Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ninh Trừng nằm trên giường, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra tối nay, trái tim làm sao cũng không bình lặng được.
Vừa vào nhà, anh đã kêu cô đi tắm rửa, như sợ cô sẽ nghĩ nhiều, sau đó còn giải thích, cô tắm rửa xong, anh mới dán băng dán cá nhân lên chân cho cô được, nếu không hôi chết anh, ai đền mạng?
Chờ cô tắm rửa xong, anh đã làm xong cơm tối, đương nhiên rất đơn giản, vẫn là mì Ý.
Nhà cô nhỏ, có một phòng bếp, thông với phòng khách và phòng ngủ, vì giảm bớt mùi khói dầu, bình thường cô rất ít khi nấu cơm ở đây, thi thoảng lười biếng, không muốn nhúc nhích mới nấu chút cháo gì đó.
Trong phòng bếp không có gia vị gì. Mì anh làm đương nhiên là giống lần đầu tiên cô nhìn thấy, ngoài mì ra thì không có gì nữa.
Ninh Trừng không biết anh lấy đâu ra một quả chanh, vẫn như cũ, vắt chanh cả buổi mới rải nước chanh vào hai phần mì, kêu cô tới ăn.
“Em đừng xem thường mì tôi làm, tuy nhìn thì vẫn giống vậy, nhưng hương vị rất ngon, không tin thì em thử đi.” Anh thấy cô ngây ra nhìn mì, thúc giục cô mau động đũa.
Ninh Trừng cười nói, “Ý tôi không phải là như vậy, tôi phát hiện, hình như những người đàn ông tôi quen đều sẽ không nấu cơm. Ông nội tôi không nấu, bố tôi cũng không nấu, sau khi bà nội và mẹ tôi qua đời, cũng không biết hai người họ làm thế nào.”
Sau khi thuận miệng nói xong, cô bắt đầu chuyên chú ăn mì.
Lục Mang lại không động đũa, hồi tưởng những lời cô vừa nói, trong lòng lại rất kỳ lạ, không thể nói được là cảm giác gì, giống như có người với tay vào lồng ngực anh, nắm chặt trái tim anh, rất đau, nhưng lại giống như không đau.
Anh cảm thán, “Đến sáu tuổi, vẫn là chị tôi đút cơm cho tôi. Không ai đút, tôi sẽ không ăn. Thiệu Hàm Hề nói tôi là công tử dâng cơm lên tận miệng cũng không sai chút nào.”
“Cho nên vì vậy Kiệt Bảo mới gọi anh là công tử?” Ninh Trừng vừa ăn vừa cười hỏi.
Lục Mang im lặng như ngầm đồng ý, thấy cô ăn rất ngon, không có ý ghét bỏ, anh mới yên lòng, cũng bắt đầu ăn mì.
Hai người vừa ăn vừa nói đến chút chuyện khi còn nhỏ, không khí xem như là hòa hợp.
Cơm nước xong, anh kêu cô ngồi nghỉ ngơi, mình thì đi rửa chén, dọn dẹp phòng bếp xong mới quay lại phòng. Ninh Trừng đang ngồi trên sô pha xem tạp chí.
Anh đi tới, ngồi xuống một chỗ khác trên sô pha, trực tiếp ôm hai chân cô lên sô pha, đặt trên đùi anh, sau đó bóp chân cho cô.
Cô hoảng sợ, muốn rút chân thì bị anh đè chặt lại.
Lục Mang vừa xoa vừa nhìn chân cô, nghiêm trang nói, “Tôi không biết nấu cơm, nhưng tôi quen thuộc mỗi một bộ vị, mỗi một huyệt vị trên cơ thể, cũng tự học thành tài, trở thành cao thủ xoa bóp.”
Anh đột nhiên dừng lại, nhìn vào mắt cô, “Với lại, nếu tôi muốn, tôi có thể biết bây giờ em đang nghĩ gì. Em nói xem, có phải tôi nên phát huy chút sở trường đặc biệt của mình, dò xét xem em đang muốn…”
“Không!” Ninh Trừng nhanh chóng chen ngang, đôi tay ngăn lại đôi mắt anh. Cô đã chứng kiến không ít lần, rốt cuộc là anh thần thông như thế nào, gần như là chỉ nhìn vẻ mặt người khác liền có thể biết được suy nghĩ của người đó.
Đôi mắt này có khác gì máy chụp X quang không?
Lục Mang đẩy tay cô ra, “Tôi còn chưa nói xong, em sốt ruột như vậy làm gì? Em không muốn biết Họa Mi chết như thế nào? Hung thủ là ai sao?”
“Muốn!” Ninh Trừng buột miệng thốt lên, thì ra là anh muốn hỏi cái này, trái tim treo lơ lửng của cô rốt cuộc cũng buông xuống, “Cô ấy chết như thế nào?”
“Nếu tôi đoán không sai, có lẽ cô ấy vì cứu Lưu Tiểu Đồng mà bỏ mạng, Lưu Tiểu Đồng cũng vì cô ấy mới rơi vào tay người đàn ông mặc đồ đen kia.”
“Vì sao lại nói như vậy? Không phải trước đây anh nói Lưu Tiểu Đồng vì Lưu Tương bị Kevin mê hoặc, muốn lừa gạt ông Thương Hải nên mới tạo nên một vụ bắt cóc giả sao?”
Ninh Trừng cố gắng ghép nối Lưu Tiểu Đồng với Họa Mi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cách nào lý giải, vì sao trong nháy mắt, Họa Mi lại thành người hại Lưu Tiểu Đồng bị bắt, cuối cùng vì sao lại muốn liều chết cứu cậu bé?
“Đó là một nửa, một nửa phía sau phức tạp hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Tôi hoài nghi Họa Mi tiếp xúc với Lưu Tiểu Đồng, hẳn là đã có âm mưu từ trước, có khả năng là bị người khác bắt ép, cũng có khả năng là vì tự cứu mình.”
Lục Mang dừng lại, lấy băng dán cá nhân trong túi, xé giấy bọc bên ngoài, dán vào chỗ bị trầy da ở gót chân cô, trên băng dán còn có nhiệt độ cơ thể của anh.
Sau khi dán xong, anh nhìn chằm chằm chân cô cả buổi trời, thốt lên âm thanh tán thưởng, “Chân em thật gợi cảm.”
“… Cảm ơn.” Ninh Trừng thu chân lại, gập chân ngồi trên một góc sô pha, thả váy ngủ xuống để che đi chân mình.
Chân cô bị anh xoa xoa bóp bóp nửa ngày, giờ cả người cô vô cùng ngứa ngáy như bị vô số con kiến cắn. Cô biết anh nói chuyện trực tiếp, không ngờ anh khen người ta cũng trực tiếp như vậy. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người dùng từ “Gợi cảm” để hình dung…chân cô.
Ninh Trừng ôm chân, nói sang chuyện khác, “Theo phân tích của anh, rất có khả năng là Họa Mi cũng giống Tiểu Đồng, bị bắt cóc, sau đó lại bị ép đi dụ dỗ Tiểu Đồng, đến cuối cùng, có lẽ là cô ấy hối hận.”
Lục Mang không trực tiếp khẳng định cách lý giải của cô, mà lại hỏi, “Còn nhớ hai bức tranh kia không?”
Ninh Trừng lập tức nhìn về phía anh, gật đầu, rốt cuộc cô cũng hiểu cách nói lúc đó của anh, Họa Mi chính là chú chim họa mi đưa lưng về phía bóng tối, khát vọng bay về phía ánh mặt trời nhưng lại bất lực, bởi đôi cánh nhỏ đã sớm bị bẻ gãy.
“Tuy Họa Mi có sai, nhưng chắc chắn là cô ấy không muốn như vậy, bây giờ cô ấy đã chết, thi thể cũng không thể toàn vẹn, không ai nhớ đến cô ấy. Anh nói xem, sinh mệnh như vậy, có ý nghĩa gì không?”
Cô nghĩ như thế, trái tim đột nhiên quặn đau dữ dội, cô ôm chân, không chịu khống chế mà nắm chặt váy.
“Ai nói không ai nhớ đến cô ấy? Em nhớ cô ấy, Lưu Tiểu Đồng chắc chắn cũng nhớ cô ấy.” Lục Mang nhích sang một bên, đến gần cô hơn, kéo tay cô ra, vuốt thẳng từng ngón tay cô.
“Suy nghĩ này của em có vấn đề, vì sao người khác nhất định phải nhớ? Có ý nghĩa hay không cũng không do em định đoạt, chỉ cần chính cô ấy cảm thấy lựa chọn của mình là đúng, thì đó chính là ý nghĩa. Rất có khả năng, cô ấy không chỉ cứu Lưu Tiểu Đồng, mà còn cứu vô số Lưu Tiểu Đồng khác. Đây cũng là ý nghĩa.”
Lục Mang vuốt ve ngón tay cô, “Nhưng vì sao em lại nghĩ đến việc có ý nghĩa hay không? Người khác nhớ mình là có ý nghĩa? Những chuyện nhàm chán đó không cần suy nghĩ, đi ngủ sớm một chút.”
Ninh Trừng nghe anh nói xong, trái tim đang nặng nề đột nhiên được anh làm thả lỏng, tựa như ngón tay nắm chặt của cô, cũng bị anh vuốt ra từng ngón. Cô như bị cái gì đó mê hoặc, quên mất việc rút tay ra khỏi tay anh. Thậm chí anh đứng dậy, chắc là phải rời đi, thế nhưng cô lại không muốn. Cuối cùng cô vẫn tiễn anh đến cửa thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, cô mới quay lại nhà.
Ninh Trừng nằm trên giường, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, có phải nỗ lực của cô sẽ lại uổng phí hay không?
...
Cùng lúc đó, người không ngủ được, không chỉ có mình Ninh Trừng. Lục Mang nằm trên giường cũng không ngủ được, cái loại ngứa ngáy tâm can này không thể ngừng được, cuối cùng anh dứt khoát ngồi dậy, đi ra phòng khách, tìm Kiệt Bảo nói chuyện phiếm.
“Kiệt Bảo, dùng cái đầu không có nếp nhăn của mày suy nghĩ lại, vì sao cô ấy lại trốn tránh tao?” Anh ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.
“Công tử, dùng cái đầu quá nhiều nếp nhăn của công tử suy nghĩ lại, có phải cô ấy thích công tử không?”
“Không được học tao nói chuyện! Con mắt nào của mày nhìn thấy cô ấy thích tao? Thích tao thì nên ngày nào cũng cùng tao đi mua đồ ăn, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, vì sao lại trốn tránh tao?”
“Kiệt Bảo không học công tử nói chuyện! Mắt trái mắt phải của Kiệt Bảo đều thấy, Quất Tử thích công tử.”
Lục Mang nghe thấy cách nói này, vừa kích động thì lại trở nên uể oải. Suy nghĩ của Kiệt Bảo là một loại lập tình, không phải suy nghĩ thực sự. Mà loại lập trình này là Thiệu Hàm Hề lấy tính cách của anh làm nguyên mẫu, thiết kế ra, đây là công nghệ cao.
Cho nên Kiệt Bảo nói Quất Tử thích công tử, thật ra là suy nghĩ của anh, cũng có khả năng là anh thích cô, nhưng bởi vì tính cách ngạo mạn ngu xuẩn gây ra, cố tình nói ngược lại thành cô thích anh.
Vấn đề này rất nghiêm trọng, anh nên giải quyết như thế nào?
Lục Mang nhanh chóng ý thức được, vấn đề này dựa vào anh thì không có cách nào giải quyết, cho dù anh lấy thêm hai học vị tiến sĩ cũng không làm nên chuyện gì.
Vì thế, nửa đêm, anh mặc đồ ngủ, đứng trước cửa nhà Thiệu Hàm Hề, không ngừng ấn chuông cửa. Hôm qua Thiệu Hàm Hề đã gọi cho anh, nói hôm nay sẽ về, nhưng anh đứng ấn chuông cửa cả buổi vẫn không ai mở cửa.
Anh tức giận về nhà, tìm điện thoại, lập tức gọi cho Thiệu Hàm Hề.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người nhận.
“Thiệu Hàm Hề, hình như tôi… Bị một người phụ nữ thích, phải làm thế nào đây?” Câu hỏi này, chính anh nghe xong cũng cảm thấy thiếu đòn.
Đầu bên kia điện thoại, Thiệu Hàm Hề đang ngủ trong chăn, “Vừa rồi là cậu ấn chuông cửa sao? Anh biết ngay nửa đêm cậu ấn chuông cửa là không có chuyện gì tốt mà. Đây đã là lần thứ ba rồi, ba lần đều một lý do thoái thác, cậu không buồn ngủ hả? Cậu đang khoe với anh sao? Theo anh được biết, chính cậu đã từng bày tỏ rõ ràng, cậu không thích khoe khoang như khổng tước, không có ham mê ra sức theo đuổi phối ngẫu.”
“Lần này không giống, hình như tôi… cũng hơi thích cô ấy. Anh nói thẳng làm thế nào được không, dong dài như vậy, có tin tôi cạy cửa nhà anh không?”
“Không phải cậu có chìa khóa sao? Hừ, cậu lại quên một sự thật quan trọng là cậu có chìa khóa nhà anh.” Thiệu Hàm Hề lập tức thay đổi giọng điệu nói chuyện, bắt chước cách nói chuyện của Lục Mang.
Câu tiếp theo, anh ấy lại trở về là chính mình, “Lục Mang, lần trước anh bảo cậu mở khóa, hỏi cả buổi chìa khóa ở đâu, cậu nói không có, cửa vừa phá, cậu liền lấy chìa khóa ra… Xem như cậu lợi hại!”
Lục Mang và Thiệu Hàm Hề thường xuyên quên mang chìa khóa ra ngoài, người phá khóa trở thành khách quen của hai người họ, sau đó lại kiến nghị hai người họ đổi chìa khóa cho nhau để dự phòng.
Từ đây, chìa khóa trở thành cơn ác mộng của Thiệu Hàm Hề.
Hễ là có người ấn chuông cửa, mặc kệ ấn chuông cửa nhà ai cũng là anh ấy mở cửa. Hôm nay anh ấy cố ý không mở cửa. Bởi vì biết là Lục Mang, hơn nữa chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên là thế.
“Thiệu Hàm Hề, phiền anh nói trọng điểm. Nửa đêm, anh không mệt, tôi mệt. Tôi còn muốn đi ngủ.” Lục Mang trực tiếp xem nhẹ những việc nhỏ đó.
“Giáo sư Lục, Lục công tử, là anh nhờ cậu, hay là cậu nhờ anh? Phiền cậu khách khí với anh chút được không?”
“Nói trọng điểm.”
“… Phải tốt với cô ấy! Cô ấy tốt với cậu một phần, cậu phải tốt hơn mười phần, không đúng, một trăm phần, một ngàn phần… Không giới hạn. Con gái là để cưng chiều, không phải để làm mẹ cậu, hiểu không?”
“Làm sao để tốt với cô ấy? Nói trọng điểm.”
“…” Thiệu Hàm Hề có cảm giác ác mộng quấn thân. Đương nhiên, anh ấy vẫn không tiếc chỉ giáo, kể ra hết những gì anh ấy biết, đàn ông làm sao để đối xử tốt với phụ nữ.
Lục Mang cầm notebook, ghi lại tất cả, có chỗ khó hiểu thì lập tức hỏi lại, y như một học sinh tiểu học.
Cúp điện thoại, anh tiếp tục cầm notebook nghiên cứu nhiều lần. Lúc lên giường ngủ, chân trời phía đông đã có ánh mặt trời.