Edit: Sam Leo
[Mùa xuân của Xuân Xuân] mày định ra giá bao nhiêu a?
[Tôi là một quân nho nhỏ] ngạch, dĩ nhiên là càng rẻ càng tốt.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] này sao mày có thể tính như vậy.
[Tôi là một quân nho nhỏ] Xuân Xuân, vậy mày giúp tao nói chút lời tốt, chúng ta giao tình gì chứ.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] ai với mày có giao tình, hối lộ tao, nhanh lên.
[Tôi là một quân nho nhỏ] Kháo, mày ngay cả tiền của anh em cũng lừa!
[Mùa xuân của Xuân Xuân] tiền tài trước mặt không anh em.
[Tôi là một quân nho nhỏ] làm sao bây giờ Xuân Xuân, Long Ngâm hắn không thêm tao.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] tao giúp mày hỏi số điện thoại hắn, hai người thảo luận qua điện thoại đi.
Vạn Gia Xuân lại nhấn mật tán gẫu Long Ngâm.
“Đã ngủ chưa?”.
“Vừa tắm xong, đang chuẩn bị ngủ, sao vậy?”.
“Tắm sạch sẽ sao?” Vạn Gia Xuân tâm tình cũng không tệ lắm, đột nhiên mở miệng nói đùa.
“Ân, muốn kiểm tra thử không.”.
“Không cần, em sợ bị đau mắt hột.”.
Cố Vũ Ninh đang lau tóc ướt, nhìn thấy những lời này trực tiếp 囧, người này nghĩ đi đâu rồi? Đang muốn đáp lại lời nói lỗi lạc của cậu, đã thấy Vạn Gia Xuân lại viết: “Long Ngâm, số của anh là mấy?”.
Cố Vũ Ninh không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp hồi âm dãy số của mình.
Vạn Gia Xuân thấy đối phương không do dự đã cho biết số, hơi kinh ngạc, theo hiểu biết hời hợt của cậu đối với Long Ngâm, y không phải là người không cảnh giác như vậy. “anh không sợ em quấy rối điện thoại sao?”.
“Ha ha, vậy hoan nghênh bà xã em…… mặc sức quấy rối anh.”.
Ngạch. Này…… Vạn Gia Xuân lập tức hết chỗ nói rồi, nếu Long Ngâm biết bản thân [Mùa xuân của Xuân Xuân] thật ra là một đứa con trai, không biết y sẽ nghĩ như thế nào.
“Đi ngủ đi.” Cố Vũ Ninh nhìn thời gian trước mắt, gần giờ.
“Ân, anh cũng vậy, ngủ ngon.”.
……
[Tôi là một quân nho nhỏ] yêu, thực ngọt ngào.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] Cút, hắn coi tao là em gái.
[Tôi là một quân nho nhỏ] thật sự là như vậy sao?
[Mùa xuân của Xuân Xuân] mày còn muốn số điện thoại không? Muốn thì hãy bớt nói nhảm đi.
[Tôi là một quân nho nhỏ] Xuân Xuân, mày thực lãnh đạm……. Tao muốn tao muốn.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] XXXXXXXX. Cấm nói mày quen biết tao.
Từ sau sự kiện chai lọ bị ném lần trước, Vạn Gia Xuân đối với chuyện kiếm tiền im lìm một trận, cho đến một ngày nọ, cậu đi ngang qua bảng thông báo, bị một trang báo chữ lớn dán trên bảng thông cáo hấp dẫn.
“Đào tạo Phi Diệu, thông báo tuyển dụng một số nhân viên phát tờ rơi, một số nhân viên bán hàng, một số đại lý khuôn viên trường. Muốn kiếm tiền, bạn hãy đến! Muốn rèn luyện bản thân, bạn hãy đến!” Liên hệ quản lí Vương điện thoại: XXXXXXXXXXX.
Vạn Gia Xuân lập tức cầm điện thoại bấm số.
“Xin chào, đây là Đào tạo Phi Diệu.”.
“Xin chào, tôi A đại, ở đây còn tuyển nhân viên phát tời rơi không?”.
“Đúng vậy. Cậu có hứng thú phải không? chiều hôm nay có thời gian không?”.
“A, có có.”.
“Được rồi, cậu tan học đến cửa lầu một ký túc xá khu B chờ, sẽ có người liên hệ với cậu.”.
“Được, được, cám ơn, cám ơn anh!”.
Đầu năm nay tìm công việc không dễ dàng, thật sự là muốn bán sức lao động cũng chẳng ai mua, hiện tại chuyện tốt đưa đến cửa, Vạn Gia Xuân mừng rỡ miệng cũng không thể khép lại, cũng không nghĩ gì khác, lòng cậu tràn đầy chờ mong buổi chiều. Buổi chiều vừa tan học, chỉ sợ vịt nấu chín bay, ngay cả cơm chiều cũng không kịp ăn, liền lập tức chạy đến ký túc xá khu B, quả thực nhìn thấy một chàng trai áo đen đang chờ, trong tay còn cầm túi đồ lớn.
“Xin chào, tôi giữa trưa hôm nay gọi điện thoại người phát tờ rơi……”.
“Chính là cậu a, ân cái này cho cậu, cậu đem đến cổng chính căn tin kia phát đi, lúc này là giờ cơm nhiều người.”.
Vạn Gia Xuân cười hì hì tiếp nhận chồng tờ rơi thật nặng, khoảng hơn tờ. “Được, được.”.
“Lúc phát phải nói một câu “Đào tạo Phi Diệu” được chứ? Tôi ở bên cạnh nhìn, phát xong rồi lại đây tìm tôi.”.
“Được, được.” Dứt lời, Vạn Gia Xuân ôm tờ rơi chạy đến căn tin số hai cách đó không xa. A đại chỗ Vạn Gia Xuân có hai khu, một là khu Đông, một khác còn lại là khu Tây, mỗi khu đều có hai căn tin. Chuyên ngành kỹ thuật xây dựng của Vạn Gia Xuân ở khu Đông.
“Bạn học, xin chào, mời xem một chút.” Vạn Gia Xuân vừa đưa ra, đã bị người khác lấy tay ngăn lại.
“Thực xin lỗi.”.
“Bạn học, xin chào, Đào tạo Phi Diệu.”.
“Không cần.”.
“Bạn học, xin chào, mời……”.
“Không cần.”.
“Xin chào, Đào tạo Phi Diệu.”.
“Thực phiền.”.
Sinh viên cũng nhận không hề ít tờ rơi dọc đường tới đây, đến nơi này của Vạn Gia Xuân trong tay đã cầm rất nhiều tờ rồi, tự nhiên không muốn nhận nữa. Vạn Gia Xuân liên tiếp bị người cự tuyệt, tâm tình khó tránh khỏi có chút sa sút, phát tờ rơi một hồi lâu, cánh tay bắt đầu hơi nhức mỏi. “Bạn học, xem một chút.”.
Cuối cùng có người nhận rồi, Vạn Gia Xuân đầy đầy cảm kích nhìn người trước mắt, trong lòng cảm thán nếu sau này ở trên đường nhìn thấy có người phát tờ rơi, nhất định không chút do dự nhận.
“Bạn học, xin chào, xin mời xem một chút.” Vạn Gia Xuân phát tiếp, ngay cả nhìn người ta cũng không nhìn, trực tiếp đưa qua, giống như biến thành động tác quen thuộc rồi. Nhưng người trước mắt này có vẻ không có động tĩnh rời đi, cứ như vậy đứng im trước mắt cậu, Vạn Gia Xuân ngẩng đầu nhìn người nọ một cái. “A, là anh.”.
“Bắt đầu phát tờ rơi sao?” Cố Vũ Ninh nhìn thẳng cậu, nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt đẹp trai dường như có chút không vui.
“Cho anh, Đào tạo Phi Diệu, mời nhìn xem một chút.”.
Cố Vũ Ninh lại nhận một tờ rơi, biểu tình khôi phục thành bộ dáng bình thường, không ấm không nóng. Tuyến thanh của y hơi trầm thấp, chậm rãi hỏi: “Ăn cơm chưa”.
Vạn Gia Xuân u oán nhìn Cố Vũ Ninh một cái, y không nhắc tới chuyện ăn cơm này còn tốt, nhắc tới bản thân còn có chút đói bụng. “Vẫn chưa.”.
“Sao không ăn cơm trước.”.
“Tôi sợ đi trễ, công việc không có.”.
“Không phải là phát tờ rơi thôi sao, ai cần giành với cậu.”.
“Được, vậy anh đi ăn cơm.”.
Cố Vũ Ninh nghe cậu nói như vậy, sợ là bản thân ảnh hưởng đến cậu, lẳng lặng rút thêm mấy tờ trong tay Vạn Gia Xuân, lập tức đi vào bên trong căn tin, Vạn Gia Xuân cảm kích nhìn bóng dáng y một chút, người tốt!
Bầu trời dần dần chuyển đen, Vạn Gia Xuân giương mắt nhìn màn đêm từng chút kéo xuống, tờ rơi trong tay cũng chưa giảm, bởi vì vẫn ôm tờ rơi đứng, cánh tay có chút nhức mỏi, thời gian thật lâu không uống nước, miệng khô lưỡi khô, đã sắp nói không nổi rồi, hơn nữa chưa ăn cơm bụng lại đói, mắt thấy cửa sổ bán cơm của căn tin cũng sắp đóng cửa rồi. Một trận gió lạnh thổi qua, đủ loại kiểu dáng tờ rơi bay lên, phản ứng đầu tiên của Vạn Gia Xuân chính là – lạnh.
“Sao cậu còn ở đây?”
“Ngạch, chỉ còn một chút, còn chưa phát xong.”.
Cố Vũ Ninh có chút buồn bực, y cơm nước xong, tản bộ tiêu hóa, đang chuẩn bị đến căn tin mua chai đồ uống, tính theo thời gian, chắc chắn hơn một giờ. “Này cũng hơn một giờ rồi, hiện tại không phải đều tính tiền theo giờ sao?”.
“A? Có chuyện này sao? Tôi không có hỏi.”.
“Cậu ngốc ah, trước khi phát tờ rơi cũng không biết hỏi rõ ràng ân?”.
“Tôi nhất thời hưng phấn, đã quên rồi.” Vạn Gia Xuân ngơ ngác gãi gãi đầu, cậu lúc ấy chính là quá vội, sợ bỏ qua thôn này sẽ không có nhà hàng.
“Cậu mau mau đi hỏi.”.
Vạn Gia Xuân ôm lơ thơ mấy tờ rơi thừa chạy đến chàng trai mặc đồ đen cách đó không xa, thấy chàng trai kia đang gọi điện thọai, bèn ở một bên lẳng lặng chờ, qua hơn mười phút, người nọ mới chú ý tới cậu.
“Đem tờ rơi còn lại đưa tôi đi.”.
Vạn Gia Xuân đem tờ rơi đưa cho hắn, đang muốn mở miệng nói với hắn chuyện tiền lương, đối phương đã đưa cho cậu…… một tờ tiền mặt mười hào.
Này sẽ không nhầm lẫn rồi chứ? Chỉ…… chỉ hào? Này cũng quá ít rồi đi. “Anh không phải nhầm lẫn rồi đi? Chỉ mười hào à?”.
“Chê ít sao? Chúng tôi cũng là giá này, việc này trước khi cậu nhận tờ rơi không biết sao?”.
“Các người không có ai nói với tôi.”.
“Cậu có miệng, sao không tự mình hỏi? Loại chuyện này bình thường trong điện thoại đã nói rõ ràng, tôi cho rằng cậu đã biết rồi.”.
“Này…… Này cũng quá ít đi, tôi còn chưa ăn cơm mà, chút tiền ấy còn chưa đủ ăn cơm a.”.
“Không có biện pháp, tôi cũng là theo người khác làm công.” Chàng trai áo đen dứt lời thì tự nhiên quay đầu rời đi, lưu lại một mặt khuôn mặt u sầu, có bực bội không chỗ tán, bao tử của Vạn Gia Xuân đầy tinh thần kêu ùng ục ùng ục không ngừng.
Trong đầu Vạn Gia Xuân giờ này khắc này cũng chỉ có hai chữ có thể hình dung cảm nhận của cậu, chính là “Lừa gạt”, thực con mẹ nó lừa gạt. “Đầu năm nay kiếm tiền thực không dễ, con gái thì bị coi như con trai, con trai thì trực tiếp coi như súc sinh! Tao Vạn Gia Xuân cơm chưa ăn, nước không uống một ngụm, cố gắng hết sức giúp các người tuyên truyền, vốn làm một giờ là có thể rời đi, tao lại kéo dài thời gian công việc, đấy quả thực chính là tăng ca, không có phí tăng ca còn chưa tính, chút tiền lương cỏn con này còn chưa đủ tao ăn một bữa cơm. Mụ nội nó Đào tạo Phi Diệu, lần sau đừng để cho tao nhìn thấy mày lần nữa! Mã Lặc sa mạc!” Vạn Gia Xuân cầm tiền, mặt mang tức giận thì thào tự nói.
Vạn Gia Xuân bèn mang theo vẻ mặt âm u trở về phòng ngủ, thế nhưng không ai chú ý thấy cậu khó chịu, càng khỏi nói có người hỏi han ân cần gì chứ, hừ hừ, bởi vậy có thể thấy được tình nghĩa ấm lạnh!
Từ Hiểu Vũ nghe được tiếng phá cửa mang theo tức giận của Vạn Gia Xuân, cũng không quay đầu nhìn cậu, chỉ là ở bàn phím đánh xuống. [Xuân Xuân, nó đã trở về], qua một phút đồng hồ, lại thêm một cái. [hình như nó rất tức giận].
Chu Hải cùng Vương Cửu đeo tai nghe, ngay cả khi Vạn Gia Xuân trở về cũng không biết, hai người đều chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Vạn Gia Xuân lạnh lùng nhìn hai người một chút, cậu cũng không nói gì, vào phòng tắm tắm.
[Nó đi tắm rồi.] Từ Hiểu Vũ lén lút ngắm Vạn Gia Xuân, lại báo hành tung lên.
Đợi Vạn Gia Xuân tắm xong, sau đó làm xong việc vặt vãnh, cầm sách vở lên trên giường, theo thói quen mở Dạ du giang hồ, phát hiện Long Ngâm mời cậu làm một nhiệm vụ hai người, không hề nghĩ ngợi cậu liền nhận.
[Long Ngâm thiên hạ] đeo tai nghe.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] sao?
[Long Ngâm thiên hạ] một hồi em sẽ biết.
Tài khoản nữ của Vạn Gia Xuân là nữ hiệp giang hồ dùng sáo làm vũ khí, trên người một bộ quần áo màu vàng hoa lệ, đương nhiên có đủ tục khí sáo trang này là cậu tự mình chọn, Long Ngâm chỉ có hình tượng quý công tử, là dùng kiếm làm vũ khí. Hình ảnh này ở trong trò chơi vẫn rất bình thường, nhưng một bộ trang bị trên người Long Ngâm, mọi thứ là cực phẩm, cũng không phải mỗi người đều có. Hai người cùng cưỡi con ngựa đi Huyễn Linh Cung. Huyễn Linh Cung là phó bản mới nhất hệ thống phát hành, yêu cầu người chơi cấp bậc phải trên cấp , BOSS mới ra khác biệt trước kia, nên BOSS bị người đánh hoặc chém trúng, còn có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết khác thường.
[Long Ngâm thiên hạ] anh khống chế nó, em chém đi.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] Được, xem em ngược chết nó.
Vạn Gia Xuân ném vào BOSS đủ loại ám khí, BOSS bị đánh trúng, chỉ có thể phát ra một tiếng kêu thảm thiết.“A…… A…… A……”.
Đây hóa ra là vịt kêu mà, dường như có chút bỉ ổi. Vạn Gia Xuân tuy là nghĩ như thế, trong tay cũng không buông tha BOSS kia, hai người cứ như vậy không nhanh không chậm, liên tục giết nửa giờ. Vạn Gia Xuân đem BOSS đáng thương kia nghĩ thành “Đào tạo Phi Diệu”, nghe một tiếng kêu thảm thiết kia, thích lắm sảng khoái lắm!
“Thật thích.” Vạn Gia Xuân mật tán gẫu Long Ngâm.
“Ha ha.” Cố Vũ Ninh nhấn tặng vật phẩm, đem toàn bộ vật phẩm rơi xuống mà y nhặt được tặng hết cho [Mùa xuân của Xuân Xuân].
“Sao anh cho em hết vậy?”.
“Tài sản của anh dĩ nhiên đều giao cho bà xã bảo quản.”.
Tim Vạn Gia Xuân chẳng hiểu sao cuồng đập một trận, giống như làm chuyện gì trái lương tâm, nếu Long Ngâm biết [Mùa xuân của Xuân Xuân] là nam, y sẽ tức giận sao? Sẽ cảm thấy bản thân bị người đùa giỡn sao?
“Long Ngâm, hôm nay em bị người ta lừa.”.
“sao vậy?”.
“Vất vả cực khổ phát tờ rơi, đến sau cùng vậy mà chỉ nhận được hào thôi!”.
“Trước đó không hỏi kỹ giá sao?”.
“Em đã quên, em nếu biết là thế em đã không làm rồi!”.
“Người khác đã cố ý không nói, dựa vào sơ hở trong lời nói của em.”.
“Em chính là quỷ xui xẻo, nhặt chai không được, hiện tại cả phát tờ rơi cũng không xong, em thật sự là…… đủ xui xẻo rồi!”.
“Không có việc gì, vận xui của em cũng sắp đến hết mức rồi đó.”.
“Anh…… anh từ chỗ nào nhìn ra thế?” Vạn Gia Xuân dường như nghi ngờ nhìn nhìn chữ trên màn hình máy tính.
“Anh nói là đúng.”.
“Vậy…… Đội ơn lời may mắn của ngài.”