Hắn và nàng ngủ cùng một chiếc giường, chuyện gì đến rồi cũng phải đến.
Chu Thiên Lăng ngang nhiên giở trò thái, hắn bổ nhào lên người Y Vân.
Nàng chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã bị ai kia chiếm lấy.
Tên nam nhân đó gấp gáp ngậm lấy cánh môi rồi từ từ luồn lưỡi vào trong mà lấy sạch hết vị ngọt.
-Ưm...ưm~
Tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng, hai tay nàng đặt trước ngực hắn nhưng chẳng thể làm được gì.
Trấn Định vương cứ như tảng đá lớn cho dù Y Vân có đẩy như nào thì hắn cũng chẳng chút xê dịch.
Sau khi hôn đến chán chê, Chu Thiên Lăng trượt xuống cổ nàng.
Ngay tức khắc, Y Vân liền dùng hết sức bình sinh mà đẩy hắn ra.
Tiếng thở hổn hển pha lẫn vào thanh âm gấp gáp, hoảng sợ:
-Thiên Lăng, chàng đừng mà.
-Vân nhi à chúng ta vẫn chưa viên phòng...
Y Vân nghe đến đây, cơ hồ theo bản năng nàng liền tìm đến chăn bông, kéo nó lên trùm kín người lại, lí nhí đáp:
-Nhưng mà ta vẫn chưa muốn.
Chuyện nam nữ ái, nàng chưa từng trải qua, cũng như chưa từng biết nó sẽ diễn ra như thế nào.
Bây giờ nghĩ đến nó, Y Vân đều cảm thấy rất sợ hãi, dù gì thì nàng cũng chỉ mới đôi mươi.
Những chuyện đó thật sự...thật sự...vẫn chưa sẵn sàng.
-Được rồi, ta sẽ không làm gì nàng đâu.
Ngủ thôi!
Chu Thiên Lăng nhìn gương mặt đã tái xanh tái méc của vương phi thì vô cùng buồn cười.
Hắn bèn đưa tay vuốt tóc, dùng lời hết sức nhẹ nhàng để trấn an nàng.
Nằm trong lòng Chu Thiên Lăng, Y Vân cứ nhút nhích không thôi khiến hắn phải một lần nữa lên tiếng:
-Nàng cứ thế này, ta không chắc tiếp theo sẽ thế nào đâu.
Một câu nói đầy sự kiềm chế trong đó, Y Vân liền đông cứng người, sợ sệt không thôi.
Chu Thiên Lăng nghĩ nếu mình còn ở đây nói không chừng nàng sẽ chẳng thể nào yên giấc.
Hắn bèn bước xuống giường, tìm áo choàng rồi đi ra bên ngoài lều.
Mỡ dâng đến miệng nhưng lại không làm được gì chính là loại tra tấn đối với Trấn Định vương lúc này.
Nếu biết trước hôm nay thế này thì đêm động phòng ba năm trước Chu Thiên Lăng đã không dại gì mà rời khỏi phòng rồi.
Lẽ ra hôm đó nên xảy ra chuyện kia mới phải...
Nhưng dù cho hắn có tự trách thế nào thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi được nữa.
Chưa viên phòng vẫn là chưa viên phòng!
Nàng ngủ đến tận sáng hôm sau, khi thức dậy đã chẳng thấy người bên cạnh ở đâu.
Tú Linh giúp nàng rửa mặt, canh y.
Sau khi xong xuôi, Y Vân liền chạy ra bên ngoài để tìm Chu Thiên Lăng.
Vừa mới bước ra, chưa gì thì nàng đã nghe thấy Triệu Tuấn tự than phiền.
-Vương gia thật là, hôm nay chẳng hiểu bị gì mà lại gắt gỏng, khó hầu hạ đến vậy.
Ngay lập tức, nàng nghĩ ngay đến tối hôm qua.
Y Vân liền tự lắc đầu để dẹp phăng đi những hình ảnh đó.
Sau đó, nàng lân la đến chỗ luyện binh.
Chưa thấy hình bóng nhưng những lời nói băng lạnh, đầy hàn khí đã từ đâu truyền thẳng đến tai nàng.
-Tay không có lực.
-Phí cơm để nuôi các ngươi.
-Một lũ vô dụng! Tập lại!
Y Vân ra hiệu để bọn họ không cần chào mình sau đó nàng rón rén đi về phía ghế gỗ Chu Thiên Lăng đang ngồi, từ từ đặt tay lên vai hắn.
-Ai chọc chàng giận vậy?
Trấn Định vương sau khi nghe được tiếng nói của vương phi thì hàng lông mày liền giãn ra.
Độ hàn khí lúc nãy y như rằng chưa hề tồn tại.
Đoạn, Chu Thiên Lăng đứng dậy hướng mắt qua Lương Thần:
-Giao ở đây lại cho ngươi.
Đến khi vương gia cùng vương phi rời đi, đám binh linh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
-Thiên Lăng à, đến bao giờ chúng ta mới quay lại kinh thành?
Chỉ mới có ba ngày mà Y Vân đã cảm thấy nơi này vô cùng buồn chán.
Nàng thật không hiểu nổi tại sao Lương Thần, Dạ Yên cùng quân lính có thể sống ở đây quanh năm suốt tháng.
-Ngày mốt được không?
Nhìn thấy vẻ mặt chán chườn của vương phi, Chu Thiên Lăng liền nảy ra một ý nghĩ.
Đoạn hắn đưa nàng đi về lều, bản thân thì đương lục lọi, tìm kiếm thứ gì đó.
-Chàng biết làm diều ư?
Y Vân nghi hoặc nhìn Trấn Định vương, hắn không đáp nhưng chỉ nhìn lại nàng bằng một gương mặt thập phần tự tin, đắc ý.
...
Hơn một khắc sau, quân lính đang luyện tập lại bỗng thấy vương phi cầm một con diều đi phía trước còn vương gia đi phía sau.
Bọn họ đứng hình, hiếu kì nhìn sang lẫn nhau nhưng đến khi bị Trấn Định vương quay sang cảnh cáo thì ai lại vào việc nấy.
Y Vân dẫn Chu Thiên Lăng ra đến tận bờ sông cách doanh trại vài dặm về phía Đông.
Nói là sông nhưng thật ra nó lại rất lớn.
Nơi này cũng chính là ranh giới giữa Hạ quốc và Chu quốc.
Chu Thiên Lăng không chỉ làm diều mà còn giúp nàng thả diều.
Y Vân ngước mặt lên trời nhìn theo con diều đang bay trong gió thì thích thú vô cùng, liên tục níu lấy tay áo vương gia mà bảo:
-Chàng cho nó bay cao hơn một chút đi! Một chút! Một chút nữa!
Ở bên kia Đông Hạ, đại hoàng tử đang kiểm tra binh mã thì vô tình bắt gặp con diều đang được thả lên trời.
Nhìn nó lại làm Hạ Nhất Nguyên nhớ đến muội muội.
Lúc nhỏ, các huynh muội họ thường hay cùng nhau đến Ngự hoa viên để thả diều.
Hướng con diều đó được thả chính là Đại Chu.
Nhất Nguyên cũng đang thắc mắc nên bèn sải bước đi xem thế nào.
Hai dáng người ở bên kia sông dần hiện ra trước mặt.
Người nữ tử kia trông hệt như muội muội của hắn, Hạ Y Vân.
Bên này, Y Vân cũng nhận ra người nam nhân đang tiến về phía bờ sông.
Người ấy không phải tam ca, nhị ca hình như cao hơn một chút nữa nên nàng liền chắc chắn đó là đại ca.
Huynh muội bọn họ hạnh phúc nhìn nhau.
Dù đứng cách một con sông nhưng đã là hai đất nước khác nhau.
Y Vân vẫy tay với Hạ Nhất Nguyên, cũng đã lâu lắm rồi nàng chưa gặp lại người nhà.
Đại hoàng tử tuy vui nhưng cũng không kém phần thắc mắc.
Trấn Định vương luôn kín kẽ, cẩn thận, việc đại kỵ của hắn chính là dẫn người ngoài đến quân doanh.
Huống hồ, trước giờ hắn vẫn luôn đề phòng Đông Hạ...sao Y Vân lại xuất hiện ở đây?.