Giữa tháng hai âm lịch, cuối đông vẫn còn kéo dài, chẳng nhìn thấy bóng dáng đầu xuân đâu. Núi Bạch Đồng hiu quạnh vắng vẻ, rừng cây dưới chân núi xào xạc, chỉ có hai sân gôn ở giữa là sạch sẽ sáng bóng. Vào mùa hè, những mái nhà màu đỏ hoặc màu trắng của một số biệt thự giấu mình dưới bóng cây xanh lộ ra, trông có chút u ám sau khi sắc trời dần tối.
Khâu Y Dã bị quáng gà nhẹ, những ngọn đèn đường lờ mờ không có tác dụng chiếu sáng dưới sắc trời còn sót lại, căn biệt thự trước mặt cậu nối liền với rừng cây phía sau, mang dáng vẻ dữ tợn.
Sau khi xuống xe, Khâu Y Dã mới cảm nhận được nhiệt độ giảm mạnh như lời Nhậm Quyên nói, không khí lạnh như một lưỡi dao băng đột kích xông đến. Cậu lấy khăn quàng trong tay quấn quanh cổ, nhưng lại không muốn đội mũ vì sợ làm hỏng mái tóc mà cậu đã cặm cụi sửa soạn lúc ở trên trên xe.
Vừa nhấc chân bước về phía trước, cửa biệt thự đã mở ra, một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu lên cửa, lúc này Khâu Y Dã mới phát hiện ra dưới cánh cửa màu xanh xám có sáu bảy bậc đá. Một bác gái có mái tóc xoăn đang đứng ở cửa, mỉm cười với cậu: “Là Khâu tiên sinh đúng chứ? Nhanh vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Chú Phan vẫy tay với bác gái, sau đó lái chiếc xe màu xám đen lao vào màn đêm tối tăm.
Hai mươi phút sau, Khâu Y Dã ngồi trước bàn ăn, đối diện với bữa tối quá mức thịnh soạn dành cho một người, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng máy điều hòa chạy.
Bác gái có mái tóc xoăn đứng dưới ánh đèn nhìn không ra tuổi, nói hơn bốn mươi thì không tính là quá trẻ, mà nói hơn sáu mươi thì cũng không chê là quá già. Bác gái không khai báo tên tuổi, chỉ để lại một bàn ăn màu sắc mê người và mật khẩu WiFi rồi rời đi.
Khâu Y Dã nghĩ một lát, chỉ chọn đĩa cá rô nhìn không ra cách chế biến và một đĩa cải ngồng xào để ăn, sau đó dùng màng bọc thực phẩm bọc kín năm sáu món chưa động đến.
Chỉ còn lại Khâu Y Dã trong căn biệt thự ba tầng này. Cậu không tự tiện đi lại, đứng ở phòng ăn nhìn ra bên ngoài qua cửa kính trong suốt sát đất. Đó là một vùng bóng tối đáng sợ khiếp người, chỉ có thể nhìn rõ những nhánh cây khô đang đong đưa.
Có nên gọi điện thoại cho Hạ Khôn không nhỉ? Nếu gọi thì phải nói gì? Hỏi khi nào hắn sẽ đến ư?
Khâu Y Dã không chắc với thân phận hiện tại mà gọi điện liệu có phù hợp hay không.
Sau khi cân nhắc cả buổi, mặc dù Khâu Y Dã đã hoàn toàn ý thức được việc mình bị Hạ Khôn bao dưỡng, nhưng cậu cũng không thể coi mình như một món đồ chơi nhỏ đang đợi chủ nhân của mình được.
Tuy động cơ đồng ý ký hợp đồng với Hạ Khôn không phải là một lựa chọn sáng suốt, chỉ cần hắn muốn thì chắc chắn sẽ không thiếu bạn giường. Hạ Khôn nếu đã muốn bao dưỡng minh tinh thì nhất định là thích cái cảm giác bao dưỡng đó. Mặc dù Khâu Y Dã có năng lực sắm vai một tiểu minh tinh được bao dưỡng, không phải trong giờ làm việc mà còn gọi điện tỏ ra ngoan ngoãn quan tâm thì không phải là chuyện khó, nhưng cậu không muốn trong cuộc sống sinh hoạt bình thường cũng phải duy trì trạng thái công việc, thế thì mệt mỏi lắm.
Khâu Y Dã gạt bỏ ý định gọi điện cho Hạ Khôn, đi vào phòng khách ngồi lên ghế sofa, lấy sách điện tử ra tiếp tục đọc.
Hạ Khôn đang kẹt xe trên đường, phía trước phát sinh một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Một chiếc xe bất ngờ đi ngược chiều trên đường cao tốc khiến năm chiếc xe ở phía sau va chạm hàng loạt, vốn dĩ vào giờ cao điểm buổi tối có rất nhiều xe, bây giờ lại xảy ra tai nạn nên cả con đường đều hỗn loạn.
Trước mắt thấy tạm thời không thể thoát ra khỏi chỗ này, Hạ Khôn mở trang web để xem tin tức trong ngành, không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng gõ cửa xe. Hạ Khôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Tôn Gia.
Tôn Gia ngồi xuống bên cạnh Hạ Khôn: “Xe của em ở chếch phía sau, không biết tắc đường bao lâu nên qua đây nói chuyện với anh một lát.”
Hạ Khôn luôn duy trì mối quan hệ hợp tác tương đối thân thiện với tất cả những người tình cũ của mình, Tôn Gia cũng không phải là ngoại lệ. Hạ Khôn không từ chối, trò chuyện với Tôn Gia về studio của y. Hiện tại phòng làm việc đã hoạt động được hơn hai năm, ngày càng thành thục. Gần đây Tôn Gia đọc được một cuốn tiểu thuyết E-sports ăn khách, muốn mua bản quyền để dựng thành phim, cùng hợp tác với siêu cấp phú nhị đại Lý Dịch Trác – người chuyên về lĩnh vực E-sports để cùng quay một loạt phim về đề tài này.
Phim lấy bối cảnh E-sports chắc chắn cần rất nhiều kỹ thuật đồ họa CG, Tôn Gia không có khả năng chi mạnh tay như vậy nên mới muốn tìm Lý Dịch Trác. Vốn dĩ cho rằng Lý Dịch Trác có đam mê dành cho lĩnh vực E-sports nên không có vấn đề gì lớn, nhưng không ngờ thái độ của Lý Dịch Trác lại rất mập mờ. Tôn Gia hẹn Lý Dịch Trác hai lần, lần đầu tiên bàn bạc không đến nơi đến chốn, lần thứ hai Lý Dịch Trác tạm thời phải tham gia giải đấu LOL với tư cách khách mời, chỉ cử một thư ký đến.
Hạ Khôn nghe xong khó khăn của Tôn Gia, hơi suy tư: “Cha của Lý Dịch Trác thích đầu tư vào các bộ phim có quy mô lớn, mấy năm gần đây liên tục lấn sang thị trường phim ảnh Âu Mỹ. Mặt khác, Lý Dịch Trác không có hứng thú đến phim ảnh như cậu tưởng. Thà cậu trực tiếp đi tìm Lý Vạn Thanh bàn chuyện còn hơn là đi tìm Lý Dịch Trác. Vả lại… tốt hơn hết là cậu nên lôi kéo một hai công ty game có thực lực, sẽ bớt được không ít việc. Để lôi kéo các công ty game thì cậu có thể đi tìm Lý Dịch Trác, muốn cậu ta đầu tư thì cậu ta do dự, nhưng khi nói chuyện với công ty game, sau đó cho cậu ta một kênh về chủ đề E-sports, có lẽ cậu ta còn vui là đằng khác.”
Tôn Gia vừa nghe vừa gật đầu, phong thái của Hạ Khôn khi nói chính sự khiến tim y đập vô cùng nhanh. Y cho rằng mình có một sự ăn ý ngầm với Hạ Khôn – bất luận là trên giường hay là trong công việc, không ai có thể sánh bằng. Tôn Gia cho rằng hai ba năm đổi một người tình chỉ là do Hạ Khôn nhất thời không buông bỏ được chấp niệm, chờ đến khi Hạ Khôn cùng người mới bắt đầu thì sẽ phát hiện Tôn Gia y mới thực sự là người phù hợp nhất, cho nên y vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc.
“Anh đã hiểu rõ hết như vậy thì mình hợp tác đi, có thể để Phong Hỏa chủ trì.”
Hạ Khôn lắc đầu: “Trước tiên xem cậu làm thế nào đã. Tôn Gia, chuyện này có khi còn phức tạp hơn cậu nghĩ đấy.”
“Anh cứ đợi mà xem.” Bàn tay của Tôn Gia nắm chặt trong bóng tối, “Sau này có thể tìm anh bàn bạc không?”
Hạ Khôn trả lời rất lịch sự: “Cậu biết cách để tìm được tôi mà.”
Dòng xe cộ ở phía trước đã bắt đầu di chuyển. Hạ Không không nói gì, đây là có ý muốn tiễn khách.
Nhưng Tôn Gia lại không muốn xuống xe. Hướng này là đi núi Bạch Đồng, biệt thự Lam Khu dưới chân núi là một trong những nơi Hạ Khôn nuôi tình nhân. Rất rõ ràng, Hạ Khôn đã có tình nhân mới. Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng y liền chua lòm, còn có một chút oán giận.
Bây giờ Tôn Gia hẳn là nên thức thời nói tạm biệt, nhưng con người luôn táo bạo hơn trong bóng tối. Tôn Gia nới lỏng cổ áo, dựa sát vào Hạ Khôn, ánh mắt long lanh như nước mùa thu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi hắn, thấp giọng nói: “Buổi tối Hạ tổng có việc gì không?”
Không thể không nói, chỉ cần con rể quốc dân Tôn Gia nguyện ý thì y có thể gợi cảm giống như yêu tinh vậy.
Biểu cảm của Hạ Khôn không chút biến hóa, “Buổi tối tôi có việc rồi, vậy thì không tiễn nữa.”
Sự nhiệt tình của Tôn Gia bị đông cứng trong không khí, trông có chút đáng thương. Y thu lại biểu cảm ấy, sau đó nhanh chóng hôn lên một bên gáy của Hạ Khôn, mỉm cười chào tạm biệt.
Hạ Khôn bề ngoài bất động không gì lay chuyển được nhưng thực tế thì đã hơi cương rồi. Tôn Gia hiển nhiên cũng biết điều này, cho nên cười đến thật tâm thật ý, lại đầy ẩn ý. Thời gian Tôn Gia ở bên cạnh Hạ Khôn là lâu nhất, tầm hai năm mười tháng, y nắm rõ những điểm nhạy cảm của Hạ Khôn trong lòng bàn tay. Tôn Gia muốn nhắc nhở Hạ Khôn rằng hắn vẫn không thể cưỡng lại được sự trêu đùa của mình.
Hạ Khôn nhìn không ra biểu cảm, cúi đầu tiếp tục đọc tin tức bị Tôn Gia cắt ngang.
Đã hơn mười giờ tối, trong phòng khách sáng như ban ngày. Khâu Y Dã đang nằm nghiêng trên ghế sofa đọc sách điện tử vô cùng chăm chú, hoàn toàn không phát hiện ra có người vào cửa.
Khâu Y Dã đột nhiên cảm thấy da đầu lạnh lẽo, bị dọa giật mình ngồi bật dậy, lúc này mới nhận ra là Hạ Khôn. Hạ Khôn mặc một chiếc áo len màu xám chì được thiết kế riêng rất đẹp, đeo một đôi găng tay da màu nâu.
“Hạ tiên sinh, ngài… oáp… trở về rồi à.” Khâu Y Dã không nhịn được ngáp một cái.
Hạ Khôn ngồi xuống, cầm sách điện tử của Khâu Y Dã lên xem, ngước mắt lên có chút khó hiểu: “Tổng quan về thuyết M()?”
() Hay còn gọi là thuyết U, một kết quả đề xuất cho một thuyết thống nhất sau cùng, thuyết vạn vật, ở đó kết hợp cả năm dạng thuyết siêu dây và siêu hấp dẫn chiều lại với nhau của nhà vật lý danh tiếng Stephen Hawking.
Trước đó, chưa đến chín giờ tối thì Khâu Y Dã đã đọc xong cuốn tiểu thuyết của Trần Thuấn Thanh. Cậu cảm thấy sự co lõm màng của thế giới trong tiểu thuyết rất thú vị nên tìm một cuốn sách phiên bản đầy đủ hơn để đọc, nhờ có niềm yêu thích lâu năm với phương diện này nên phần trước của cuốn sách có vẻ không khó như cậu nghĩ, cậu vừa đọc vừa ghi lại một số lưu ý.
Bị Hạ Khôn nhìn thấy, Khâu Y Dã cảm thấy hơi xấu hổ. Buổi chiều mới bị Hạ Khôn châm chọc, buổi tối lại ngồi đọc sách học thuật, tinh thần chiến đấu này trẻ trâu quá mức.
Khâu Y Dã cười trừ: “Tùy tiện xem một chút thấy cũng khá thú vị. Ngài đã ăn tối chưa?”
Hạ Khôn quả thực rất đói, vốn dĩ tưởng có thể về nhà ăn bữa tối, kết quả lại kẹt xe tận bốn tiếng đồng hồ.
Hạ Khôn đi tắm, Khâu Y Dã vào bếp hâm nóng thức ăn cho hắn. Hiện tại đã mười rưỡi tối, những món ăn còn thừa nếu thực sự hâm nóng lại đoán chừng cũng không dễ tiêu hóa.
Khâu Y Dã đun nóng canh gà hầm đông trùng hạ thảo, thịt gà thì lọc xương rồi xé phay, pha một bát nước chấm nhỏ, sau đó hâm nóng lại đĩa củ từ xào ngũ sắc. Nhìn thấy Hạ Khôn ở lối lên cầu thang, cậu bỏ nắm mì khô trong tay vào nồi canh gà.
Khi Hạ Khôn ngồi vào bàn ăn thì trước mặt đã có một tô mì với hai món một thịt một chay. Lúc đầu hắn còn cho rằng hơi nhạt nhẽo nhưng không ngờ phở gà lại rất vừa miệng, kết hợp với vị chua cay vừa phải của thịt gà xé phay cùng hương thơm của lạc rang vụn. Hạ Khôn ăn không nhanh nhưng ăn rất ngon miệng, ăn đến là no bụng.
Hạ Khôn biết rõ phong cách nấu ăn của dì Tương, tất cả các món ăn ở trên bàn đều đã được Khâu Y Dã chế biến lại, mặc dù không cải biến nhiều nhưng có thể thấy được sự lanh lợi cùng tâm ý.
Hạ Khôn ngày càng hài lòng với Khâu Y Dã, cảm thấy gương mặt của cậu cũng trở nên đặc biệt xuôi cơm.
Người thanh niên đang đọc sách dưới ngọn đèn cách đó không xa, cảm giác có phần dịu dàng mê luyến. Bóng hàng mi của cậu che khuất đôi mắt, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa thần bí.
Ánh sáng trước mặt Khâu Y Dã đột nhiên tối đi. Cậu cảm nhận được hơi thở của Hạ Khôn, là mùi gỗ trầm hương, cây bách và quả ca cao, còn có một chút xạ hương, hòa lẫn với mùi máu thịt của chính hắn khiến cho khí huyết của cậu lập tức sôi trào. Cậu chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của Hạ Khôn, không nghe được tiếng nhịp tim của mình, nhưng cậu có thể cảm nhận được lồng ngực bị va đập mạnh mẽ.
Khâu Y Dã ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Hạ Khôn. Đôi mắt này lúc trước có vẻ rất thâm thúy nhưng giờ đây lại nhạt bớt vì đã xuất hiện dục vọng. Cậu chưa bao giờ cùng người khác tâm ý tương thông đến thế, mỗi một ham muốn đều trần trụi như vậy.
Khâu Y Dã đứng dậy rồi hôn lên cần cổ của Hạ Khôn, cười nói: “No ấm nghĩ dâm dục, hửm?”