Mùa Xuân Của Anh

chương 30: “thích anh không”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

Thịnh Tuệ không phải là người lạc quan, thậm chí đôi khi gặp chuyện cô còn có thái độ bi quan, mấy năm nay tin nhắn của cô gửi cho Z đều biệt tăm biệt tích, cô nghĩ cuối cùng thì hai người cũng mất liên lạc với nhau.

Dù bây giờ cô được Chu Thời Dư động viên nhưng cô vẫn hoài nghi: “Nếu Z cảm thấy em nói nhiều thì sao, giờ em lại quấy rầy thì tình huống càng tệ hơn đó?”

“Không đâu.” Chu Thời Dư mỉm cười xoa đầu cô, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của anh khiến cổ họng Thịnh Tuệ hơi ngứa ngáy, anh nói: “Người này có thể trò chuyện với em lâu như vậy, sao bỗng dưng trở nên mất kiên nhẫn với em được?”

Anh khẽ lắc ly rượu, đưa ra một giả thiết khác: “Có thể Z là một người hèn nhát, vì mất liên lạc lâu quá nên không biết phải đối mặt với em như thế nào.

Hoặc có thể người đó đang đợi em chủ động đấy.”

“…..

Nhưng Z có vẻ không phải là người thiếu quyết đoán đâu.” Thịnh Tuệ bị anh thuyết phục nên hơi xiêu lòng.

Một mặt, cô cảm thấy gửi thêm một email nữa thì cũng không sao, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy Z khác xa với những gì Chu Thời Dư nói.

Cô mím môi ngẫm nghĩ:

“Trong ấn tượng của em, Z rất phù hợp với hình tượng của một người chị tâm giao.”

“……”

Động tác trên tay Chu Thời Dư dừng lại, nụ cười tươi hoàn mỹ xuất hiện một vết nứt: “Người chị tâm giao? Không phải trên trang cá nhân của Z ghi giới tính nam sao?”

“Lúc đó không nhiều người để ý đến vụ này đâu.

Có vài cô gái không muốn bị quấy rầy nên đặt giới tính nam mà.” Thịnh Tuệ cũng thuộc vế thứ hai, đột nhiên cảm thấy không thích hợp:

“Sao anh biết trang cá nhân của Z hiển thị giới tính nam? Vừa nãy em có kể hả?”

“Ừ, em nói.” Chu Thời Dư rủ mắt uống rượu, hàng mi dài sau mắt kính che đậy cảm xúc của anh: “Em nói thông tin của đối phương hiển thị là nam, nhưng hai người không hỏi thân phận và giới tính của nhau.”

“…..

Em nói vậy à?” Thịnh Tuệ vẫn không nhớ nổi mình đã nói gì, cô cũng không quá bận tâm: “Đúng thật là bọn em không hỏi nhau, nhưng có nhiều chi tiết làm em nghĩ Z là con gái.”

Điều làm cô ấn tượng sâu sắc là có một lần trước kỳ kinh nguyệt, cô cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ, chỉ muốn nằm ngủ thôi, phản ứng đầu tiên của Z là nhắc cô nghỉ ngơi sớm, nếu kỳ kinh nguyệt quá khó chịu thì nên đến phòng y tế của trường.

Thịnh Tuệ chưa bao giờ đề cập đến kỳ kinh nguyệt của mình, có lẽ Z thấy cứ vào mấy ngày này mỗi tháng cô cảm thấy khó chịu nên Z mới nói như thế.

Con trai sẽ không có phản ứng theo bản năng như vậy, từ đó Thịnh Tuệ nhận định Z là con gái.

Nghe cách phân tích của cô xong, Chu Thời Dư ngồi bên cạnh đột nhiên lắc đầu, cười cười.

Thịnh Tuệ khó hiểu, hỏi anh đang cười cái gì.

“Không có gì.” Anh ngửa đầu lên uống rượu mơ xanh trong chiếc ly thủy tinh, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Chỉ là đột nhiên anh cảm thấy…”

“Đôi khi biết quá nhiều cũng không hẳn là điều tốt.”

“……”

Thịnh Tuệ nghe mà chẳng hiểu gì.

Qua câu chuyện của Z, cô tiết lộ về cuộc sống đại học của mình, Thịnh Tuệ nói một hồi mới nghĩ đến Chu Thời Dư, cô không khỏi tò mò về cuộc sống du học của anh:

“Học đại học ở nước ngoài và học trong nước có khác biệt lớn không anh?”

Đừng nói đến chuyện đi du học nước ngoài, cô sống đến năm 27 tuổi vẫn chưa rời khỏi mảnh đất này.

Lúc đi học thì không có tiền; sau khi đi làm thì hoặc là không có thời gian hoặc là không có ai đi cùng; thế là kế hoạch đi du lịch vẫn luôn dời lại.

“Không khác lắm đâu.

Có khác thì là phải dùng tiếng Anh để giao tiếp.” Chu Thời Dư chỉ nói sơ lược về những năm đi du học đó rồi nói sang chuyện khác:

“Nếu em muốn đi nước ngoài, chờ khi nào trường em cho nghỉ học, vừa lúc chúng ta đi hưởng tuần trăng mật luôn.”

Thịnh Tuệ muốn ra ngoài đi dạo chứ không nghĩ sẽ đi vì chuyện kết hôn: “Không cần long trọng như vậy đâu, chỉ đi một chuyến du lịch bình thường là được.”

Nói xong, cô nhìn thấy Chu Thời Dư nhìn sang cô với đôi mắt đen trầm tĩnh, anh trầm tư một lát rồi mỉm cười với cô: “Nhẫn cưới, hôn lễ hay đi hưởng tuần trăng mật em đều không cần.”

“Tuệ Tuệ.” Anh chống tay phải lên trên mặt, sợi dây mảnh của chiếc kính gọng vàng đong đưa, nụ cười mang lại cảm giác thần bí khó đoán:

“Đối với cuộc hôn nhân của chúng ta, em không mong chờ bất kỳ điều gì sao?”

Thịnh Tuệ cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thực không có, cô vô cùng hài lòng với hiện tại: “Bây giờ đã rất tốt rồi ạ.”

“Nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ.” Ngoài trừ chuyện đó, các chuyện khác trong lối sống sinh hoạt Chu Thời Dư luôn làm theo ý cô, đây là lần đầu tiên anh và Thịnh Tuệ xảy ra bất đồng quan điểm.

“Anh chỉ kết hôn một lần trong đời, anh không muốn qua loa như vậy.”

Anh ngồi thẳng dậy, mặt không biểu cảm từ từ nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu hút như một hang động đen thăm thẳm: “Anh cũng muốn đeo nhẫn cho em, muốn ở một nơi em thích, trong tiết trời đẹp đẽ, nhìn em mặc váy cưới đi đến bên anh.”

Trong quán rượu nhỏ khói bay lượn lờ, anh mô tả khái quát khung cảnh mình hằng ước ao bằng tông giọng ôn hòa : “Khi linh mục hỏi, anh cũng muốn thấy em nhìn anh và nghe em nói câu ‘Em đồng ý’.”

“Đây là điều anh ước mong từ lúc anh mười sáu tuổi.”

Chu Thời Dư cuối cùng cũng dừng lại cách cô chỉ vài centimet, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng của anh, anh thấp giọng hỏi: “Bà Chu, em có thể rủ lòng thương xót để thỏa mãn tâm tư hư vinh của anh được không?”

Nói xong, anh rủ mắt ý vị thâm trường (*) nhìn chăm chú vào cánh môi cô, anh hơi cong môi, trong cổ họng thốt ra một âm tiết đầy ẩn ý: “”Hửm?””

(*) Ý vị thâm trường: ánh mắt có nhiều ý tứ.

Giọng trầm thấp đập vào màng nhĩ một cách chính xác, trái tim Thịnh Tuệ run lên khi nghe tiếng gọi, ánh mắt cô rơi vào đôi mắt đen nhánh của anh rồi vô thức mím môi.

Nhìn thấy cô hoảng hốt, ý cười trong mắt Chu Thời Dư sau cặp kính càng thêm sâu đậm: “Em cho rằng anh sẽ hôn em đúng không?”

“……”

Mặt cô không thể khống chế được hơi nóng tỏa ra nên Thịnh Tuệ không có cách nào phản bác, cô thấy anh cười tuy nho nhã nhưng thật xấu xa.

Anh ung dung hỏi lại:

“Bây giờ hôn bù một cái nhé?”

“…… Không cần!”

Thịnh Tuệ rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô vội vàng nghiêng đầu né tránh anh, vừa quay đầu sang thì thấy bàn đối diện có hai cô gái nước ngoài, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía họ với vẻ mặt hưng phấn.

Bắt gặp ánh mắt của cô, một người trong số họ dũng cảm hỏi: “Are you guys dating?” (Hai người đang hẹn hò sao?)

Kỹ năng nghe và đọc tiếng Anh của Thịnh Tuệ khá tốt nhưng để nói trôi chảy cô vẫn cần sắp xếp ngôn từ.

Lúc này Chu Thời Dư ngồi bên cạnh đã xoay người ngồi thẳng dậy.

Anh hơi mỉm cười, tỏ ra lịch sự: “She’s my wife.” (Cô ấy là vợ tôi.)

Hai cô gái nghe xong càng phấn khích hơn, không ngừng cảm thán: “You guys are so sweet!” (Hai người ngọt ngào quá!)

Chu Thời Dư phát âm tiếng Anh rất chuẩn, anh nói lời cảm ơn một lần nữa rồi nhìn về phía Thịnh Tuệ, thấp giọng phiên dịch: “Hai cô ấy khen em xinh đẹp.”

“Em nghe hiểu tiếng Anh đấy.” Thịnh Tuệ nghĩ tốt xấu gì cô cũng là sinh viên của một trường đại học nổi tiếng, cô giận dữ trừng mắt nhìn Chu Thời Dư, phản bác:

“Họ nói chúng ta ngọt ngào mà.”

“Ừm.” Nhìn Thịnh Tuệ không hề phòng bị mà rơi vào bẫy của mình, cô sửa lại anh đâu ra đấy, Chu Thời Dư không kìm được cúi đầu hôn lên khóe môi cô, anh cong môi thì thầm:

“Còn em ngọt hơn một chút.”

Sau khi ăn xong, hai người chuẩn bị đi bộ đến hiệu sách cách đó vài dãy phố để tiêu thực.

Vừa ăn xong nên khó tránh khỏi lười biếng, vì vậy Thịnh Tuệ đề xuất ngồi nghỉ 5 phút rồi hẵng rời đi, trong lúc chờ Chu Thời Dư thanh toán hóa đơn, điện thoại trên bàn rung lên, màn hình sáng lên hiển thị tin nhắn đến từ người chị em tốt của cô – Tiêu Mính.

[Tiêu Mính: Phần bình luận đang bàn tán về cậu và ông xã bí ẩn của cậu đúng không? Đôi mắt sắc bén của tớ chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra rồi.]

Kế tiếp cô ấy gửi một đường link video sang, cùng với một ảnh chụp màn hình có dùng bút đỏ khoanh tròn ở góc.

Thịnh Tuệ bấm vào đường link.

Nội dung video là quảng trường mà cô và Chu Thời Dư ghé đến trước bữa tối, quả nhiên ở đó đang tổ chức một lễ hội âm nhạc, máy quay được bố trí khắp nơi để quay các vũ công chính cùng mọi người xung quanh đang tận hưởng âm nhạc và khiêu vũ, trên mặt ai cũng mang theo nét tươi cười.

Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư không phải nhân vật chính trong video, hai người chỉ xuất hiện ngắn ngủn vài giây ở đằng sau, nhưng thật bất ngờ, họ lại được thảo luận nhiều nhất.

[Cô gái trong video xinh thật đó.

Người cô ấy đang ôm chắc chắn là bạn trai rồi.

Cảm giác thật là ngọt ngào.

Hú hú]

[Ai mà biết.

Tuy cả video không thấy mặt của chàng trai nhưng nhìn góc độ anh ấy cúi đầu là biết, chắc chắn anh ấy luôn nhìn cô gái]

[Lầu trên cứu mạng, tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ấy dịu dàng đến mức nào]

[Tôi vô đây là vì muốn xem mấy video vô tri thôi, sao tự dưng cho tôi ăn cơm chó thế này —— Ban tổ chức nhanh tay lên đi chứ, độ hot thế này thì mau đăng lên nhiều video hơn đi]

Thịnh Tuệ nhìn phần bình luận mà thầm cảm thán, kỹ năng quan sát của công chúng quả thực rất mạnh.

“Em đang cười gì đó?”

Một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai cô, Thịnh Tuệ đẩy điện thoại qua, trên môi nở nụ cười mà cô không hay biết: “Có một tài khoản chính thức quay video khiêu vũ ở quảng trường, trong góc video có chúng ta.”

Video hơi dài, Thịnh Tuệ muốn bấm vào ảnh chụp màn hình đưa cho Chu Thời Dư xem, nhưng Tiêu Mính lại nhanh tay gửi đến mấy tin nhắn:

[Tiêu Mính: Bé Tuệ, lần trước cậu nói vì cậu và ông xã thích hợp nên hai người mới kết hôn, nhưng sao tớ cảm thấy cậu dính ông xã cậu thế.

Tay cậu ôm chặt người ta cứ như không thể buông ra ấy, chậc chậc chậc]

[Tiêu Mính: Với cả, nhìn dáng người chồng cậu thì giờ tớ đã tin rồi, lần trước cậu bảo anh ấy làm rất tốt đấy.

Vòng eo cỡ này, đôi chân cỡ này —— bé Tuệ nhà ta trưởng thành thật rồi, mẹ già tớ đây cũng yên tâm]

“……”

Quả nhiên cuộc đối thoại giữa chị em tốt thì đến khi chết cũng phải mang vào quan tài.

Không khí ngưng đọng vài giây, mí mắt Thịnh Tuệ giật giật điên cuồng, cô đang định lấy lại điện thoại thì giây tiếp theo, lòng bàn tay của Chu Thời Dư bao lấy tay cô, màn hình đối diện với mặt anh.

Anh hơi híp mắt, cẩn thận đọc tin nhắn cuối cùng, một lúc sau, mặt anh tỏ vẻ không chắc lắm, hỏi lại cô:

“Em cảm thấy lần trước anh làm rất tốt à?”

“…… Em không có!”

Hai má Thịnh Tuệ đỏ bừng.

Lần đó hai người họ đang gọi điện thoại, rõ ràng là cô bị Tiêu Mính ép phải trả lời đàn ông khi lớn lên như thế nào, cô đành ậm ừ cho qua, ai ngờ Tiêu Mính dựa vào giọng nói khàn khàn của cô rồi tự tiện suy ra kỹ năng giường chiếu của Chu Thời Dư rất tốt.

—— Mặc dù đối với cô – người chưa từng có kinh nghiệm thì câu nói này cũng không có gì sai cả.

Chu Thời Dư nhướng mày hỏi: “Vậy ý của em là anh làm không tốt?”

Thịnh Tuệ: “..…” Cô cũng chưa từng nói như vậy!

Cô ậm ừ mãi không nói được vì sao, Chu Thời Dư nhận lấy hóa đơn từ người phục vụ trẻ tuổi, cúi đầu điền phần trăm tiền boa, thấp giọng từ tốn nói: “Trả tiền xong mình sẽ về nhà luôn.”

Về nhà luôn? Thịnh Tuệ khó hiểu: “Không phải chúng ta sẽ đi hiệu sách sao?”

“Không cần vội.

Ngày mai cuối tuần, anh sẽ nhờ người giao tất cả sách tranh trong hiệu sách đến nhà cho em tùy ý lựa chọn.”

Chu Thời Dư đưa thẻ ngân hàng ra, liếc nhìn chàng trai trẻ vì được tiền boa cao mà đôi mắt sáng ngời, rồi anh lại cúi người, áp đôi môi mỏng vào tai Thịnh Tuệ, giọng nói trầm thấp khiến người ta sinh ra vài phần bất an.

“… Chúng ta về nhà trước, anh hỏi em vài vấn đề.”

“……”

Chẳng bao lâu, trực giác gặp bất an của Thịnh Tuệ đã trở thành sự thật.

Chu Thời Dư trước giờ luôn rất kiên nhẫn nhưng lần này lại có thái độ khác thường, anh không còn kiên nhẫn đợi người lái thay đến mà để xe ô tô gần quán cà phê, lại sang bên kia đường bắt taxi về nhà.

Trên đường về, Thịnh Tuệ lén lút nhìn anh, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, dọc đường không quên dùng khăn ướt lau cẩn thận mười ngón tay.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tự an ủi mình rằng tình hình đã được kiểm soát.

Kết quả là, khi hai người bước vào nhà, đèn còn chưa kịp bật thì bàn tay có khớp xương rõ ràng của Chu Thời Dư đã vươn tới thăm dò.

Ngón tay dùng lực xuyên qua lớp vải, trong khoảng khắc hoảng hốt, Thịnh Tuệ cố gắng thuyết phục anh: “… Bình An vẫn còn ở phòng khách.”

“Giờ này nó đi ngủ rồi.” Chu Thời Dư chỉ tập trung tạo nước, bàn tay còn lại vuốt v e mái tóc đẹp của cô, thấp giọng dỗ dành: “Nếu em lo lắng cho nó thật thì lát nữa em nhỏ giọng chút, đừng để nó bị đánh thức.”

Thịnh Tuệ nghĩ trọng điểm đâu phải là điều này, nhưng cô vừa mở miệng thì đã bị lấy đi hơi thở.

Đến khi cô hoàn hồn lại, người cô đã được đặt vững vàng trên chiếc bàn dài trong phòng ăn, mặt bàn pha lê phản chiếu bóng hình của hai người lúc này.

Đầu ngón tay được rút ra, cuối cùng cô cũng có được một giây phút bình yên, nhưng cô lại tiếp tục kinh ngạc khi nhìn thấy cái gói hình vuông không biết từ đâu mà có: “… Anh lấy cái này ở đâu thế?”

“Lần trước anh mua khá nhiều, mỗi nơi trong nhà anh để một ít.”

Chu Thời Dư cũng không vội lao vào thành, anh duỗi thẳng ngón tay lột bỏ lớp vải lụa cuối cùng cản đường đi, chậm rãi xoa tròn vùng gần đôi môi hồng đáng thương của Thịnh Tuệ.

Đồng thời anh cũng không quên hôn lên khóe miệng cô, giọng khàn khàn nói về kiến ​​thức tài chính: “Khi đầu tư, có một khái niệm phổ biến là ‘không bỏ hết trứng vào cùng một giỏ’.

Bây giờ nghĩ lại, câu này cũng được áp dụng trong cuộc sống.”

Chỉ dùng hai ngón tay, Thịnh Tuệ không thể ôm lấy cổ Chu Thời Dư, chỉ có thể nghe anh trầm giọng dỗ dành mình: “Bé ngoan, bây giờ ăn không vào thì lát phải làm gì bây giờ?”

Nước mắt chực trào trong mắt Thịnh Tuệ, giọng cô đứt quãng lên án anh, buổi tối vừa mới ăn no, bây giờ một chút cô cũng không đói.

Song Chu Thời Dư lại mất trí nhớ không chịu thừa nhận, anh ung dung nói mình vừa gọi món khai vị, món chính còn chưa dọn lên, sao Thịnh Tuệ có thể nói cô đã ăn no rồi.

Chờ đến khi anh thực sự mời cô ăn món chính, Thịnh Tuệ cảm thấy người phát hoảng, cô thấp giọng năn nỉ: “Em thực sự ăn không vào…”

Lòng bàn tay ấm áp của Chu Thời Dư chạm vào chiếc bụng phẳng lì của cô, anh đẩy mạnh rồi rút ra, cho cô lựa chọn: “Hôm nay ăn vậy là xong.

Về sau chúng ta ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, mỗi món ăn mình đều nếm thử một lần, rồi cùng nhau tìm ra món mà em thích nhất, có được không?”

Anh vừa nói vừa bế Thịnh Tuệ đi đến ghế sô pha trong phòng khách, vỗ nhẹ lưng cô trấn an rồi thì thầm vào tai cô: “Bé cưng, sao em cứ khóc thảm thiết thế?”

Thịnh Tuệ không kiềm chế được nước mắt, cô không ngừng nức nở, nước nhỏ giọt khắp sàn nhà, đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng nhớ ra mục đích trở về nhà của Chu Thời Dư.

Cô ngẩng cổ lên, cảm thấy chân mình như bị rút gân, mắt cô hồng hồng hỏi anh: “… Rốt cuộc anh muốn hỏi vấn đề gì vậy, anh có thể nhanh hỏi cho xong được không?”

Cuối cùng, Chu Thời Dư ‘đại phát thiện tâm’ mà ôm cô ngồi xuống ghế sô pha, trong căn phòng khách tối tăm không ánh đèn, đôi mắt đen sau mắt kính càng lúc càng thêm sáng, giọng trầm vang lên:

“Tuệ Tuệ, em thích không?”

“……”

Cô không trả lời, anh lại ôm lấy Thịnh Tuệ đang hoảng hốt, giữ vai cô ấn xuống, rủ mắt nhìn vết nước lấm lem trên cổ tay áo mình, hỏi lại:

“Thích anh không?”

“…… Thích.”

Nước mắt làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, lý trí của Thịnh Tuệ bỏ chạy trong chốc lát, đừng nói thích, nếu nói thích về sau Chu Thời Dư nói cô làm cái gì cô cũng phải ngoan ngoãn nghe theo.

Phần thưởng dành cho cô là cô được anh ôm đi khắp nhà, được đãi ngộ tốt không biết mệt mỏi, như lời Chu Thời Dư nói, đó là ‘nếm thử đủ loại món ăn’.

Đây là lần đầu tiên trong đời Thịnh Tuệ thấy ngôi nhà này to đến chướng mắt, hành lang đông tây dường như không có điểm cuối cùng.

Sau đó, cô được bế vào phòng tắm, trong đầu cô trống rỗng như thể đó là một cỗ máy đã hư hỏng nhiều năm, dễ dàng bị người ta điều khiển.

Thịnh Tuệ không còn sức lực để phản kháng.

Sau khi được Chu Thời Dư ôm về phòng ngủ, cô tựa đầu vào gối ngủ thiếp đi, cô chỉ mơ hồ cảm thấy có người dùng khăn ướt lau nước mắt trên mặt mình, thỉnh thoảng đôi môi ấm áp cẩn thận chạm vào má cô, tựa như giờ phút này cô là hàng dễ vỡ.

Chẳng mấy chốc trong phòng ngủ trống trải chỉ còn lại hai hơi thở đều đặn, Chu Thời Dư ở mép giường nghiêng người qua vén mớ tóc lòa xòa của Thịnh Tuệ ra sau tai, hồi lâu mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Từ phòng ăn, phòng khách, thậm chí cả phòng tập thể dục, phòng máy tính, khắp nơi trên sàn nhà, mặt bàn hay thiết bị đều có thể nhìn thấy chất lỏng ướt chưa kịp khô.

Anh lấy khăn ướt trong ngăn tủ ra, bắt đầu từ phòng ăn cẩn thận lau từng dấu vết, một tiếng sau, anh hoàn thành công việc trong phòng khách.

Bước tiếp theo là thu dọn quần áo vương vãi khắp nơi.

Chu Thời Dư từ lâu đã phát hiện Thịnh Tuệ cực kỳ yêu thích chất liệu cotton, từ váy ngủ đến quần áo ấm, thậm chí khá nhiều áo ngực của cô được làm từ chất liệu mềm mại, tạo cho người ta cảm giác mềm mại thoải mái.

Chỉ có quần chíp là ngoại lệ duy nhất.

Có lẽ vì để bao quanh nơi mỏng manh yếu ớt kia, đôi khi chất liệu cotton không đủ thoải mái nên Thịnh Tuệ sử dụng chất liệu tơ lụa mỏng nhẹ mượt mà.

Chu Thời Dư cũng đã mấy lần cẩn thận dùng ngón tay cảm nhận, đúng là cảm giác rất mềm mại và mịn màng.

Bàn tay anh có thể dùng lực lúc mạnh lúc nhẹ mà truyền lại cho chủ nhân của cô bé, phản hồi lại anh là mật nước tuôn ra có thể được cảm nhận rõ ràng trên đầu ngón tay.

Lúc này, một cái quần chíp màu xanh nước biển đang nằm yên trên tay vịn của ghế sô pha, nhăn nhúm không rõ hình thù.

Chu Thời Dư nhặt mảnh vải mỏng dính đó lên, đặt vào trong tay.

Bàn tay mới được lau sạch của anh lại dính đầy dịch ẩm nhớp nháp, trong tích tắc, sự mềm mại ấm nóng độc nhất vô nhị của cô quét qua một đường từ não bộ xuống phía dưới, rào rạt như vũ bão.

Anh nhắm mắt lại, nắm chặt chiếc quần chíp màu xanh nước biển trong lòng bàn tay.

Đáng lẽ lúc nãy anh không nên mềm lòng, chiều theo ý cô mà kết thúc như vậy.

Anh quay người trở lại phòng ngủ, ánh mắt dừng trên người Thịnh Tuệ đang ngủ say, đôi mắt đen sau tròng kính trầm xuống, cuối cùng anh bước đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống.

Trong không gian tối tăm, Chu Thời Dư nắm lấy bàn tay mềm mại ấm áp của cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình.

Thịnh Tuệ trong giấc ngủ mơ thấy mình như bị nhiệt độ cao thiêu đốt, cô vô thức muốn khép lòng bàn tay lại, lông mi dài rung rinh như cánh bướm, dường như cô sắp tỉnh lại.

Đôi môi mỏng của Chu Thời Dư dịu dàng hôn lên trán cô, lúc tăng tốc, lông mày anh không khỏi nhíu lại, giọng nói trầm khàn nghèn nghẹn giống như chiếc thuyền nhỏ bị sóng biển nuốt chửng trong đêm tối:

“…… Ngoan, đừng sợ.”

“Sẽ nhanh kết thúc thôi.”

------oOo------

Truyện Chữ Hay