Cái ôm quen thuộc khiến cô cảm thấy chân thực, xóa sạch đi đau thương nơi đáy lòng. Nam Cung Phong ôm cô thật chặt vào lòng, giọng nói run run: "Vân, em không sao là tốt rồi. Lúc anh biết được thông tin suýt chút nữa thì đã điên lên, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu em có việc gì, anh biết làm thế nào đây? Từ bốn giờ sáng biết được thông tin cho đến giờ, trong năm tiếng đồng hồ tim anh như muốn ngừng đập. Vân nếu anh không thể bảo vệ tốt cho em, anh cũng không thiết sống nữa, Vân, Vân..."
Lời nói của Nam Cung Phong câu được câu mất bởi vì quá lo lắng nên nói chuyện có chút lộn xộn, Âu Dương Vân bị anh ôm chặt đến độ gần như không thở được, cô không nói câu nào, chỉ nghe người đàn ông bên cạnh nói, dần dần, Nam Cung Phong cảm nhận được có gì đó không ổn, anh thả lỏng vòng tay, đặt hai tay lên vai cô ân cần hỏi: "Vân, em bị sao thế? Sao sắc mặt của em nhợt nhạt vậy?"
Âu Dương Vân vẫn chưa nói gì, dường như cô vẫn còn mắc kẹt trong chấn động vừa rồi, không có cách nào thoát ra, bên tai mơ hồ còn văng vẳng âm thanh nhục mạ khó nghe của Lý Giáp Phú. Thân thể của cô càng ngày càng lạnh, đột nhiên không kìm nén được nữa, nhào vào lòng Nam Cung Phong, phát ra tiếng khóc bi thương: "Em phải làm sao đây, Phong, Mộng Long chết rồi, em phải làm sao đây..."
Đột nhiên nghe nói như vậy, Nam Cung Phong cũng rất kinh ngạc, anh đau lòng trấn an: "Đừng khóc, đừng khóc, mau nói cho anh biết, chuyện này là sao?"
Âu Dương Vân khóc đến thở không nổi, cô không thể nào quên được hơn mười năm trước, lần đầu tiên cô bị dẫn vào nhà họ Lý, cô bướng bỉnh ngồi xổm trước cổng không chịu vào, thì có một cậu nhóc nhỏ hơn cô đi đến trước mặt, nghiêng đầu hỏi cô: "Cậu đói rồi hả? Tớ lấy trộm táo cho cậu ăn nhé."
Lúc đó Lý Mộng Long cũng chỉ mới mười tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh rất dễ thương, chỉ là khờ hơn với mấy bạn đồng trang lứa rất nhiều. Ngày hôm đó, lúc cậu ta đưa trái táo lớn đỏ hồng cho Âu Dương Vân, cô đã không hề xem cậu ta như đứa ngốc.
Thời gian gần mười năm, cô xem Lý Mộng Long như em trai của mình, cho dù cô vô cùng căm hận cha mẹ của cậu ta song trước giờ chưa từng hận cả cậu ta. Lúc đầu vợ chồng Lý Giáp Phú suýt chút nữa làm cô thất thân, vì Lý Mộng Long, đến nay cô vẫn không đem chuyện này kể cho Nam Cung Phong dù nửa chữ. Cô chỉ mong đứa bé đáng thương đó có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng hôm nay, đứa bé đó lại vì cô mà rời khỏi thế giới này...
Âu Dương Vân càng nghĩ càng đau lòng, Nam Cung Phong để cô ngồi an toàn trong xe, sau đó thì vào đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình. Tình trạng hiện giờ của cô tệ như vậy, anh thật sự không hỏi được gì từ cô.
Gần hai mươi phút sau, Nam Cung Phong sắc mặt lo lắng đi ra, anh đã hiểu rõ tất cả, anh vào trong xe, ôm cổ Âu Dương Vân, đau lòng nói: "Đây không phải là lỗi của em, chỉ là vô tình, em đừng nên tự trách bản thân, có lẽ ba mẹ của cậu ta làm quá nhiều việc ác, ông trời không cẩn thận lại phạt nhầm người..."
Sau khi Âu Dương Vân khóc hết nước mắt, kiệt sức mê man trong lòng Nam Cung Phong, tròn một ngày một đêm cô đã không chợp mắt rồi, đả kích đột ngột ập tới lúc nào cũng sẵn sàng hành hạ cả thể xác và tinh thần cô.
Lần nữa tỉnh dậy, đã là rạng sáng ngày thứ hai, cô gặp một cơn ác mộng, mồ hôi lạnh thấm ướt những sợi tóc trên trán.
Cô nhìn quanh một vòng, hoàn cảnh vô cùng xa lạ, chắc là trong khách sạn, cô mở cửa ra ngoài. Nam Cung Phong không biết đã thức dậy chưa hay là một đêm không ngủ, đang ngồi chờ ở sofa của sảnh khách sạn, bận rộn làm việc trên máy tính.
Bỗng nhiên nghe tiếng bước chân phía sau, anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Âu Dương Vân, vội đứng dậy đến trước mặt cô: "Sao em thức sớm vậy?"
Âu Dương Vân không có sức lực trả lời: "Em đã ngủ rất lâu rồi."
Cô nhìn về phía máy tính của anh: "Nếu anh bận công việc thì về đi, em không sao rồi, một chút em sẽ đến bệnh viện thăm Thẩm Thanh Ca."
"Anh đi cùng em."
Ánh mắt Nam Cung Phong vô cùng kiên định, ăn sáng xong, hai người cùng nhau đến bệnh viện.
Cũng không biết Thẩm Thanh Ca mạng lớn hay là tâm trạng lúc gây án của Lý Giáp Phú quá căng thẳng, nhát dao kia chỉ đâm trúng xương bả vai của anh ấy, trải qua cứu chữa kịp thời, anh ấy đã có thể ngồi dậy và nói chuyện như người bình thường.
Lúc Âu Dương Vân đứng trước mặt anh, hai mắt đã đỏ hoe, Thẩm Thanh Ca nhìn cô một chút rồi đột nhiên cười: "Tôi đâu có chết, em làm gì khóc đến nỗi như thế?""
Anh ấy vẫn chưa biết, Âu Dương Vân ngoài việc cảm thấy đau lòng vì vết thương của anh, còn có một lý do khác.
Nam Cung Phong tiến lên một bước, trịnh trọng nói với Thẩm Thanh Ca: "Cám ơn cậu đã thay Vân đỡ một dao này, ân tình này tôi sẽ ghi lòng tạc dạ."
Thẩm Thanh Ca nhìn anh, trào phúng hỏi: "Tôi là đỡ cho dao cho Vân, cậu lấy cương vị gì thay cô ấy ghi nhớ mỗi ân tình này?" Nói bóng gió chính là muốn ghi nhớ cũng nên do Âu Dương Vân tự mình ghi nhớ.
"Tôi ở cương vị là chồng của cô ấy."
Biểu cảm Nam Cung Phong bình tĩnh trả lời, không hề bởi vì lời nói móc của Thẩm Thanh Ca mà bất mãn.
"Chẳng phải hai người li hôn rồi sao?"
"Lúc cô ấy ký tên tôi không có ở đó, về sau tờ đơn đó đã bị tôi xé bỏ, vì vậy về mặt pháp luật, cô ấy vẫn là vợ của tôi."
Trong ánh mắt của Thẩm Thanh Ca hiện lên chút ảm đạm: "Vậy tôi cứu vợ cậu một mạng, cậu định trả ơn tôi thế nào?"
"Chỉ cần việc tôi có thể làm được, cậu cứ nói."
Thẩm Thanh Ca nói với Âu Dương Vân: "Vân, làm phiền em tránh đi một chút, tôi cần một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông với giám đốc Phong."
Âu Dương Vân không nói lời nào, yên lặng đi ra khỏi phòng.
Đợi cô đi, Thẩm Thanh Ca liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn cậu để Vân làm việc ở Kim Nhạc ba năm, sau ba năm tôi sẽ để cô ấy quay về bên cạnh cậu."
Nam Cung Phong không do dự từ chối: "Xin lỗi, yêu cầu này tôi không thể đáp ứng."
"Tại sao không thể đồng ý? Tôi chỉ bảo để cô ấy ở đó ba năm, cũng chẳng nói phải cả đời? Hơn nữa hai người đã xa nhau hai năm, cần gì phải quan tâm xa nhau nhiều hơn mấy năm."
"Chính bởi vì chúng tôi đã xa nhau hai năm rồi, vì vậy một phút tôi cũng không muốn xa cô ấy."
Sắc mặt Thẩm Thanh Ca có chút không vui, ánh mắt sắt lạnh nói: "Cậu nên hiểu rõ tôi nếu không đồng ý tha thứ cho sự lừa dối của cô ấy trước đây, cô ấy sẽ không thể ở cùng cậu. Bây giờ tôi lại cứu cô ấy một mạng, cô ấy lại thiếu tôi càng nhiều. Tôi nói không để cô ấy đi, cô ấy nhất định sẽ không đi, cho dù không bên tôi cũng sẽ không ở bên cậu. Cậu tôi đều biết cô ấy là một cô gái hiền lành, sẽ không xây dựng hạnh phúc của bản thân trên nỗi đau của người khác."
"Vậy cậu muốn như thế nào?"
"Như vầy đi, nếu đề nghị vừa rồi cậu không đồng ý, vậy bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn cuối cùng: " Một là, cậu chịu lại một dao kia, chỉ là tôi không dám chắc cậu có thể may mắn sống được không. Nếu cậu không may ra đi cũng không sao, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Vân."
"Hai là, cậu đem tất cả cổ phần của tập đoàn Ái Vân chuyển sang tôi đứng tên, khi đó hận thù tôi ơn nghĩa gì giữa với cậu đều xóa bỏ, cậu có thể dẫn cô ấy đi, chỉ là cậu sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng."
Nam Cung Phong không biểu cảm nhìn anh ta: "Nhất định phải giải quyết trên mối ân tình này sao?"
"Đây là các người thiếu tôi, cô ấy vì giúp cậu vượt qua khủng hoảng sự nghiệp, lại lừa dối quan hệ giữa hai người với tôi, nếu tôi đi khởi tố cô ấy, cô ấy hoàn toàn có hành vi lừa gạt. Câu cẩn thận suy nghĩ rồi hãy trả lời, tôi không thể tiền người đều không có."
Nam Cung Phong xoay người rời phòng bệnh, dọc hàng lang, Âu Dương Vân yên lăng đứng trước cửa sổ, suy nghĩ của cô bay tận nơi đâu, vì vậy bên đã có người đứng bên cạnh từ lúc nào cũng chẳng phát hiện.
"Vân."
Anh khẽ gọi cô.
"Dạ?"
Cô quay đầu lại, đợi anh nói tiếp.
"Có phải nếu không có được sự tha thứ của Thẩm Thanh Ca, em sẽ không thể ở bên anh?"
Âu Dương Vân sửng sốt, có chút hoang mang gật đầu: "Phải."
"Được. Anh hiểu rồi."
Cô còn muốn nói gì đó, anh lại quay người trở về phòng bệnh.
Không hề dài dòng nói với Thẩm Thanh Ca: "Cổ phần của Ái Vân cậu muốn thì cứ lấy đi, từ nay về sau, không còn nợ gì nhau."
Anh xoay người muốn đi, Thẩm Thanh Ca lớn tiếng nói: "Đợi một chút."
"Còn có chuyện gì?"
"Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Công ty của ba mẹ cậu hiện tại chỉ như một cái xác, tất cả vốn thu hồi của Ái Vân cậu cũng bỏ vào, hiện tại sản phẩm mới trên thị trường là hy vọng duy nhất có thể vực dậy. Cậu thật sự tính bỏ hết như vậy?"
"Tiền tài là vật ngoài thân, có núi vàng núi bạc nhưng nếu bên cạnh không có một người có thể chứng minh ngươi còn sống, vậy có những thứ đó thì có ý nghĩa gì chứ?"
Thẩm Thanh Ca đột nhiên cười, anh ấy phất tay: "Bảo Vân vào đây."
Âu Dương Vân theo Nam Cung Phong đến phòng bệnh, Thẩm Thanh Ca đột nhiên cầm tay cô, sau đó chậm rãi đưa đến tay của Nam Cung Phong.
"Mong cậu hãy đối xử thật tốt với cô gái này, cô ấy xứng đáng có sự quý trọng của cậu."
Anh ấy lại nói với Âu Dương Vân: "Hãy yêu thương người đàn ông này, anh ta xứng đáng ở bên cạnh em."
Nam Cung Phong có chút lo lắng, không biết tại sao thái độ của anh ấy trước sau như hai người, ngược lại Âu Dương Vân nước mắt lưng tròng gật đầu, trên mặt cũng không hề có sự hoang mang.
Thẩm Thanh Ca tiếc nuối thở dài: "Cứ như vậy từ bỏ người con gái bản thân ngưỡng mộ hai năm thật sự vẫn không cam lòng, chỉ là tôi chắc chắn buông tay không có nghĩa là tôi rộng lượng, mà chỉ vì nhìn thấy tấm chân tình thực sự của hai người."
Ra khỏi bệnh viên, Nam Cung Phong cảm thán nói: "Nếu Thẩm Thanh Ca không phải là tình địch của anh, anh thật sự muốn làm bạn với cậu ấy, làm một người rất tốt."
Âu Dương Vân không thể phản bác: "Người ta chẳng phải đã buông tay rồi sao."
"Lúc nãy cậu ấy uy hiếp anh."
Nam Cung Phong kể lại cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông trong phòng bệnh lúc nãy cho Âu Dương Vân nghe, Âu Dương Vân không vui nở một nụ cười khổ: "Đó là anh ấy muốn thăm dò chân tình của anh."
"Từ đầu anh thật sự không nghĩ đến vấn đề này."
Hai người đến nhà của Lữ Trường Quý, tiến vào cửa, cậu liền lạnh lùng hỏi: "Sao con không ở bệnh viên chăm sóc Thanh Ca chạy đến đây làm gì?"
Âu Dương Vân lễ phép đáp: "Người nhà Thẩm Thanh Ca sẽ tới thăm, con đến đây để nói với mọi người..." Cô ngừng một chút, biết lời tiếp sau đây nhất định sẽ làm hai bác tức giận: "Con chuẩn bị quay về bên cạnh Nam Cung."
"Con điên rồi hả?"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai bác đầu tiên là đứng lên: "Thanh Ca vì con đến cả mạng cũng không cần, người đàn ông như thế con lại từ bỏ, đầu óc con có vấn đề hả?"
Truyện convert hay : Bỏ Phi, Ngươi Lại Bị Phiên Bài!