Mùa Xuân Hoang Dã

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khâu Y Dã không gặp được Hạ Khôn.

Vương Thành Tịch ăn mặc tỉ mỉ, cả người giống như cỗ máy trợ lý cấp cao được sản xuất tiêu chuẩn hóa. Anh ta nâng mắt kính: “Thật là ngại quá Khâu tiên sinh, có chuyện đột xuất xảy ra ở Bắc Mỹ, hai tiếng trước Hạ tổng đã bay đến Seattle rồi. Tôi sẽ là người giải thích mong muốn của Hạ tổng với ngài.”

Khâu Y Dã gật đầu, thầm nghĩ thật may khi không cần phải đích thân thương lượng với Hạ Khôn. Khí thế của Hạ Khôn quá mạnh mẽ, ngược lại, vị trợ lý đặc biệt này trông có vẻ đáng tin cậy và dễ thương hơn rất nhiều.

Vương Thành Tịch không biết Khâu Y Dã đã gắn cho mình cái mác ‘dễ thương’, thực chất lại là Bạch vô thường hô mưa gọi gió trong công ty. Sau khi hỏi thăm về sở thích của Khâu Y Dã, Vương Thành Tịch nhờ trợ lý của mình mang cho cậu một tách hồng trà Đại Cát Lĩnh đang bốc hơi.

Khâu Y Dã đổ toàn bộ sữa đặc vào tách trà, không hề đụng đến gói đường, bưng lên nhấp một ngụm rồi nheo mắt lại. Cậu có chút hối hận, nếu biết trước chất lượng của loại hồng trà này không như bình thường thì cậu đã không thêm sữa đặc vào.

Vương Thành Tịch ngồi ngay ngắn một bên, nhìn thấy Khâu Y Dã đặt tách trà xuống, làm bộ nghiêng tai lắng nghe, sau đó lấy ra từ bên cạnh một tập giấy đóng gáy trong cặp hồ sơ bằng da, đặt trước mặt Khâu Y Dã.

“Khâu tiên sinh, mời ngài xem qua một chút, nếu có chỗ nào không rõ cứ việc trực tiếp hỏi tôi. Thời hạn của bản hợp đồng này là hai năm, nếu ngài có bất kỳ yêu cầu hay kiến nghị gì thì đều có thể đề xuất. Ngài có đồng ý hay không hoàn toàn tùy thuộc vào ý muốn của ngài, Hạ tổng sẽ không làm bất cứ điều gì để trói buộc hay cưỡng ép ngài.” Vương Thành Tịch còn đưa bút cho Khâu Y Dã, “Đây chỉ là bản thảo, ngài có thể đánh dấu lên đó. Ngài chậm rãi xem, tôi ở bên ngoài, nếu như ngài đã xem xong hoặc là có nghi vấn gì, có thể tìm tôi bằng cách bấm trên chiếc điện thoại cố định này.”

Sau khi Vương Thành Tich rời đi, Khâu Y Dã cầm bản hợp đồng lên, nhanh chóng xem qua một lượt. Cho dù cậu kinh ngạc nhưng tiềm thức lại cảm thấy quả nhiên nên là như thế. Khâu Y Dã có một dự cảm mơ hồ nhưng cậu đã dùng bốn chữ ‘tự mình đa tình’ để đánh tan giác quan thứ sáu vẫn chưa kịp thành hình. Cứ cho là như thế đi, nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra, cậu vẫn nhất thời không kịp phản ứng.

Đơn giản mà nói, đây là một hợp đồng bao dưỡng trong hai năm. Theo như những gì Khâu Y Dã nhìn thấy, mặc dù có nhiều hạn chế và nghĩa vụ mà cậu phải thực hiện, nhưng tất cả đều xem như hợp lý. Khâu Y Dã không mất công đi xem những gì mình sẽ nhận được, trọng tâm của cậu không phải ở đấy, cậu chỉ quan tâm đến những gì Hạ Khôn muốn ở mình – Một diễn viên hạng tám cao không với tới thấp không thèm chứa.

Khâu Y Dã tin chắc rằng Hạ Khôn đã điều tra mình. Cậu ra mắt gần sáu năm, cũng từng có người đưa ra yêu cầu tương tự, nếu như thật sự muốn đếm thì cũng có không ít người, nhưng cậu chưa từng đồng ý.

Hầu hết những người trong giới giải trí đều nhận định Khâu Y Dã là ‘phái học bá bảo thủ tự đại’, từ lâu đã nổi tiếng là người ‘chỉ tiếp rượu chứ không ngủ cùng’. Ngoài ra, không có tin đồn nào về xu hướng tính dục của cậu, tại sao Hạ Khôn lại cho rằng cậu sẽ đồng ý cơ chứ?

Chưa đến vài phút, Vương Thành Tịch đã nhận được điện thoại của Khâu Y Dã. Vương Thành Tịch không cảm thấy bất ngờ, có thể thấy được từ tư liệu của Khâu Y Dã, tuy Khâu Y Dã là một người dễ ở chung nhưng xuất thân từ gia đình tri thức cao, trong giới nghệ sĩ lại từng bước từng bước đi đến vị trí hiện tại, vẫn luôn giữ vững ổn định, làm việc lý trí, vô cùng cẩn trọng. Một khi Khâu Y Dã nhìn thấy nội dung của bản hợp đồng, có lẽ cậu sẽ lập tức từ chối.

Khi Vương Thành Tịch nhận được chỉ thị soạn thảo hợp đồng thì rất ngạc nhiên, bởi vì từ tư liệu về Khâu Y Dã có thể thấy, tỷ lệ thất bại của việc này rất cao. Nhưng Hạ Khôn đã có thâm niên mười năm trong nghề và đã làm không ít việc tưởng chừng không có cơ hội thắng, anh ta tin tưởng ông chủ của mình còn có chiêu khác để đối phó với Khâu Y Dã.

Nhưng Khâu Y Dã không phải là người ‘đi theo kịch bản’. Vương Thành Tịch chờ được một câu trả lời đầy đủ tính thương mại của Khâu Y Dã: “Chuyện này tôi cần phải suy nghĩ thêm, trong vòng ba ngày nhất định sẽ cho Hạ tiên sinh một câu trả lời.”

Vương Thành Tịch sững sờ một lúc mới đáp lời: “Đương nhiên là được rồi. Ngài có muốn cầm bản thảo về xem không?”

“Cảm ơn. Bản thảo này rất chi tiết và hợp lý rồi, tạm thời tôi không có ý kiến gì, cũng không cần cầm về xem.”

Sau khi tiễn Khâu Y Dã rời đi, Vương Thành Tịch mới ý thức được rằng, ngay khoảnh khắc Khâu Y Dã bước vào cửa, tiết tấu đã nằm chắc trong tay cậu. Khâu Y Dã trông thì lịch sự nhã nhặn, nhưng lại có thừa sự thành thạo thận trọng.

Đã rất lâu rồi Vương Thành Tịch chưa gặp được một thanh niên nào như thế cả.

Việc đầu tiên Khâu Y Dã làm sau khi trở về chung cư là gọi điện cho Tạ Nghiêu. Vận may của Khâu Y Dã không tồi, Tạ Nghiêu vừa mới trở về thành phố B ngày hôm qua. Chưa đầy hai tiếng sau, Tạ Nghiêu đã đem theo một bình rượu bước vào.

“Tôi ngửi thấy mùi sườn nướng công thức bí mật và cà tím hấp thịt của Khâu thị, còn có canh cá trích đậu phụ nữa!”

Khâu Y Dã đeo tạp dề ló đầu ra: “Cậu mũi chó hả, có muốn ăn cơm không?”

“Đương nhiên là có rồi, lấy bát cơm cho tôi đi!”

Tạ Nghiêu vô cùng có ý thức đi thu dọn kịch bản mà Khâu Y Dã để trên bàn ăn, phủ tấm trải bàn lên, cởi áo khoác lông cừu vắt lên sofa, xắn tay áo sơ mi rồi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Đợi đến khi Tạ Nghiêu quay lại thì thức ăn đã được Khâu Y Dã bày sẵn trên bàn. Cũng không phải là đặc biệt thịnh soạn: một mặn, một chay, một canh, một rau, đều là những món nhà nấu, nhưng thắng ở chất lượng làm người ta cảm động. Tạ Nghiêu lúc ăn cơm gần như không muốn lãng phí thời gian để nói chuyện. Đợi đến khi ăn gần no, cậu ta mới thả chậm tiết tấu, lấy chai rượu mơ để quên ở bên cạnh ra, tự rót cho mình nửa ly.

Điểm tâm đầu ý hợp nhất của Khâu Y Dã và Tạ Nghiêu chính là rượu có vị trái cây thanh ngọt, thơm dịu nhẹ. Thành phố B là nơi nồng đậm khí chất thành thị nhất ở phương Bắc, hồi học đại học ai cũng nói hai bọn họ nhậu nhẹt ‘gái tính’() quá, có điều nếu đã có người nhậu ‘gái tính’ cùng thì cũng không cần phải để ý nữa.

() Gốc là chữ nương (娘), từ dễ hình dung mà mọi người hay nghe là từ nương pháo – chỉ những người đàn ông ẻo lả, có cử chỉ động tác giống phụ nữ (thường mang tính sỉ nhục tiêu cực). Còn ở đây chỉ cách uống rượu, có lẽ đang muốn nói gu uống rượu của hai cậu bạn này là rượu nhẹ mà phụ nữ hay uống, ngọt ngào thanh khiết quá (không giống gu rượu mạnh của đàn ông).

Sau khi rượu đủ cơm no, Tạ Nghiêu sờ cái bụng căng phồng của mình rồi nói: “Vốn dĩ tôi về là để giảm cân, haiz, thôi mai lại nói tiếp vậy.”

Khâu Y Dã cũng ngồi phịch xuống ghế, liếc nhìn bụng của Tạ Nghiêu: “Sao thế? Lại mập ra à?”

“Đừng nhắc nữa, lớn tuổi rồi. Trước đây có ăn uống phè phỡn cũng không thành vấn đề, hiện tại xã giao tiệc cơm tiệc rượu mấy bữa đã thấy mập ra.” Tạ Nghiêu vén áo sơ mi lên: “Cậu nhìn xem, cái bụng thịt này, núng nính mọng nước chưa?”

Khâu Y Dã trêu Tạ Nghiêu: “Quay về nuôi đi, lần sau cậu đến sẽ lấy làm nguyên liệu nấu thịt kho tàu.”

Thấy Tạ Nghiêu giơ ngón giữa với mình, Khâu Y Dã cười sặc sụa, “Không còn chịu nổi giày vò giống như trước kia nữa rồi. Chẳng phải khoảng thời gian trước tôi vội vội vàng vàng đóng phim sao, sau khi đóng máy thì lập tức bay đến gặp Khâu Khâu, đã liên tục năm sáu ngày chưa nghỉ ngơi đủ, tối hôm đó…”

Khâu Y Dã kể lại tai nạn xấu hổ khi gặp phải Hạ Khôn. Tạ Nghiêu cầm chặt ly rượu cười không ra nước mắt, nói lung tung không khép được mồm: “Hiếm có nha, hiếm có nha. Khâu đại mỹ nhân vừa được kim chủ tiềm năng nhìn thấy, vịt chưa kịp nấu chín đã bay mất rồi.”

Khâu Y Dã thầm nghĩ nếu mà để Tạ Nghiêu biết được chính kim chủ tự mình bay đến thì không biết cậu ta sẽ có biểu cảm gì.

Khâu Y Dã giống như thuận miệng buôn chuyện mà hỏi: “Hạ Khôn bao dưỡng minh tinh à? Sao tôi chưa từng nghe nói qua?”

Miệng Tạ Nghiêu ngậm lại, hiện tại cậu ta vẫn chưa đến mức say, nhưng cậu ta với Khâu Y Dã là anh em tốt, lại vừa ăn uống vô cùng vui vẻ ở nhà người ta xong, thần kinh cũng được thả lỏng, bèn nói hết những tin đồn mà mình biết: “Bọn họ đều làm đầu tư, có mấy ai trong sạch chứ. Có điều Hạ Khôn thực sự là một nhân vật lớn, danh tiếng lại không tầm thường, đương nhiên công tác bảo mật được làm tốt rồi. Tôi nói cho cậu thì cậu nghe là được rồi, bằng không chọc phải phiền phức gì thì lại mất nhiều hơn được đấy. Tôi cũng chỉ mới biết gần đây thôi, hắn từng bao dưỡng bốn năm người, trung bình hai năm bao một người. Cậu đoán xem có những ai?”

Khâu Y Dã lắc đầu, rất tâng bốc mà phỏng đoán: “Một người như Hạ Khôn, bao dưỡng cũng không thể là nhân vật nhỏ nhỉ?”

“Còn không phải sao! Nói ra sợ cậu không tin, trong bảy năm qua, ít nhất ba trong số những ảnh đế từng đoạt giải Kim Sí và Tử Kinh đều là ‘hậu cung’ của hắn đấy. Hắn đã nâng đỡ ai thì tuyệt đối nâng đến đỉnh kim tự tháp luôn. Nổi tiếng rồi thì ai đứng ở vị trí đó mà không được thương hoa tiếc ngọc? Đương nhiên không có tin đồn gì cả.”

Khâu Y Dã trợn mắt há mồm: “Đều là đàn ông à?”

Tạ Nghiêu đập bàn: “Này! Chú ý vào trọng tâm đi! Là nam hay nữ thì liên quan gì? Nói cậu là đồ cổ lỗ sĩ, cậu còn thật sự xem mình là đồ cổ sao? Cái chính là gu bao dưỡng của Hạ Khôn kìa!”

Sau khi nghe Tạ Nghiêu nói như vậy, Khâu Y Dã không khỏi tự hỏi liệu có phải Hạ Khôn cảm thấy cậu có tiềm lực trở thành ảnh đế hay không. Hạ Khôn bao dưỡng minh tinh cứ như làm đầu tư vậy, nói không chừng còn có đam mê chơi trò dưỡng thành ảnh đế, quả thật làm người ta không biết nên cười hay nên khóc.

Khâu Y Dã nheo mắt: “Hắn làm công tác bảo mật tốt như thế, sao cậu lại biết được?”

Tạ Nghiêu rất bất mãn khi Khâu Y Dã nghi ngờ địa vị của cậu ta trong giới giải trí. Tuy cậu ta chỉ mới về nước được có một năm nhưng gia đình đã định trước cho cậu ta vòng xã giao không hề bình thường, chỉ có Khâu Y Dã vẫn không thể xóa bỏ ấn tượng thảm hại ngày ngày ôm chân Phật khi cậu ta còn là học sinh mà thôi.

Có điều phận ăn chực chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, Tạ Nghiêu nhìn Khâu Y Dã với ánh mắt khinh bỉ: “Bao dưỡng người có thể thần không biết quỷ không hay, nhưng nâng đỡ người khác thì làm sao có thể thần không biết quỷ không hay được? Quản lý cấp cao của công ty giải trí, công ty truyền thông, thậm chí ban tổ chức Liên hoan phim ảnh đều phải biết chút đỉnh chứ.”

Khâu Y Dã gật đầu, tỏ vẻ đã tiếp thu cách nói của Tạ Nghiêu.

Tạ Nghiêu gắp miếng ớt sừng trâu chấm cới nước sốt ở đáy đĩa rau trộn, vị chua cay kích thích thần kinh, đại não tỉnh táo hơn: “Đợi đã, bình thường toàn là tôi kể cho cậu nghe drama, sao hôm nay lại tự hỏi thế?”

Tạ Nghiêu nhìn Khâu Y Dã ở phía đối diện với ánh mắt hoài nghi: “Không phải là cậu có ý nghĩ gì đó với Hạ Khôn đấy chứ?”

Không thể không nói, tuy Tạ Nghiêu không có thiên phú học tập nhưng IQ và EQ tuyệt đối đủ dùng, ngay lập tức đạp trúng vào trọng tâm. Nhưng Khâu Y Dã là một diễn viên giỏi, làm như không có chuyện gì mà uống rượu, lại còn thở dài một hơi: “Tôi đây không phải là muốn lưu ý chút sao? Vốn dĩ hình tượng đã kém rồi, nhỡ đâu có một ngày không cẩn thận chọc phải hắn chuyện gì, chết như thế nào cũng không biết.”

Ban đầu Tạ Nghiêu còn muốn nói, với tính cách của Khâu Y Dã thì có thể chọc vào người nào được, nhưng nghĩ lại liền thông suốt, không gây chuyện không đồng nghĩa với không có chuyện gì. Cậu ta không thể không nghĩ đến những thiệt thòi mà Khâu Y Dã đã trải qua trong đoàn phim, không nhịn được liền nói: “Qua mấy năm nữa, nhất định phải đáp trả lại những kẻ xấu đó!”

Lúc say rượu thì vẽ vài cái bánh nướng chỉ là chuyện nhỏ(), có điều Khâu Y Dã vẫn nghe rất vui vẻ. Mặc dù cậu không quá để ý mình có nổi tiếng hay không, nhưng trước khi Tạ Nghiêu trở về thì bên cạnh cậu đến một người vẽ bánh nướng() cũng chẳng có, nên khá là cô đơn. Thời buổi này chưa chắc anh em thân thiết có thể chân thành thẳng thắn với nhau, cho nên có được một người bạn như Tạ Nghiêu là một điều vô cùng quý giá.

() Vẽ bánh nướng: Ngôn ngữ mạng, chỉ việc xã giao, vẽ ra những thứ tưởng ngon ăn làm người khác tin sái cổ nhưng thực ra chỉ là “bánh vẽ”. Có thể hiểu đơn giản giống như chém gió bên mình đó.

Nói đến đây, Tạ Nghiêu mới nhớ tới chính sự: “Sắp tới Chung Lạc Cương hẳn là sẽ liên lạc với cậu, có một bộ phim không tồi, chúng ta cố gắng tranh thủ chút.”

Khâu Y Dã thật sự nghiêm túc cân nhắc bản hợp đồng kia.

Đối với Khâu Y Dã mà nói thì đây là một ý tưởng khá điên rồ: Chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, cậu chợt nhìn thấy hy vọng khi xem bản hợp đồng kia.

Trải nghiệm tình cảm duy nhất của Khâu Y Dã phải quay ngược về thời gian còn ở Học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Cậu thích một đàn anh, mập mờ ái muội được năm tháng, sau đó đàn anh đã bị người khác cưa đổ. Cậu rất buồn lòng nhưng vẫn phải giả vờ không sao, ngược lại còn cứu cánh cho đàn anh. Không ngờ bộ phim《Năm Tháng Của Anh Ấy》lại đoạt giải ở nước ngoài, cậu tiến vào giới giải trí, sau đó không còn đời sống tình cảm nữa.

Khâu Y Dã gia giáo nghiêm khắc, tính cách cẩn trọng, có bạn trai là điều không thực tế, tìm bạn giường lại quá nguy hiểm, càng không thể tìm gái mại dâm. Cậu có công việc bận rộn, đảo mắt một cái đã tu luyện thành phù thủy (trai tân). Từ tận đáy lòng, Khâu Y Dã ngày càng tò mò, thiếu kiên nhẫn và có ham muốn mãnh liệt đối với vấn đề này. Theo thời gian, dục vọng ngo ngoe rục rịch, muốn vì chính nhu cầu sinh lý của bản thân mà làm chút gì đó, nhưng trước sau đều không tìm được cơ hội thích hợp để tiến thêm một bước.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bản hợp đồng kia, ánh mắt Khâu Y Dã chợt lóe lên: Trước mắt không có ứng cử viên nào an toàn và thích hợp hơn Hạ Khôn cả!

Truyện Chữ Hay