Mùa Quýt Chín

quyển 4 chương 67: cái chết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chủ nhật, Ninh Trừng cùng Lục Mang đến Hongkong thăm Kiều Tử San.

Một ngày này, thời tiết rất tốt. Hai người họ trực tiếp đi từ thành phố Hồng đến khu rừng sinh thái Vân Khê Cốc ở Hongkong. Tối hôm qua họ đã hẹn sẽ gặp nhau ở Vân Khê Cốc.

Trạng thái tinh thần của Kiều Tử San khôi phục rất tốt, chịu phối hợp trị liệu với bác sĩ tâm lý, dưới kiến nghị của bác sĩ, bà bắt đầu tập luyện đàn dương cầm lần nữa. Nghe nói lúc còn trẻ, bà là nghệ sỹ biểu diễn dương cầm, còn từng lên sân khấu biểu diễn.

Bác sĩ cũng kiến nghị bà ra ngoại ô nhiều một chút, tiếp xúc với thiên nhiên. Hai người họ nói muốn cùng bà đi Vân Khê Cốc, đương nhiên bà rất vui vẻ.

Tới Vân Khê Cốc, Ninh Trừng mới phát hiện, ngoại trừ Thiệu Hàm Hề và Kiều Tử San, Kiều Phi Tuyết cũng tới.

Có lẽ cả hai đều không biết đối phương sẽ xuất hiện, sau khi gặp mặt chào hỏi thì có hơi xấu hổ, từng người đứng bên cạnh đội ngũ.

Trình tự sắp xếp đội ngũ là: Kiều Tử San làm trung tâm, hai bên trái phải là Lục Mang và Thiệu Hàm Hề, Ninh Trừng và Kiều Phi Tuyết, mỗi người ở một bên, xếp thành một hàng.

Mấy người họ từ chân núi, đi dọc theo đường núi, chậm rãi trèo lên, vừa đi vừa trò chuyện. Thiệu Hàm Hề nói nhiều, Kiều Phi Tuyết thì không mở miệng nói chuyện.

Kiều Tử San thấy có nhiều người đi cùng như thế, vui vẻ như một đứa trẻ, hai tay, mỗi bên khoác tay một đứa, lúc thì nhìn bên trái, lúc thì nhìn bên phải.

Lúc gần đến đỉnh núi, bà đột nhiên nhìn Thiệu Hàm Hề, “Hàm Hề, con thấy Mang Mang và Trừng Trừng rất tốt không, hay là con và Phi Tuyết cũng có thể…”

“Stefanie!” Bà ấy còn chưa dứt lời, Kiều Phi Tuyết đã chen ngang, ý thức được phản ứng của mình có phần kịch liệt, cô ấy chỉ về phía đỉnh núi, “Gần tới rồi, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”

Cô ấy đi nhanh hơn, một mình đi về phía đỉnh núi.

Kiều Tử San trông có vẻ tủi thân, nhìn về phía Lục Mang, “Mang Mang, mẹ nói sai rồi sao? Có phải hôm nay không nên kêu con bé tới không?”

Lục Mang nhìn thoáng qua bóng dáng Kiều Phi Tuyết đã cách họ một khoảng, nhưng vẫn hạ giọng, “Mẹ cũng biết mẹ sai rồi? Cái này gọi là làm bừa.”

Kiều Tử San cười phản bác, “Không đúng, Hàm Hề nói là gán ghép lung tung. Nhưng mẹ nghĩ cũng đâu có sai, con và Trừng Trừng ở bên nhau, Hàm Hề không có bạn gái, Phi Tuyết cũng không có bạn trai, vì sao không thể ở bên nhau chứ?”

Lục Mang rất bất đắc dĩ với người mẹ vĩnh viễn không lớn, đầu óc đơn giản đến mức giống động vật đơn bào này, đâu phải bà không biết, Thiệu Hàm Hề thích chị của anh – Lục Linh, tuy chị ấy đã qua đời rất nhiều năm, anh ấy vẫn chưa bước ra được.

“Được rồi được rồi, ngắm phong cảnh đi, nơi này có thể nhìn thấy thác nước đối diện núi đấy.” Thiệu Hàm Hề đẩy Lục Mang và Kiều Tử San về phía đỉnh núi.

Lục Mang dắt tay Ninh Trừng, cô hơi thất thần, bị anh kéo mới hồi phục tinh thần, theo họ đi về phía trước.

Tới đỉnh núi, Ninh Trừng không đi ngắm phong cảnh với họ mà im lặng đến phía sau Kiều Phi Tuyết, chủ động chào hỏi với cô ấy.

Kiều Phi Tuyết cũng không phải loại người lạnh lùng, nhưng hơi kiêu ngạo, nói chuyện rất trực tiếp, “Cô Ninh, tôi biết cô và Lục Mang đã ở bên nhau, trước đây đúng là tôi thích anh ấy, nhưng giờ thì đã khác. Tôi hy vọng cô sẽ không để ý tôi còn xuất hiện ở đây. Không thể đánh đồng quan hệ giữa tôi và Stefanie giống như quan hệ giữa tôi với hai người. Hy vọng cô có thể hiểu được.”

Cô ấy quay đầu, tầm mắt dừng ở nơi cách Ninh Trừng không xa, sau đó lại chuyển dời đến trên người Ninh Trừng.

“Trước đây tôi có chút để ý, nhưng giờ đã không còn. Tôi có thể hiểu được, nhiều năm qua, cô vẫn luôn bên cạnh Stefanie, hai người tựa như mẹ con. Lục Mang đã nói với tôi anh ấy có một người chị, Stefanie mất đi con gái, nếu không có cô, có lẽ bà còn chưa bước ra khỏi bóng ma. Cho nên hẳn là tôi nên cảm ơn cô vì đã thay chúng tôi làm bạn với bà ấy lâu như thế. Có khi cô còn lớn hơn tôi một chút, tôi sẽ đối đãi với cô như một người chị. Hy vọng về sau chúng ta có thể vui vẻ hòa thuận.”

Kiều Phi Tuyết nghe cô nói như vậy, đôi mày vốn nhíu lại dần dãn ra, mỉm cười với cô, tỏ vẻ tán đồng, xoay người đi về chỗ mấy người Kiều Tử San ngồi.

Ninh Trừng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nhìn xuống dãy núi, đưa mắt trông về phía xa, núi xanh trải dài, xanh um tươi tốt, giống một chiếc thắt lưng, thi thoảng lại đứt gãy thành hai ngọn núi độc lập, như kỵ sĩ giáp đen, đứng thẳng sừng sững.

Cô không biết đây là ảo giác của cô hay là ảo giác do thứ gì khác, đỉnh núi đối diện có một thác nước rất dài, chảy từ đỉnh xuống. Đột nhiên trên đỉnh xuất hiện một bóng người màu đen.

Hình như anh ta cũng đang nhìn cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, sau đó đột nhiên tung người nhảy xuống.

“A!” Ninh Trừng sợ tới mức thất thanh kêu lên, đôi tay vội vàng che miệng.

Lục Mang nghe thấy thì chạy tới, đến bên cạnh cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, như là bị hoảng sợ, không hỏi cô nhìn thấy gì, chỉ ôm lấy cô, “Đừng nhìn nữa, chúng ta xuống núi.”

Mấy người họ không dừng lại bao lâu trên đỉnh núi đã đi xuống. Hai người họ còn chưa tới nhà Kiều Tử San ở Hongkong, Thường Tử Dương đã gọi từ viện Nghiên cứu, truyền đến tin dữ động trời.

Lưu Tiểu Đồng ngộ độc bỏ mình!

Ninh Trừng nghe thấy tin dữ này, đầu giống như bị đánh một gậy, trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa ngất đi. Vất vả lắm mới hòa hoãn lại. Làm sao cũng không dám tin tưởng. Họ lập tức rời khỏi Hongkong.

Ninh Trừng đề nghị đưa Kiều Tử San đến thành phố Hồng, Lục Mang không đồng ý, sau đó nghĩ lại, cô liền biết nguyên nhân, chắc là anh lo lắng, Kiều Tử San ở bên cạnh họ, ngược lại càng không an toàn.

Sau khi trở về từ Anh quốc, Ninh Trừng cẩn thận tra cứu hai vụ án trứ danh Lục Mang từng điều tra ở Anh quốc và Mỹ: Đồ tể Sương Mù và Kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi.

Truyền thông đưa tin lộn xộn phức tạp, đa phần báo chí đều đưa tin hung thủ đã chết, nhưng cũng có chút đồn đãi hung thủ chưa chết. Người ngoài không rõ, chân tướng thực sự, có lẽ chỉ mình anh biết.

Cô hỏi anh rất nhiều về hai vụ án này, anh chắc chắn với cô rằng đồ tể Sương Mù đã chết, nhưng Kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi, anh trả lời rất mơ hồ.

Ninh Trừng đã từng nghĩ đến một khả năng, có khi nào kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi chưa chết, thấy họ vẫn luôn điều tra Bạch Cốt Huyền Án, cho nên hắn ta mới trở lại Trung Quốc?

Truyện Chữ Hay