Sau khi ra khỏi văn phòng của Bình Yến Thu, trong đầu Khâu Y Dã vẫn còn đang rối loạn.
Bình Yến Thu biết được điều gì cũng không quan trọng, ít nhất thì chị ta sẽ không hại cậu. Nhưng Hạ Khôn muốn thế nào? Thực sự giống như đối đãi với những tình nhân khác, một đường dẫn cậu đi đến vị trí ảnh đế đó sao?
Không phải là cậu không muốn phát triển sự nghiệp, chỉ là cậu hy vọng sẽ tiến về phía trước một cách kiên định và vững vàng, việc thăng tiến quá nhanh khiến cậu không có cảm giác an toàn, hơn nữa nổi tiếng cũng đồng nghĩa với việc hy sinh cuộc sống cá nhân của mình. Ngoài ra, mặc dù cậu biết là mình lập dị, nhưng cậu quả thực không hy vọng đây chỉ là giao dịch giường chiếu với Hạ Khôn – cậu đã chiếm hời của Hạ Khôn quá nhiều nên trong lòng rất bất an. Hạ Khôn giúp cậu giải quyết nhu cầu sinh lý, cung cấp cho cậu các loại tài nguyên, lại còn cho cậu tiền, trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.
Khâu Y Dã đứng trong khu pantry() nhìn máy pha cà phê đang làm việc, thầm nghĩ đã đến lúc cùng Hạ Khôn nói chuyện rồi. Cho đến bây giờ thì bọn họ rất hợp nhau trong chuyện giường chiếu và trong sinh hoạt, có lẽ là nên dừng hẳn hợp đồng, làm một đôi bạn giường ăn ý. Nếu như Hạ Khôn đồng ý, thậm chí còn có thể nói chuyện tình cảm.
() Pantry là một căn phòng phụ trợ đặc biệt thường có ở văn phòng. Hiểu một cách đơn giản thì đây là một quầy bar nhỏ hay một khu bếp nhỏ. Khi tới đây mọi người sẽ pha chế đồ ăn nước uống theo mô hình tự phục vụ.
Cậu đang phác thảo cấu trúc cuộc nói chuyện với Hạ Khôn trong đầu, Thư Dư tay phải cầm điện thoại từ bên ngoài cửa thò đầu vào: “Y Dã, hóa ra em ở đây à, chị đang tìm em đó.”
Khâu Y Dã cầm theo cốc cà phê của mình, đi theo Thư Dư đến văn phòng của cô.
“Đoàn phim《Cứu Rỗi Trạch Nam》vừa mới gọi điện đến, bọn họ hẹn Trác Yêu về bài hát quảng bá và bài hát chủ đề, ý tưởng trước mắt là bài hát quảng bá sẽ do tất cả các diễn viên chính cùng thu âm. Chị đã xem qua lịch trình của em và hẹn bọn họ vào sáng ngày kia rồi.”
Khâu Y Dã mặt mũi trắng bệch: “Chị Dư, không phải là chị không biết trình độ ca hát của em đâu, việc này…”
Thư Dư xua tay: “Đừng lo lắng, chỉ hai ba câu thôi, chị đã bảo bọn họ sắp xếp phần dễ nhất cho em rồi. Hậu kỳ sẽ chỉnh âm, đến lúc nghe được thành phẩm chắc chắn đến em cũng không nghe ra là Khâu Y Dã hát đâu. Cái chính là lúc quảng bá phim thì xuất hiện nhiều hơn chút, bộc lộ bản thân. Với lại những người khác đều xuất hiện mà em lại không tham gia, chẳng phải em đang tự đưa cho người ta tư liệu đen sao?”
Khâu Y Dã thở dài, nghĩ thầm, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày thôi.
“Chị đã thuê một giáo viên thanh nhạc cho em, sẽ bắt đầu đào tạo vào hôm nay và ngày mai.”
“Hả?!”
“Sau này em chắc chắn sẽ tham gia ngày càng nhiều các chương trình và lịch trình, hát hai ba câu nhảy vài ba bước là điều không thể tránh khỏi. Thực ra nên bắt đầu đào tạo từ trước cơ, nhưng vì lịch trình trước kia của em đều kín nên không có thời gian, chị vẫn luôn mặc kệ em trốn tránh. Bây giờ chất lượng tài nguyên đã cao lên, em không cần phải nhận nhiều phim đến vậy nữa, có thời gian thì nên luyện tập nhiều vào. Chị không mong em hát hay như thế nào, ít nhất tại hiện trường thì đừng có xảy ra tai nạn gì.”
“Chị Dư, chị không cảm thấy tất cả những bài hát mà em hát đều là hát gốc, điểm này có thể trở thành vỏ bọc dễ thương của em hay sao?” Nói xong cậu duỗi một tay bắt lấy quả sơn tra mà Thư Dư ném qua: “Được rồi, em biết rồi, em sẽ nỗ lực luyện tập. Hôm nay bắt đầu sao?”
Thư Dư liếc nhìn điện thoại: “Bây giờ em có thể xuống phòng âm nhạc ở tầng , cô giáo Dương của Học viện âm nhạc sắp đến rồi.”
Khâu Y Dã cùng cô giáo Dương tra tấn lẫn nhau hơn ba tiếng tiếng hồ, từ phòng âm nhạc bước ra đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Cậu cảm thấy thời gian còn lại trong ngày hôm nay nên dùng để thư giãn, nếu không thì ngày mai nhất định sẽ không chống đỡ nổi. Kế hoạch đàm phán ban đầu với Hạ Khôn đã bị cậu hoãn lại, dù sao thì tháng bảy Mã Trí Hâm mới nhậm chức, cậu vẫn còn thời gian.
Khâu Y Dã nhờ Tiểu An mua hộ mình một túi lê, buổi tối đến Hối Gia nấu một nồi nước lê lớn, sau đó để nguội ở nhiệt độ phòng rồi cho thêm hai thìa mật ong, lấy một bát cho mình và một bát cho Hạ Khôn.
“Cổ họng không thoải mái à?”
“Có hơi mệt chút, nhưng có lẽ phần lớn là mệt mỏi tinh thần.”
“Hôm nay không phải cậu đến công ty sao? Nhiều việc quá à?”
“Aiz, phải luyện thanh. Trên thế giới này tồn tại những thiên tài có độ cảm âm tuyệt đối, cũng sẽ có những người như tôi có độ cảm âm bằng không. Anh không cần phải an ủi tôi, tôi vẫn khá là tự hào á, ngay cả giáo viên thanh nhạc cũng nói người như tôi đặc biệt hiếm thấy.”
Hạ Khôn đang bưng bát chuẩn bị uống, nghe thấy lời này tay liền run, nước lê mật ong thuận theo khóe miệng trào ra.
Khâu Y Dã vội vàng đưa khăn giấy cho hắn: “Này, không đến mức đó chứ…”
Hạ Khôn ho một tiếng, biểu cảm nghiêm túc: “Là nghe không chuẩn hay là hát không chuẩn?”
“Nghe không chuẩn cũng hát không chuẩn.”
“Lúc còn nhỏ cậu chưa từng học qua à?”
“Dạy cơ bản thì vẫn có, chỉ là từ lúc bắt đầu học mẫu giáo thì tiết âm nhạc tôi chưa bao giờ đạt chuẩn. Lúc đó mẹ tôi vẫn còn, bà đưa tôi đi học piano và violon. Về sau hai vị giáo viên đều trả lại học phí. Giáo viên hai mươi năm trước đúng là thẳng thắn.”
Cuối cùng Hạ Khôn cũng bật cười, bả vai rung lên, khăn giấy vừa nãy dùng để lau nước lê bây giờ thuận tay dùng lau nước mắt luôn.
Khâu Y Dã vứt dép đi rồi đá chân trần vào bắp chân Hạ Khôn: “Không ngờ anh lại như vậy đó Hạ tổng.”
Hạ Khôn cười đủ rồi, vỗ vỗ vai Khâu Y Dã: “Đến đây, tôi đánh một bài cho cậu nghe, an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu.”
Khâu Y Dã sợ tất cả mọi thứ liên quan đến âm nhạc, chưa kể đến cây đàn dương cầm trong sảnh nhỏ dường như cao không với tới như chính con người Hạ Khôn trước đây vậy. Trước đây cậu đã từng ngồi trên sofa trong phòng khách chính và chiêm ngưỡng nó, khi hoàng hôn xuyên qua lớp vải tuyn bên cửa sổ kính sát đất và chiếu vào giá đặt bài nhạc được chạm khắc lỗ rỗng kiểu cổ điển, thời gian dường như ngừng trôi trước vẻ đẹp mỹ lệ vì khoảnh khắc này.
Hạ Khôn mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình bằng vải cotton ngồi trên chiếc ghế đánh đàn dương cầm, giống như đang diễn một bộ phim xuyên việt. Hắn rất thành thật mà nói: “Chiếc dương cầm này đặt ở đây là để cho đẹp thôi, cậu là khán giả đầu tiên của nó đấy. May là cậu không nghe được âm chuẩn, lúc nó được chuyển về trong nước thì vẫn chưa được chỉnh âm.”
Khâu Y Dã đảo mắt một vòng rồi cho Hạ Khôn một câu “Ha ha”.
Mặc dù có một hai chỗ âm nghe hơi kỳ lạ, nhưng tim Khâu Y Dã vẫn đập rất nhanh. Cậu nghĩ, những chàng trai biết chơi nhạc cụ quả nhiên rất hấp dẫn.
Cậu nên tìm một ngày thích hợp để cùng Hạ Khôn nói chuyện tình cảm.
Sau một ngày được cô giáo Dương sửa từng âm từng âm một, Khâu Y Dã cảm thấy có lẽ cả đời này mình không muốn mở mồm ra hát nữa.
Mới hơn giờ phút, Tiểu An đã kéo người đàn ông nửa sống nửa chết là cậu ở trong chăn ra, giục cậu đi tắm, tập thể dục buổi sáng như thường ngày rồi đi thu âm: “Chị Dư đã nói rồi, anh phải bắt đầu trước, nếu không sẽ liên lụy người khác.”
Khâu Y Dã cầu nguyện trong lòng, chỉ hy vọng nội tâm của kỹ sư âm thanh hôm nay đủ mạnh mẽ.
Cậu nhìn khung cảnh đường phố qua cửa kính xe, cảm thấy rất quen thuộc: “Phòng thu âm ở đâu thế?”
Tiểu An cầm vô lăng nhìn điện thoại: “Âm nhạc Hoành Duyên, địa chỉ ở tầng mười sáu tòa nhà Vinh Thái.”
Thảo nào, buổi thử vai phim《Hương Rượu Trong Con Hẻm Sâu》năm ngoái là ở tòa nhà Thái Vinh này. Lúc đầu cậu không được chọn đóng vai con trai của Lương Nhuận Sinh, nhưng sau này lại được mời đóng vai khách mời mà trong hồi ức là người chú hai đã giết chết Lương Nhuận Sinh, có thể thấy cậu với đoàn phim này vẫn có duyên.
Có lẽ Thư Dư đã đánh tiếng trước với người của Âm nhạc Hoành Duyên, kỹ sư âm thanh và nhà sản xuất âm nhạc đều rất bình tĩnh.
Ngay khi bước vào phòng thu âm, Khâu Y Dã đã trả lại hết những gì mà hôm qua mình học được cho cô giáo Dương. Sau khi nghe bản demo vài lần, lần hát thử đầu tiên bắt đầu. Hai câu hát với hai mươi tư chữ, không một chữ nào là không lệch tông, nhịp điệu cũng hoàn toàn không khớp.
Kỹ sư âm thanh nâng kính mắt, dùng micro nói với bức tường kính phía bên kia: “Thế này đi, chúng ta hát nửa câu một trước nhé.”
Nửa tiếng sau, kỹ sư âm thanh cầm một điếu thuốc: “Chúng ta hát hai chữ một trước nhé.”
Hai tiếng sau, kỹ sư âm thanh cuối cùng cũng từ bỏ, bảo Khâu Y Dã bỏ tai nghe ra rồi ra ngoài. Khi Khâu Y Dã ngồi bên cạnh anh ta, chân vẫn còn lạnh, cười tự giễu nói xin lỗi, vất vả cho anh rồi, em thật sự không thể hát được.
Kỹ sư âm thanh tay cầm điếu thuốc xua xua tay, ngồi đối diện phần mềm điều chỉnh âm cho từng chữ một: “Cậu chàng đẹp trai, nếu sau này phát hành EP hay gì đó, nhất định phải nhớ đưa phong bì kếch xù cho tổ hậu kỳ đấy.”
“Có lời này của anh là em yên tâm rồi, công ty sẽ không đồng ý cho một kẻ lụn bại như em đâu.”
Khi Tưởng Thanh Duy bước vào, kỹ sư âm thanh và nhà sản xuất âm nhạc đang vui vẻ vì câu nói kia của Khâu Y Dã, cậu ta ló vào: “Yo, anh Khâu thu âm tốt chứ?”
“Đừng nhắc nữa, tư liệu đen lớn nhất kể từ khi anh Khâu của cậu gia nhập giới giải trí còn đang ở chỗ này đây này.”
Khâu Y Dã hứa sẽ đợi Tưởng Thanh Duy cùng nhau đi ăn trưa sau khi thu âm xong, nhân lúc cậu ta còn đang thu âm thì đi nhà vệ sinh một chuyến.
Có một tấm bảng ‘Đang dọn dẹp’ dựng ở cửa nhà vệ sinh gần nhất, đằng sau góc tường bên cạnh là cửa cầu thang. Cấu trúc của tòa nhà Vinh Thái khá phức tạp, thay vì mù quáng đi tìm nhà vệ sinh khác cùng tầng thì thà trực tiếp đi lên hoặc đi xuống một tầng khác.
Khâu Y Dã vào cầu thang chuẩn bị đi xuống tầng dưới, trên tầng mười bảy cũng có hai người đi vào, vừa nói chuyện vừa đi lên. Cầu thang này không phải là cầu thang chính của tòa nhà Vinh Thái, nó nằm ở một khu vực nhỏ, cho dù cách cậu một tầng thì cậu vẫn có thể lập tức nghe thấy người đang nói chuyện lúc này là Hạ Khôn.
“Hạ Quân, rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
“Chậc chậc, em đừng có cáu kỉnh vậy chứ, ngay cả một tiếng ‘anh’ cũng không gọi. Anh biết mấy năm qua em vẫn luôn bảo vệ Phí Triều, bây giờ mọi người đều nói em đánh nhau là vì cậu ta, có thật không?”
“Thì?”
“Haiz, em nói thế anh cũng đủ hiểu rồi. Phí Triều có một khoản đầu tư vào Hòa Tín. Hòa Tín ấy mà, em cũng biết đấy, mặc dù bên ngoài gần như là của tư bản Lâm Thị, tỷ suất lợi nhuận công khai cao, nhưng sẽ luôn dính đến những thứ không sạch sẽ. Anh đúng lúc biết được khoản tiền này của cậu ta có lẽ sắp mất rồi. Nhưng bây giờ cậu ta muốn thoát thân e là không còn kịp nữa. Nếu như em quan tâm cậu ta, anh đây cũng không ngại giúp em dâu một phen đâu.”
Hạ Khôn trầm mặc trong giây lát: “Nếu như anh tiện thì giúp một tay. Cậu ấy là người thức thời, sẽ có không ít lợi ích cho anh. Còn nữa, tốt nhất là anh không nên dính dáng gì đến Lâm Thị.”
“Em nghe lời này của em xem, đây không phải là hướng khuỷu tay ra bên ngoài sao. Biết rõ việc qua lại với Lâm Thị có rủi ro, thế mà em còn bảo anh giúp cậu ta.”
“Anh thừa dịp chuyện của Phí Triều mà tạo khoảng cách với Lâm Thị, làm tự nhiên một chút. Bọn họ không đến mức quá nghi ngờ anh, đây là một cơ hội tốt. Trước đây em nói những gì, anh vẫn còn nhớ chứ?”
Hạ Quân thu lại dáng vẻ không đứng đắn, rất nghiêm túc và nhanh chóng nói hai câu với Hạ Khôn, sau đó giọng điệu lại không đứng đắn: “Không phải là em đang bao dưỡng một người sao, người này thế nào? Có tiền đồ không?”
“Tạm được.”
“Haiz, thật không hiểu nổi sở thích của em, bao dưỡng tình nhân không phải là để vui vẻ sao, làm gì có ai như em cứ như làm nghề phụ vậy.”
“Ai nói em không vui vẻ, hơn nữa…” Hạ Khôn vừa nói, hai người vừa rời khỏi cầu thang.
Khâu Y Dã đứng trên bậc thang đi xuống, nhìn tay vịn mỉm cười cứng ngắc: “May mà không đi tìm bọn họ tán gẫu, nếu đi thật thì quá ngốc rồi.”