibo, thi thoảng chụp ảnh đều thuận tay đăng lên, cũng không để ý đến số người theo dõi đã thay đổi. Lần để ý cuối cùng chỉ có sáu bảy trăm, nhưng mới vài ngày ngắn ngủi đã vượt hơn mười ngàn rồi.
Cô không dám tin vào mắt mình, thoát ra rồi đăng nhập lại lần nữa, con số vẫn không thay đổi. Cô che miệng khẽ hô lên, thật sự là quá bất ngờ.
Vì bất ngờ ngạc nhiên này mà tâm trạng phấn chấn lên, cô vui vẻ chụp màn hình lại làm kỷ niệm.
Bạch Nguyên nhắn vào nhóm chat nên Tông Lãng cũng nhìn thấy tin nhắn. Qua cửa sổ anh trông thấy được vẻ mặt vui mừng của Trình Nặc, không khỏi vui lây. Anh gửi tin nhắn riêng cho cô —— Xin weibo.
Trình Nặc ngẫm nghĩ rồi cũng nói với anh. Dù sao cũng chỉ là ghi chép thường ngày, cũng chẳng có bí mật gì.
Sau khi lắp cửa sổ thì sửa nóc nhà và lát gạch, mọi việc chỉ tốn hai ngày là xong. Khi kết thúc công việc, cũng vừa có mưa rơi, Trình Nặc kiểm tra dự báo thời tiết, trận mưa này phải rơi bốn năm ngày.
Đội thi công được nghỉ, Trình Nặc nhân lúc rảnh rỗi thu dọn phòng ốc, định chuyển về ở. Ở lại nhà chú Lưu làm phiền đã nửa tháng, cô cũng không tiện ở nữa.
Tối đó lúc ăn cơm, cô liền nói với chú Lưu thím Ngô. Thím Ngô còn có vẻ mất mát, nói: “Khó lắm nhà mới có thêm một người, thêm náo nhiệt. Giờ cháu đi rồi, chỉ còn lại hai cái thân già này.”
Chú Lưu nói: “Sửa nhà xong là chuyện tốt, bà than thở cái gì.” Rồi quay qua nói với Trình Nặc: “Sau này có rảnh thì hãy thường xuyên đến dùng cơm nhé.”
Trình Nặc đáp nhất định rồi.
Cơm nước tươm tất, thu dọn bát đũa, Trình Nặc xuống bếp rửa bát phụ thì thím Ngô đột nhiên gọi cô.
“Tiểu Trình cháu ơi, có chuyện này thím muốn nói với cháu.”
Trình Nặc lau tay, hỏi thím có chuyện gì.
Thím Ngô có vẻ xấu hổ, cầm giẻ lau trong tay, đi quanh bếp lau một vòng.
“Thì là Tiểu Hải đấy. Thím cũng không giấu gì cháu, Tiểu Hải nói với thím là đã nhìn trúng cháu, nên thím mới cho thằng bé số điện thoại cháu, chuyện này, cháu đừng trách thím.”
Trình Nặc cười nói không sao. Lại nghe thím Ngô bảo: “Thật ra thì đứa bé Tiểu Hải không tệ đâu, thím thấy cháu cũng là cô gái tốt nên mới nghĩ, hai đứa có thể đến với nhau thật thì đúng là chuyện hay.”
Nói đến đây thì thím dừng lại, dùng ánh nhìn nghi hoặc nhìn Trình Nặc: “Nhưng mà thím nghe nói, cháu và Tông Lãng đến với nhau rồi à?”
Trình Nặc không đề phòng bị thím hỏi câu này, nhất thời không biết trả lời ra sao.
Hai ngày qua, Tông Lãng cứ nhân lúc không có ai là lại kéo tay hay ôm eo cô. Nếu cô không chủ động thì anh cũng không làm gì thêm. Không làm chuyện gì khác thường, cũng không nhắc lại việc muốn cô đồng ý đến với anh nữa.
Còn cô thì sao, không hề từ chối sự gần gũi của anh. Nhưng mà, nếu nói là quan hệ… Cô cũng không biết, bây giờ giữa cô và anh có quan hệ như thế nào. Cô chỉ cảm thấy như bây giờ là tốt rồi, không muốn rời xa, cũng chẳng dám lại gần bước nữa.