Mùa Quýt Chín

quyển 4 chương 63: quýt và chanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trước cửa đặt một cái bình phong nửa trong suốt, không biết là vốn có, hay là tạm thời thêm vào.

Bên trên bình phong không phải các loại hoa cỏ thường thấy linh tinh, mà là một trái quýt có cánh, cùng một trái chanh có đuôi quấn lấy nhau, thoạt nhìn như đang… Ôm hôn.

Mặt Ninh Trừng lập tức đỏ lên, đảo mắt nhìn gương mặt đang hoang mang của người phục vụ bên cạnh, có lẽ là lần đầu gặp được khách hàng đặc biệt như họ.

Cô nói “cảm ơn” với người phục vụ bên cạnh, tự mình đi vào, đóng cửa lại, vòng qua bình phong vào phòng.

Cô nhìn xung quanh một vòng, diện tích phòng khách rất lớn, tầm nhìn trống trải, phạm vi tiếp nhận ánh sáng cũng rất lớn, quan trọng nhất là, chiếc cửa sổ sát đất °, có thể nhìn thấy biển.

Giữa phòng có một cái cây rất lớn, bên trên mọc đầy, không đúng, treo đầy quýt và chanh. Ninh Trừng nhìn mà muốn cười, nhà ai có cây như thế, có thể kết quả cả quýt và chanh?

Trên chiếc giường lớn màu trắng không phải cánh hoa hồng, mà là quýt và chanh, luân phiên sắp hàng, thành một hình trái tim rất lớn.

Trong em có anh, trong anh có em.

Cô lập tức nghĩ đến những lời này.

Chỉ là, vì sao chỉ có một mình cô?

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nhạc, làn điệu quen thuộc như gió từ từ truyền vào tai.

《 Ái Đích La Mạn Sử 》!

Cùng một làn điệu, được phát lại nhiều lần, nhưng không cùng nhạc cụ, cô có thể phân biệt được đàn guitar, đàn violon, dương cầm, sax… những loại còn lại cảm thấy rất quen, nhưng lại không nhớ được tên.

Lúc âm nhạc dừng lại, cô âm thầm đếm xem, tổng cộng có mười một loại.

Quýt và Chanh, trọn đời trọn kiếp.

Đây là điều anh muốn nói sao?

Ninh Trừng đang thưởng thức căn phòng được trang trí như “vườn trái cây”, tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa. Cô vừa thấy màn hình hiển thị là Lục Mang, tim chợt đập gia tốc.

Điện thoại thông, lập tức vang lên giọng nói thuần hậu có chút ngạo mạn của anh, “Ở đâu đó?”

“Em ở trong phòng.”

“Lên nhà hàng trên tầng thượng đi, anh đang ở đó.”

“… Vâng.” Cô đã quên mình còn chưa ăn cơm, lúc ở buổi khen thưởng, cô không ăn gì, anh đã cố ý dặn dò với cô, tối này cùng ăn với anh.

Ninh Trừng đi thang máy lên nhà hàng lộ thiên trên tầng cao nhất, đang là hoàng hôn, không khí hơi ẩm.

Toàn bộ nhà hàng rất yên ắng, không có một ai, chỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô đi qua chỗ bóng dáng đó, đến một cái bàn gần lan can, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh ngạc.

Lục Mang đang làm phục vụ, nướng bò bít tết!

“Không ngồi xuống nếm thử à?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong đó còn có ý khác, bổn giáo sư không dễ gì mới xuống bếp, hôm nay là cơ hội hiếm có, không nếm là em bị tổn thất.

Có phục vụ đến kéo ghế cho Ninh Trừng, mời cô ngồi xuống, hỏi Lục Mang có cần hỗ trợ không, anh nói không cần, tất cả đã có anh.

“Anh làm được không đó?” Ninh Trừng nhớ tới lần anh quấn kín mít, xào vài món đã bị bỏng, nổi lên vô số mụn nước. Trước mắt lại là một quang cảnh khác, tay nghề thành thạo, hoàn toàn không nhìn ra trước kia anh không hề biết nấu ăn.

“Đương nhiên, tất nhiên là được!” Lục Mang để đĩa bò bít tết xuống bàn, rắc tiêu lên, anh biết cô có thể ăn cay.

Ninh Trừng cầm dao nĩa, cắt một miếng nhỏ, dùng nĩa đưa vào miệng, rất mềm, nhai rất ngon, hương vị cũng không tồi. Cô nhìn anh bằng con mắt khác, đây là người đàn ông chỉ chờ cơm dâng tận miệng mà cô quen sao?

“Ngon lắm phải không? Sau này ngày nào anh cũng làm cho em ăn.” Nhìn anh có vẻ rất hưng phấn, lại qua chỗ nấu ăn, tiếp tục bận rộn.

Bữa cơm này, gần như là anh bận rộn, cô chỉ ăn, hai người không nói gì.

Nhà hàng chỉ có bàn này có người, vậy mà anh lại bao toàn bộ nhà hàng lộ thiên!

Trong lúc dùng cơm, âm nhạc được phát, vẫn là đoạn diễn tấu《 Ái Đích La Mạn Sử 》do anh tự “sáng tác”, cắt ghép biên tập.

Ninh Trừng vừa buông dao nĩa, Lục Mang đã kêu cô ra bên ngoài xem.

Ở nơi xa, trên mặt biển bao la, toàn bộ chân trời phía tây xuất hiện cầu vồng, gần như hoàn toàn đủ bảy màu. Trước đây cô cũng đã thấy cầu vồng, nhưng chỉ có lúc này là rất đặc biệt.

“Đây là cầu vồng đôi, cũng được gọi là cầu vòng neon [], được tạo thành do ánh mặt trời chiếu qua giọt nước, phản xạ hai lần.” Lục Mang ở bên cạnh giải thích.

Đây là lần đầu tiên Ninh Trừng nhìn thấy hai cầu vồng đồng thời xuất hiện, “Vì sao thứ tự của chúng không giống nhau? Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, em nhớ màu của cầu vòng theo thứ tự này từ ngoài vào trong.”

“Cầu vồng chính là như thế, nhưng vì có hai lần phản xạ, cầu vồng bên ngoài sẽ có thứ tự màu ngược lại, màu đỏ phía trong.” Lục Mang nhìn bầu trời, giải thích, “Cầu vồng bên ngoài nhất định phải tồn tại cùng cầu vồng chính, nếu cường độ ánh sáng hơi thấp, có khi rất khó để phát hiện bằng mắt thường. Chúng ta cũng sẽ trở thành cầu vồng đôi đó, tồn tại vì nhau.”

Ánh mắt anh nóng bỏng, Ninh Trừng cố gắng nuốt miếng bò bít tết.

Anh nói rất kỹ càng, Ninh Trừng nghe cũng mê mẩn, mãi cho đến khi cầu vồng biến mất, cô mới nhớ tới một vấn đề, anh không thể nhìn thấy màu sắc!

Ninh Trừng nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh như mực của anh, trong lòng đau đớn.

Anh đứng dậy, đến trước mặt, vươn tay với cô, “Chúng ta về phòng, tối còn có trò hay.”

Ninh Trừng đứng dậy, không đặt tay vào lòng bàn tay anh mà nhón chân, chạm nhẹ vào môi anh, chân còn chưa hạ xuống, đôi tay anh đã vòng qua eo cô, ôm chặt cô.

Anh cúi người, chủ động hôn sâu.

Ninh Trừng cảm giác anh rất kích động, thậm chí còn gấp gáp không chờ nổi mà xâm nhập vào miệng cô, tùy ý càn quét. Không bao lâu sau, hình như anh nhíu mày, muốn rời khỏi. Cô lại vui vẻ, tay ôm cổ anh, không cho anh đi.

Cô muốn xác nhận xem, nụ hôn vị bò bít tết tiêu đen này, đối với anh là sự hưởng thụ hay tra tấn?

Dĩ nhiên Lục Mang cũng hiểu chút tâm tư này của cô, dứt khoát không tính rút lui nhanh như thế, nụ hôn càng càn quấy hơn.

Nụ hôn nóng bỏng kéo dài một thời gian, mãi cho đến khi Ninh Trừng nghe thấy tiếng bước chân tới gần, nhưng rồi nhanh chóng xa dần, cô đẩy anh ra, kéo anh về phòng. Dưới chân họ như có gió, nhanh chóng vượt qua người phục vụ vì thấy hai người khách đang hôn nồng nhiệt mà xấu hổ.

Hai người về đến phòng thì đã thở hồng hộc.

Lục Mang nhìn người phụ nữ mặc váy dạ hội màu cam bằng lụa trước mắt, tóc búi cao, lộ ra phần cổ trắng mịn, phong cảnh bên dưới cổ chữ V… Anh lại kích động, ôm lấy cô, bắt đầu nụ hôn mới.

Ninh Trừng nhắm mắt lại, xúc cảm trên môi vừa mới rõ ràng, đột nhiên biến mất, trên cổ chợt lạnh đi.

Đôi môi lạnh lẽo, nụ hôn nóng bỏng, hai loại xúc cảm cực hạn như vậy kéo dài từ cổ cô xuống.

“Lục Mang… Em… Đi… Tắm đã…” Giọng cô đã ngắt quãng, như hạt châu bị đứt, từng viên rớt xuống đất.

Lục Mang mạnh mẽ kiềm chế ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, buông cô ra, “Em tắm trước đi, anh bóc quýt cho em ăn.”

Ninh Trừng mỉm cười gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm.

Lúc tắm rửa, cô bắt đầu căng thẳng, tuy cô không ngừng tự ám chỉ với mình, chuyện này thì có gì mà căng thẳng, là chuyện nước chảy thành sông, là chuyện tốt đẹp.

Nhưng cô vẫn rất căng thẳng, căng thẳng không nói nên lời.

Cô tắm rất chậm, tắm rửa xong, cô không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, trực tiếp ra ngoài. Trong phòng, Lục Mang đã bóc được một loạt quýt, đảo mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ đứng cạnh sô pha, gần như là không mặc quần áo, anh trố mắt nửa giây, phục hồi tinh thần lại, “Em không sợ lạnh à?”

Anh đứng dậy, bế ngang cô lên, đến chiếc giường lớn màu trắng, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.

Tầm mắt hai người dính chặt lấy nhau như cao su, không thể dời đi được.

Trái tim Ninh Trừng bắt đầu đập kinh hoàng như nổi trống, bàn tay anh để trên ngực cô, tuy cách một lớp chăn nhưng cô vẫn có thể cảm giác được lòng bàn tay anh rất nóng.

“Đừng căng thẳng, anh sẽ làm tốt.” Nói xong anh mới nhận ra, hình như nói vậy thì có vẻ anh rất có kinh nghiệm, sợ cô hiểu lầm, anh lập tức giải thích, “Ý anh là. Có lý luận làm nền tảng, anh đã vô cùng xuất sắc.”

“Lý luận? Lý luận gì?” Đầu óc Ninh Trừng không thể hiểu nổi trong chốc lát.

“Cổ kim, trung ngoại, em muốn phương thức nào? Quá trực tiếp thì không có mỹ cảm, quá hàm súc thì không đủ kích thích, quá…” Ninh Trừng không đợi anh nói hết, chen ngang anh, “Em nghe anh hết, anh đi tắm trước đi.”

Ninh Trừng đã biết ý anh là gì.

Lúc này cô hơi hối hận, sao lúc trước cô không nghĩ tới việc tìm hiểu một chút về phương diện tình dục, giờ trong đầu cô chẳng có gì.

Chờ anh đi tắm, Ninh Trừng lại ngồi dậy, lấy điện thoại, muốn lên mạng tìm xem.

Có phải lần đầu tiên thật sự rất đau?

Cô soạn câu hỏi, ngay cả dấu câu cũng cẩn thận, kết quả tìm kiếm thì lại không chuyên nghiệp. Cô nhìn tới nhìn lui, cảm giác chưa nói đến trọng điểm.

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, “Em sợ đau à?” Anh đã ngồi ở mép giường, đầu đến gần cô, nhìn giao diện điện thoại trong tay cô.

“… Ai nói? Sao anh tắm nhanh thế?” Ninh Trừng suýt nữa quên mất, anh đi không có tiếng động. Cô cũng xem kết quả quá chuyên chú, không nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm dừng lại từ khi nào.

Lục Mang nhíu mày, “Lý luận nói, nếu dạo đầu kĩ càng, đủ ướt, anh làm chậm một chút, chắc là sẽ không đau. Để anh xem còn có cách nào không?”

Anh dựa vào đầu giường, nửa nằm bên cạnh cô, suy nghĩ cả buổi trời, nghĩ ra một biện pháp tuyệt hảo, “Bôi chút nước chanh, chắc là sẽ trơn hơn bất kì loại thuốc nào. Lại thuần thiên nhiên, bảo vệ môi trường, không có hại, cũng có thể kích thích anh. Quá tuyệt vời, anh đi lấy chanh.”

Anh càng nói càng hưng phấn, còn chưa nói xong, người đã ngồi dậy, muốn xuống giường.

“Không cần!” Ninh Trừng trực tiếp bác bỏ suy nghĩ kì lạ của anh, túm cổ tay anh, cố gắng kéo anh lại.

Có lẽ là quá căng thẳng, cái kéo này của cô, lực rất lớn, cả người anh gục trên người cô.

Hô hấp Lục Mang cứng lại, lập tức cảm giác phía dưới chăn, cơ thể phụ nữ có lồi có lõm, đường cong tuyệt vời, tuy cách một lớp chăn nhưng cảm giác mềm mại trước ngực cô tạo thành kích thích cực lớn với anh.

Trọng lượng đè nặng trên người khiến Ninh Trừng khó thở, mặt lập tức đỏ bừng, muốn kêu anh xuống trước, anh lại dậu đổ bìm leo, che lại hơi thở vốn đã mỏng manh của cô.

Anh vừa hôn cô vừa hơi đứng dậy, lần lượt kéo những vật ngăn cách giữa hai người ra.

Dường như Ninh Trừng sợ anh đá chăn xuống giường, hai tay quơ loạn, nắm lấy chăn kéo lên trên, che hai người lại. Ngay cả đầu cũng che mất.

Có một lá chắn này, cô cảm giác trong lòng vững vàng hơn một ít. Không biết là môi lưỡi hai người quấn lấy nhau quá nhiệt liệt, hay là độ ấm trong phòng quá cao, cô cảm giác càng ngày càng nóng.

Anh cũng càng ngày càng nóng, thân thể lại hướng lên trên lần nữa, kéo khăn tắm vắt bên hông, cũng nhanh chóng kéo khăn tắm trên người cô xuống, trực tiếp ném xuống sàn nhà.

Cùng với hình ảnh chiếc khăn tắm rơi xuống sàn nhà gỗ là hai tiếng thở phào vang lên, cơ thể hai người, rốt cuộc cũng còn không trở ngại, thật sự gặp nhau…

___________

[] Cầu vồng đôi

Truyện Chữ Hay