Chương : Nợ
Vũ Hạ không đổi sắc mặt, đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn người đối diện. Sắc dạ yến hoa tím biếc không có chút cảm xúc nào. Tất cả, như nhìn một người lạ chưa từng biết đến
Không, phải nói rằng dù có nhìn người lạ đi chăng nữa, ánh mắt của cô cũng chưa bao giờ lạnh lùng như lúc này
Không có mỉa mai trào phúng, không có lạnh nhạt bất cần
Chỉ có lạnh lẽo như hàn băng
Túc Tử Anh không hiểu tại sao cô lại nhìn hắn như thể hắn là kẻ phản bội, cũng không hiểu vì sao ánh mắt đó của cô ta lại khiến lồng ngực hắn tê dại âm ỉ
Người con gái này khiến hắn cảm thấy khó chịu
Trần đời những kẻ nào làm hắn khó chịu, đều không có kết cục tốt
Hắn nhíu mày sắc lạnh, hai đôi mắt cùng mang ánh tím của buổi tà chiều sau cơn bão đối diện với nhau. Chỉ là, người kia bây giờ không còn là cậu thiếu niên ấm áp như gió xuân hôm nào nữa. Trên khuôn mặt hắn chỉ có lạnh nhạt, tàn nhẫn và hiếu thắng
Nào có còn là cậu thiếu niên mang hơi thở thanh xuân Niên Đằng?
Hết thảy, chỉ còn là quá khứ.
Sắc trời rệu rã sau cơn giông vừa dứt, mảnh tà dương thổi chút hồn tàn đẫm màu ủ dột
Đoá mẫu đơn vừa nở đã bị cơn giông vùi dập gãy nhành, từng cánh hoa xác xơ nằm trên đất
Chỉ còn khóm anh túc kịch độc có thể trụ được, lại càng nở rộ, đỏ tươi như màu máu.
Hàn Lục Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Rõ ràng lúc trước còn tốt, sao bây giờ đã không còn nhớ bọn họ là ai?
"Vũ Hạ, để tôi gọi bác sĩ xem sao."
"Không cần đâu."
Hàn Lục Nhiên không khỏi khó hiểu nhìn cô, rồi lại nhìn người đang ngồi trên giường bệnh
Khí chất này, sao lại khác như vậy?
Vũ Hạ không đổi sắc mặt, đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn người đối diện. Sắc dạ yên hoa tím biếc không có chút cảm xúc nào. Tất cả, như nhìn một người lạ chưa từng biết đến
Không, phải nói rằng dù có nhìn người lạ đi chăng nữa, ánh mắt của cô cũng chưa bao giờ lạnh lùng như lúc này
Không có mỉa mai trào phúng, không có lạnh nhạt bất cần
Chỉ có lạnh lẽo như hàn băng
Túc Tử Anh không hiểu tại sao cô lại nhìn hắn như thể hắn là kẻ phản bội, cũng không hiểu vì sao ánh mắt đó của cô ta lại khiến lồng ngực hắn tê dại âm ỉ
Người con gái này khiến hắn cảm thấy khó chịu
Trần đời những kẻ nào làm hắn khó chịu, đều không có kết cục tốt
Hắn nhíu mày sắc lạnh, hai đôi mắt cùng mang ánh tím của buổi tà chiều sau cơn bão đối diện với nhau. Chỉ là, người kia bây giờ không còn là cậu thiếu niên ấm áp như gió xuân hôm nào nữa. Trên khuôn mặt hắn chỉ có lạnh nhạt, tàn nhẫn và hiếu thắng
Nào có còn là cậu thiếu niên mang hơi thở thanh xuân Niên Đằng?
Hết thảy, chỉ còn là quá khứ.
Túc Tử Anh hắn ghét nhất những kẻ cùng màu mắt với hắn, nên thiếu nữ đứng trước hắn bây giờ lại có đôi đồng tử rất đặc biệt, cũng có chút quen thuộc khó hiểu...
Mà phàm là thứ gì càng đặc biệt, lại càng dễ bị bóp nát trong lòng bàn tay.
"Niên Đằng? Cậu thật sự mất trí nhớ rồi ư? Cậu không nhớ cả cô ấy sao? " Hàn Lục Nhiên chỉ vàongười cô
Hắn nhíu mày, Niên Đằng?
"Tên của tôi không phải Niên Đằng"
"Gì chứ, cậu rõ ràng là Niên Đằng, lúc nãy hôn mê cậu còn nắm..." chưa kịp để cô bạn nói hết lời, Vũ Hạ đã đưa tay chặn người Hàn Lục Nhiên. Cô biết, đây không còn là Niên Đằng nữa, kẻ đang ở trước mặt cô đem lại cảm giác giống hệt cái đêm hộm đó, cái đêm mà "Niên Đằng" có ý muốn giết cô.Nhành hồng tàn rũ sau khoé mắt, khúc nhạc mùa đông tấu lên bản tình ca nhuốm màu cũ kĩ, thứ âm nhạc như mũi dao sắc lạnh cứa vào tim kẻ không có tình.
Hắn ghét âm thanh này, nó khiến bên trái lồng ngực hắn đau đớn, quằn quại mà chẳng thể hiểu tại sao. Sâu thẳm bên trong trí óc hắn, hiện hữu một ánh nhìn lạ lẫm nhưng lại thân thuộc đến kì lạ
Hắn cau mày khi nhìn thấy bình hoa cắm vài nhành oải hương tím biếc, ánh nhìn đó lại hiện lên trước mắt, giống như đang hỏi tội, giống như đang trách móc.
Giống như nói hắn là kẻ phản bội
Tiếng thủy tinh vỡ nát văng vẳng trong phòng, nước văng tung toé, mấy nhành hoa nằm trên mặt sàn, trơ trọi
"Hắn ta phát điên cái gì nữa vậy?"
Kẻ bên ngoài nghe thấy âm thanh, hắn ung dung châm điếu thuốc , ngồi xuống nhìn người đối diện, và có lẽ cũng chẳng cần câu trả lời
"Có Chúa mới biết, nhưng hắn lúc nào mà chẳng điên?" Người phụ nữ đối diện tỏ thái độ bất mãn, ả cướp điếu thuốc trên tay của kẻ đó, rít một hơi dài, khói trắng bay mù mịt trước mặt
"Dở quá, tôi lấy vứt đi cho rồi, lần sau hút loại nào tốt hơn chút, hút mấy thứ rởm này chỉ tổ hại thân."
Gã ta phì cười " Vậy cô nói tôi biết có loại thuốc nào hút không hại thân xem?"
"Vậy đừng có mà hút nữa. Cai đi. Anh cai được thuốc phiện kia mà? Thuốc lá thì lại không à?"
"Thôi bỏ đi, cai thuốc lá xong không chừng anh lại chuyển sang nghiện rượu."
Gã cười ha ha " Này quý cô, khó tính quá đàn ông không thích đâu."
"Lũ đần sẵng lòng quỳ dưới váy tôi xếp dài từ đây đến trung tâm Đế Đô này đấy, ngậm mồm đi."
Nói rồi, ả đứng dậy, nhấc gót chân đến căn phòng đằng xa kia
"Này, đôi bông tai của cô, tháo nó ra đi" gã chợt nói
"Tại sao?"
"Nó màu tím, thằng nhóc đó từ lúc về đây, thấy thứ gì màu tím là cậu ta điên lên."
"Ồ, lần này về là Túc Tử Anh hay..."
Gã nhả một hơi thuốc " Túc Tử Anh"
"Phiền thật đấy" ả dường như đã hiểu ra, tháo đôi bông tai, thảy lại phía gã "Cho anh đó."
Gã cười cười, bắt lấy.
___________
"Nhóc con, tôi còn chưa trách cậu không hoàn thành nhiệm vụ, cậu còn ở đây phát điên cái gì?"
"Ngậm mồm đi nếu cô muốn giữ cái thây mình toàn vẹn khi ra khỏi đây"
"Nóng tính quá đấy Tử, chị đương nhiên là muốn toàn thây ra khỏi đây rồi, nhưng e rằng lần này kẻ gặp vấn đề là cậu đấy, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ Ngài giao đâu, hửm?" Ả tiến lại gần ghế, ngồi xuống chống cằm mà nhìn hắn
"Tôi còn không biết mình đã nhận cái nhiệm vụ chết dẫm đó khi nào, giết một thiếu nữ như cô ta chỉ cần bóp một phát là chết ngay, cần gì phải mất thời gian như vậy? Phiền phức."
Túc Tử Anh ngã người lên ghế, hắn chẳng chút quan tâm
"Cậu nên hỏi chính mình thay vì hỏi chị thì hơn, nhưng rất may cho cậu, Ngài đã bảo không cần giết cô ấy nữa." ả nhún vai
"Ha" Túc Tử Anh cười khẩy
"Lão già chết dẫm ấy vốn chẳng làm gì được tôi. Phiền quá, biến đi cho tôi nghỉ ngơi" Hắn đã không còn kiên nhẫn với người phụ nữ đang hiện diện trong phòng hắn, nước hoa của ả quá nồng, hắn lúc này chỉ muốn ngửi hương cà phê thoang thoảng do Vũ Hạ pha
Chờ đã, Vũ Hạ là ai? Chẳng phải mục tiêu nhiệm vụ mà hắn phải giết ư? Nhưng sao hắn lại nghĩ đến và cà phê gì chứ, hắn vốn ghét cà phê mà.
"Chờ đã, trong lúc làm nhiệm vụ tôi đã làm cái quái gì vậy?" Hắn không tài nào nhớ được, kí ức của hắn thi thoảng lại đứt quãng như thế, lão già đó cùng lũ người kia nói đấy là bệnh từ nhỏ của hắn, nực cười hơn nữa là cho đến năm tuổi hắn lại chẳng nhớ mình đã làm gì trong suốt năm đó.
Ả lại cười rồi nhún vai "Đừng hỏi tôi, hãy hỏi chính bản thân cậu đi!."
Vũ Hạ bình tâm ngước nhìn kẻ đang đặt bàn tay phủ hết cả cổ cô, tưởng như chỉ một cái bóp nhẹ cũng có thể khiến xương bên trong gãy tan tành.
Túc Tử Anh sắc lạnh nhìn cô, cho dù trong lồng ngực hắn cồn cào đến phát bực, cho dù trái tim của hắn đang run kên một cách vô lí, giống như cơ thể này chẳng phải của hắn vậy, hắn ghét thứ gì không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
"Nói đi, thời gian ở cạnh cô tôi đã làm những gì? Và cô, đã làm những gì?"
"Cậu hôn tôi" Vũ Hạ trả lời, Niên Đằng quả thật đã hôn má cô
Và đúng như cô dự đoán, sắc mặt của kẻ đối diện dường như không thể tin được, sau đó sắc tím kia trong bóng tối lại trở nên u ám đến cực độ
Cô cảm nhận được, cổ cô đã bắt đầu đau lên "Đừng có mà lừa tôi!" Hắn ghì đầu mình sát đầu cô, hai đôi mắt đối diện nhau trong bóng tối, yên lặng, đến nổi có thể nghe rõ tiếng hai con tim đang đập. Hắn nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trong mắt cô,sự quen thuộc khiến hắn bực bội trong người, từ cử chỉ, ánh mắt,mùi hương đều rõ ràng như thể đã được từng ADN của hắn ghi nhớ
Nhưng nếu như vậy, sao hắn lại quên?
"Tôi không nói dối." thoáng chốc Túc Tử Anh đã thấy có cái gì đó loé qua cổ hắn
Một con dao bấm
Hắn nhận ra, con dao bấm này vốn chính là đồ của hắn,hắn đưa cho người con gái này sao?
Không lẽ trong khoảng thời gian đó, hắn thực sự đã có tình cảm với chính mục tiêu của mình? Ha, không đời nào, nhất định cô ta đã lấy trộm, nên trừng phạt cô ta theo cách nào nhỉ, hay là theo lời nói dối của cô ta?
Xoẹt một đường, Vũ Hạ mở to mắt, kẻ này thật sự điên rồi, cô lần đầu tiên thấy mình đã sử dụng sai cách để thăm dò, hắn mặt kệ lưỡi dao đang kề ở cổ cúi xuống hôn cô, máu chảy một đường dài, tay cô đã bị kìm lại. Vũ Hạ cảm thấy môi mình lạnh toát, là cái lạnh hệt như mùa đông. Môi hắn áp lên môi cô, một dòng cảm xúc kì lạ đến phát sợ thoáng hiện hữu
Mềm mại, môi của cô mềm quá, có chút vị ngọt khó có thể diễn tả bằng lời, từng tế bào máu của hắn đang nóng lên vì phấn khích, hệt như hắn đã muốn làm điều này từ lâu lắm rồi, hắn muốn tiếp tục, muốn mãi như vậy. Nhưng đột nhiên hắn lại nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu
"Dừng lại đi, cô ấy không thích, mau dừng lại!!"
Mẹ kiếp! Cô đang bị đùa giỡn!
Vũ Hạ tức giận, cô cắn mạnh lên đôi môi lạnh cóng kia, bật máu.
Chất lỏng tanh ngọt chảy qua khoé môi, hắn bất ngờ vì sự đột ngột kia, nhân lúc đó, Vũ Hạ giật tay, đâm mạnh vào vai trái của hắn. Túc Tử Anh cảm nhận được cơn đau ở xương đòn, hắn thả tay đang ở trên cổ cô. Vũ Hạ đạp thẳng lên bụng hắn, cú đạp mạnh đến mức khiến thân thể người thiếu niên đã trưởng thành ngã không có điểm tựa vì chẳng kịp phòng bị. Chưa kịp định lại tình huống,Túc Tử Anh lại một lần nữa rên lên, cơn đau từ bắp chân truyền trên ngay tắp lự. Cô đã đâm thêm một phát nữa.
Gió lạnh thổi, cô đứng đó nhìn hắn " Tôi không biết tại sao cậu lại quên, nhưng tôi sẽ nhắc cho cậu nhớ một điều, tôi đã từng nói với cậu, nếu cậu phản bội tôi, tôi sẽ đâm cậu ba nhát, và tuyệt vời thật đấy, cậu đã làm điều đó."
"Phản bội tôi"
Cô nói, khoé môi nở một nụ cười chẳng có chút buồn bã nào, bình tĩnh đến vô cảm
"Lúc trước cậu làm gì hay tôi làm gì, cậu cũng không cần phải nhớ đâu, vì vốn dĩ giữa chúng ta, chẳng có chút quan hệ nào cả."
Vũ Hạ nghiêng đầu, chiếc cổ trắng ngần như phát sáng trong bóng tối,thấp thoáng mấy vết hằn hồng, gió thổi mấy sợi tóc may giống như đang đùa giỡn kẻ nhìn ngắm
Hắn muốn đứng lên túm lấy cái cổ nhỏ ấy, khiến cho nó không thể phát ra thứ âm thanh làm lòng hắn hỗn loạn nữa, nhưng hắn không đứng được, hai chỗ bị cô đâm trúng tưởng chừng như hai vị trí bình thường, nhưng lại là chỗ hiểm nhất, khiến hắn giống như tê liệt mà ngồi đó.
Hắn chỉ có thể trân trân nhìn cô tiến lại gần, Vũ Hạ ngồi xuống đối diện hắn, đưa đôi con ngươi không khác của hắn là bao kia mà nhìn, khoé môi cũng còn vương máu của hắn, Túc Tử Anh không thể không công nhận, vẻ đẹp của cô đúng là có thể khiến bất kì kẻ nào là đàn ông quỳ rạp dưới chân cô.
Càng không thể tin được, giờ phút này hắn lại nghĩ rằng
Có phải lúc trước hắn đã bị vẻ bề ngoài này mê hoặc?
"Tôi đang nghĩ xem nhát thứ ba này nên đâm ở đâu?" Vũ Hạ nhẹ nhếch khoé môi,cô đưa con dao lên cổ, rồi lại vai, rồi lại yết hầu của hắn, như thể đang nghĩ làm sao để cắt tiết một con gà
Cuối cùng, cô dừng dao ở vị trí bên trái lồng ngực,cười cười " Hay là ở đây, nhỉ?"
Túc Tử Anh cười khẩy "Thử xem, nếu cô có thể? Cảnh báo cho cô, người của tôi phút nữa sẽ ở đây, được đấy hay là chúng ta chết chung đi, xuống suối vàng có người bầu bạn?"
Cô nhướn một bên chân mày" Tôi đâu có nói sẽ cùng anh daọ chơi âm phủ,tôi không rảnh."
Cô phí thời gian với kẻ điên làm gì không biết, Vũ Hạ thu dao bấm, thảy xuống đất rồi xoay nguời rời đi
Túc Tử Anh vẫn nghe rõ chút âm thanh mơ hồ còn lại
Tạm biệt, Niên Đằng.
Trăng đã lên cao, trời càng lạnh. Tia sáng bạc như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim bất cứ ai đang ngắm nhìn nó, để soi rọi rằng, rốt cuộc bản thân mình là ai. Và đã nợ những gì.
Thứ mà người chưa trả
Là một nhát dao
Hay một món nợ tình?
//
Hạ Cát
Mừng Giáng Sinh, mừng một mùa thi sắp tới -))
Thi xong tôi hứa ra chương mới, hứa luônnnn