Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
London, thành phố nổi tiếng bởi sương mù.
Đáng tiếc, lúc Ninh Trừng theo tổ Chuyên án của Cục Cảnh sát truy lùng Queen Cơ, ngày đó trời quang.
Bởi vì có Lục Mang tiến cử, nhiệm vụ lần này của họ được cảnh sát Anh hỗ trợ. Viên cảnh sát được Cảnh sát Anh cử đến là David, một chàng trai trẻ khôi ngô nhưng hay ngại ngùng, xem Lục Mang là thần tượng của mình. Sáng sớm đã sắp xếp xe đến sân bay tự mình đón họ.
Ninh Trừng ngồi trên xe, nhìn phong cảnh bên đường. Ấn tượng đầu tiên của cô về London, không phải là sương mù, mà là sự mâu thuẫn trên đường phố London. Nhìn thì cổ xưa, nhưng kiến trúc lại rất hiện đại, đâu đâu trong thành phố cũng thấy được. Nam lịch lãm tao nhã, nữ sành điệu xinh đẹp, từng người qua lại trên đường.
Đầu đường đang biểu diễn nghệ thuật, có một chàng trai trẻ tuổi đang đắm chìm trong bản đàn violin, mỗi lần có người qua đường cho mình vài đồng, anh ta sẽ dừng đàn, khom lưng, rồi lại tiếp tục biểu diễn.
Trên quảng trường cách anh ta không xa có một sân khấu lớn, bức tường phía sau ghi bảy chữ lớn “Xuyên qua thời gian và không gian”, xếp thành một hàng hình cung, nhưng phía trên không có người đang biểu diễn.
David chỉ vào sân khấu trên quảng trường, giới thiệu với họ, đó là đoàn ảo thuật biểu diễn ngoài trời nổi tiếng khắp London. Anh ta đặc biệt nhắc đến bậc thầy ảo thuật, cũng là người đứng đầu đoàn ảo thuật đó, được tung hô là “Ma thần []”, là người Hoa, ai ai cũng kính trọng gọi là ngài Ma thần K.
[] Ma thần: Ma trong Ma thuật (ảo thuật), Ma thần là thần ảo thuật.
David liên tiếp dùng ba tính từ để hình dung lối biểu diễn của người đó, fantastic, splendid and amazing. Tiếng Anh của Ninh Trừng không tốt lắm, vốn dĩ David nói chuyện, cô chỉ nghe được vài từ mấu chốt, sau đó đoán ý, nhưng ba từ này cô không biết nghĩa là gì, chỉ có thể quay đầu nhìn Lục Mang, dùng ánh mắt xin anh giúp đỡ.
Lục Mang thuận miệng trả lời, “Phô bày hoa lệ, ra sức theo đuổi phối ngẫu, gần giống như thế.”
Ninh Trừng dở khóc dở cười, đương nhiên cô biết anh đang trích dẫn lời mình từng nói.
Những người Trung Quốc khác ngồi trên xe thì không biết, tất cả đều rất kinh ngạc với cách giải thích của Lục Mang.
Dương Trí ngồi ở ghế phó lái, lập tức quay đầu nhìn anh và cô, “Giáo sư Lục sống ở Anh lâu như thế, hình như tiếng Anh cũng không tốt lắm nhỉ. Ý của David là muốn hình dung lối biểu diễn kỳ dị, xuất sắc, ngoạn mục của Ma thần K.”
Dương Trí vì Lâm Khiếu Ba mà bất mãn với Lục Mang, Ninh Trừng cảm nhận trong lời nói của anh ấy có sự đâm chọc, lập tức chuyển đề tài, “Chắc là sắp tới khách sạn rồi.”
Dương Trí gật đầu, “Đội phó Lâm và những người trong tổ Chuyên án đang ở khách sạn chờ chúng ta họp.”
Lục Mang lại phủ định, “Không phải chờ chúng ta, mà là chờ anh. Chúng tôi không đến khách sạn, có việc gì thì gửi vào hòm thư.” Anh dùng tiếng Anh nói với David vài câu, nói tên một khách sạn, kêu anh ấy dừng trước khách sạn đó, đưa Dương Trí đến khách sạn, sau đó lại đưa anh và cô về biệt thự của nhà họ Lục.
Không bao lâu sau đã tới khách sạn, chiếc xe dừng lại, Dương Trí nhìn Ninh Trừng, không tình nguyện xuống xe. Xe khởi động lần nữa, rời khỏi khách sạn.
Ninh Trừng nhìn qua kính chiếu hậu, trước cửa khách sạn, Lâm Khiếu Ba đẩy Dương Trí, hẳn là nhắc nhở Dương Trí đi vào, chính anh ấy cũng quay đầu nhìn về phía xe chạy, nhưng chỉ chốc lát đã đi vào khách sạn.
Nửa tháng nay, ngoại trừ gặp mặt để trao đổi chuyện công việc, Lâm Khiếu Ba không nói chuyện gì khác với cô, hai người không khác gì đồng nghiệp bình thường. Đối với chuyện này, trong lòng Ninh Trừng vô cùng cảm kích. Vốn cô còn cho rằng nhìn thấy anh ấy sẽ xấu hổ, thậm chí là ảnh hưởng đến công việc, nhưng bây giờ xem ra, là cô lo xa rồi.
Lục Mang thấy cô ngẩn người, anh nắm tay cô, năm ngón tay kẹp chặt năm ngón tay cô, Ninh Trừng hơi nhíu mày, không khỏi kháng nghị, “Anh mà kẹp chặt hơn chút nữa thì tay em sẽ gãy luôn đấy.”
“Buổi tối anh kể chuyện cổ tích cho em, 《 Nghìn lẻ một đêm 》.”
“…” Ninh Trừng nhanh chóng biết được, vì sao anh phải kể chuyện cổ tích cho cô.
Biệt thự của nhà họ Lục nằm ở vùng ngoại ô London, lúc hoàng hôn, hai người họ mới đến.
Sau khi xe dừng lại, có người mở cửa xe cho cô, Ninh Trừng xuống xe, một tay Thiệu Hàm Hề khoác cửa xe, một tay chống eo, cười nói, “Hoan nghênh hai vị về nhà.”
Ninh Trừng nghe được hai chữ “về nhà”, không phản ứng kịp, Lục Mang đã vòng qua xe, đến bên cạnh cô, đôi mắt nhìn chằm chằm Thiệu Hàm Hề, “Anh vừa nói hoan nghênh, vừa cắm cọc ở đây chặn đường?”
Anh nói xong, kéo cô đi vào biệt thự màu cà phê.
Không gian của biệt thự rất rộng rãi thoáng mát, phong cách trang trí ấm áp, thuộc phong cách điền viên, không phải loại phong cách cổ điển của Anh quốc mà cô thường thấy trên TV.
“Chỉ tại thường ngày ở đây rất ít mỹ nhân hạ cố đến chơi. Bình thường thì có hai người, nhưng Phi Tuyết về rồi, Ninh Trừng đến, vừa đủ một bàn mạt chược.”
Thiệu Hàm Hề theo hai người họ đi vào, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười ôn hòa.
Ninh Trừng không biết có phải anh ấy cố ý nói cho cô không, Kiều Phi Tuyết đã về nhà. Có lẽ anh ấy lo cô sẽ nghĩ nhiều, cô rất kinh ngạc, vậy mà tâm tư người đàn ông này lại tinh tế như vậy. Sự tinh tế của anh ấy còn biểu hiện rõ hơn trong việc bố trí phòng, chuẩn bị bữa tối vân vân. Sức khỏe của mẹ Lục Mang không tốt, cơm tối cũng phải để người giúp việc bưng lên tầng. Mấy việc này đều do Thiệu Hàm Hề sắp xếp.
Đối lập mà nói, Lục Mang tựa như một ông chủ bỏ mặc mọi chuyện, mấy chuyện sinh hoạt thật sự là dốt đặc cán mai.
Ăn cơm tối xong, Thiệu Hàm Hề đặc biệt dặn dò Lục Mang, “Chắc là bây giờ mẹ cậu tỉnh rồi, tối cậu phải kể chuyện cổ tích cho bà ấy. Buổi tối anh ra ngoài một chuyến, chắc là về tương đối trễ, cũng có khả năng là không về.”
Lục Mang buông dao nĩa trong tay, nhìn Thiệu Hàm Hề, không đồng ý, cũng không từ chối.
Ninh Trừng lập tức thay anh trả lời, “Chắc chắn rồi, anh ấy đã nói với tôi. Anh Thiệu có thể đi làm việc khác.”
Thiệu Hàm Hề ăn cơm tối xong thì đi ngay, Ninh Trừng theo Lục Mang lên tầng, trực tiếp đến phòng ngủ của mẹ anh, lúc cô và anh đến, cô giúp việc nói bà ấy vừa ngủ dậy.
Hai người họ đi vào phòng ngủ, có một người phụ nữ nửa nằm trên giường, đang rầu rĩ nhìn đồ ăn trên chiếc bàn nhỏ. Làn da của bà vẫn còn rất tốt, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng nhìn rất trẻ, mũi cao thẳng, ngũ quan hài hòa, tóc dài đen nhánh, xõa tung giống thác nước.
Lục Mang ngồi xuống ở mép giường, bà ấy mới ý thức được có người đến, ngẩng đầu nhìn sang, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười ngây thơ như trẻ con, “Mang Mang, hôm qua mẹ mơ thấy con về.”
“Nói dối, Thiệu Hàm Hề về từ hôm qua, chắc chắn đã nói với mẹ hôm nay bọn con về.”
“Nó nói với mẹ, nên mẹ mơ thấy, đâu có mâu thuẫn.”
“Tùy mẹ.” Lục Mang không tranh luận với bà ấy, anh kéo tay Ninh Trừng, kêu cô ngồi xuống cái ghế cạnh giường, “Đây là bạn gái con, Ninh Trừng, con dâu tương lai của mẹ.”
Vẻ mặt của Kiều Tử San cứng lại, dường như là không tin chuyện này, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, mỉm cười, vươn tay với cô, “Trừng Trừng, chào cháu, cô là Stefanie.”
Ninh Trừng hơi khẩn trương, “Chào cô Stefanie, cháu là Ninh Trừng.”
Trực tiếp kêu tên bà ấy thì cô không kêu được.