Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

chương 30: sóng ngầm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Sóng ngầmDưới nhành hồng tàn quạnh quẽ bên mỏm đá, từ đâu xuất hiện vài hạt ngọc muộn màng, tí tách, một, hai rồi dần phủ một màu trắng xoá. Phiến lá cây đong đưa rồi lại co quắp vì cơn lạnh

Gió thổi

Mưa

Đầu hè, nếu không phải là nắng nóng hầm hập, thì là những cơn mưa bất chợt đổ xuống như vậy đấy

Vũ Hạ tặc lưỡi, hôm nay cô lại chẳng đem theo ô, bất cẩn thật

Tấp vào một tiệm tạp hoá gần đấy, bà chủ lại chỉ cười trừ, mấy hôm nay trời cũng hay mưa thất thường như vậy, ô cũng đã bán hết rồi

Hơi xui

Cô cũng chỉ đành trú mưa ở đây một chút đến lúc mưa tạnh vậy. Tiếc thay, hôm nay có vẻ là một ngày không quá may mắn của Vũ Hạ, trời đã mưa hai giờ liền

Vũ Hạ đưa bàn tay, hứng lấy vài hạt vưa rơi xuống, cái lạnh của gió và nước mưa ngay lập tức ngấm vào bàn tay cô, tê tái. Cứ như thế này hẳn là còn lâu lắm mới tạnh mưa

Có lẽ phải gọi cho Tư Thuần thôi.

Cô đưa tay vào túi áo , nhận ra bên trong rỗng tuếch

" ... " Hình như đầu óc của cô hôm nay không được tốt lắm

Đen đến thế là cùng...

Ngoài trời gió cưa thổi, mưa cứ rơi, ấy vậy mà dòng người vẫn bộn bề, tấp nập.

Đâu đó bên kia đường, có vài cặp đôi che ô, chỉnh lại áo ấm cho nhau

Cũng có vài kẻ tự ôm lấy bản thân mình

Hoặc rằng, ôm lấy trái tim quạnh quẽ nhìn người mình yêu sóng vai cùng người khác

"Vũ Hạ?"

Ừ thì Vũ Hạ nhận ra vận xui vẫn chưa tha cho cô, bằng chứng là một trong số những nam chủ đang ở đây

Cô chán nản xoay người, lại nữa, lại là cảm giác này, lại là con người này

"Sao em lại ở đây?" Mặc Khuynh Thành cầm ô, dáng người cao lớn đối diện với cô,hôm nay anh ăn vận đơn giản, bớt đi một phần lạnh lùng vốn có, nhưng vẫn là vẻ đẹp đến điên đảo chúng sinh

"Vậy tại sao tôi không được ở đây?" Vũ Hạ nghiêng đầu, hỏi vặn

"Hả, à... ý tôi không phải vậy" hình như anh có chút luống cuống

"Ý tôi là , sao em lại mắc kẹt ở đây, có chút khó tin khi em bất cẩn không chuẩn bị gì khi ra ngoài, với cái tiết trời này đấy! Trông em hệt như rằng bất cứ lúc nào cũng có thể xù lông vậy" Anh ngước mắt nhìn mưa rơi, khoé môi hơi nhếch lên

Anh nghĩ, nói đùa vài câu chắc sẽ khiến bầu không khí giãn ra đôi chút.

Ít nhất là anh nghĩ thế

"Anh đang nói đùa đấy hả?" Vũ Hạ đưa đôi con ngươi đầy hoài nghi nhìn kẻ trước mặt, thân người cao lớn che phủ cả cô

Điên à? Hay mưa lớn quá bị chập mạch rồi? Mặc Khuynh Thành đâu có nhảm nhí như thế này?

Ngoài dự đoán của cô, anh cười, nụ cười như đáp lại câu hỏi của cô

"..." ???

"Thật may khi anh không phải một diễn viên hài."

Anh diễn hài khán giả sẽ khóc thay vì cười mất

"..."

"Miệng lưỡi của em lại càng sắc sảo thêm rồi, thật ra tôi lại có cảm giác em không còn là Vi Vũ Hạ mà tôi đã từng biết nữa..."

Vi Vũ Hạ của trước kia sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt xạ kia, sẽ không dùng sự bài xích để đối xử với anh như vậy

"Anh muốn nghĩ sao cũng được" cô lười phải nói chuyện với người này

Dù sao thì cô cũng không phải Vi Vũ Hạ

Mà dù vậy, cơ thể này vẫn là của cô ấy, cảm xúc sâu thẳm nhất của cơ thể này, đã từng trao trọn cho kẻ bên cạnh

Đứng cạnh anh ta, Vũ Hạ có cảm giác trái tim bị bóp nghẹn chẳng thể nói nên lời

"Em thật sự không muốn nói chuyện cùng tôi tới vậy sao? Câu hỏi của tôi thậm chí em cũng chẳng buồn đáp. "

Vũ Hạ có chút dao động nơi đáy mắt, phải chăng cô vừa nghe nhầm

Rằng trong thanh điệu kia, có vài phần buồn bã?

Ha, chắc chắn là nhầm rồi

"Vậy anh nói xem, giữa chúng ta có gì để nói?À, hay là anh muốn cùng tôi ôn lại kỉ niệm xưa?"

Khoé môi cô kéo lên thành nụ cười tuyệt mỹ, nhưng đuôi mắt lại chẳng cong thành hình trăng khuyết, mắt em như hiện lên một sự sống đã tắt, là bụi tro của đốm lửa lụi tàn, đó là sắc tím của buổi chiều hôm ảm đạm, sắc tím của một cơn bão sắp cuộn trào

"...rằng anh đã khiến cho tôi bẽ bàng đến nhường nào, hay là anh muốn tôi kể anh nghe những tháng ngày tăm tối nhất của tôi, sự thảm hại của tôi khi lỡ dây vào anh? Nào, nói đi, anh muốn nghe cái nào?"

Gió cứ thổi, thổi bùng lên trong mắt em làn ánh sáng bạc, mờ đục và viễn ảo, lạnh như cơn mưa ngoài kia

Phút chốc khiến anh nghĩ rằng, phải chăng đôi mắt ấy đã đi qua bao nhiêu gió tanh mưa bão, hay chỉ là trái tim của của những kẻ si mê vẻ đẹp nơi em?

Hay là, chính anh đã khiến đôi mắt ấy trở nên như thế này

"Thật xin lỗi em, xin lỗi..." Lần này, lời xin lỗi thoát ra từ tận đáy lòng, không giống như lần trước

Vũ Hạ cũng cảm nhận được điều này, nhưng cô vẫn không thể nào cùng kẻ này duy trì thái độ hoà hoãn

Cô xoay người, không muốn nói chuyện nữa.

Bất chợt cô nhìn thấy dòng người ngoài kia, và một dáng người quen thuộc, cậu ta cầm hai chiếc ô, hình như đang tiến về phía cô

Chợt

Đồng tử Vũ Hạ co rụt lại, cô vụt chạy ra ngoài, mặc cho gió lạnh từng đợt không ngừng thổi, mặc cho cơn mưa lạnh xối xả tạt vào người, mặc cho dàn da bị mưa xé đến đau buốt

Niên Đằng

Cậu ta gặp tai nạn

Cô chen vào làn người, nhìn thấy trước mặt , trên mặt đường hình dáng quen thuộc của cậu thiếu niên

Be bết máu, bị mưa dội thành dòng chói mắt, tay trái vẫn đang cầm chặt một chiếc ô

"Gọi xe cứu thương, mau!"

Vũ Hạ nhìn Mặc Khuynh Thành vừa mới chạy theo đến, gọi lớn

Mưa vẫn cứ rơi, cuộn dòng nước xiết, không dứt"Hạ, cậu cũng thay đồ đi, người cậu ướt hết cả rồi..."

Tư Thuần lo lắng nói với cô

"Cậu ấy tại sao lại ở đó, cậu biết không?" Cô hỏi

"Niên Đằng nói với mình là cậu ra ngoài không mang theo ô, nên cậu ấy..."

Vậy là cái ô đó là đem cho cô sao?

Tại sao...

Lại lo lắng cho cô như vậy?

Mặc Khuynh Thành đi lại, anh nhắc nhở

"Nếu còn đứng đây em sẽ bị cảm lạnh cho xem"

"Tôi biết rồi." Vũ Hạ nhanh chóng cầm lấy túi đồ Tư Thuần đưa rồi đi mất

Bóng cô đã khuất ở phía xa, Tư Thuần giờ phút này mới nhìn sang Mặc Khuynh Thành, nghiêm túc

"Đàn anh, cảm ơn anh đã đưa Vũ Hạ đến đây, hy vọng rằng anh sẽ không vì việc này mà nghĩ rằng cô ấy cố ý đeo bám theo anh, có thể anh không tin nhưng Vũ Hạ đã thấy đổi, cô ấy sẽ không"

"Được rồi, tôi biết điều đó, cảm ơn em đã nhắc nhở" Mặc Khuynh Thành cắt ngang câu nói của cô

Nhưng dù cho có là lúc trước, gặp loại chuyện này anh cũng đâu phải là loại không phân biệt phải trái như vậy chứ

Tư Thuần có chút bất ngờ nhưng cô cũng gật đầu

"Cậu ta... Có quan hệ như thế nào với cô ấy? Em có thể cho tôi biết không?"

Cô không ngờ đàn anh lại quan tâm tới chuyện này, nhưng cũng trả lời

"Cậu ấy là nhân viên trong quán, cũng là bạn học của bọn em."

Chỉ có vậy thôi sao, nhưng nếu chỉ như vậy, tại sao thái độ lúc đó của cô ấy

Lại khác biệt như vậy?

Mặc Khuynh Thành cũng chợt nhận ra, bản thân anh đang quan tâm cô hơn mức bình thường, anh thôi không hỏi nữa

Dạo này hình ảnh của cô đã xuất hiện trong suy nghĩ của anh nhiều đến mức kì lạ

Vũ Hạ đã tắm xong, cô bước lại, với mái tóc ướt và chiếc khăn lau đầu

"Vũ Hạ, câụ xong rồi, hơi bất tiện một chút, bệnh viện không có máy sấy nhỉ."

"Ừm"

Cửa phòng mở, vị bác sĩ nói với bọn họ có thể vào thăm cậu, nhưng đừng quá ồn ào

Ông dặn dò một chút rồi đi ra

Cô bước vào trong, trên chiếc ga giường trắng toát là cậu thiếu niên, với vải trắng quấn kín tay phải, và băng cả phần đầu

Mắt cậu đang nhắm, đôi mi dài hơn cả con gái im lặng, từng đường nét trên khuôn mặt cũng đang say ngủ

Vũ Hạ ngồi bên cạnh, vươn tay chạm khẽ lên đầu mũi của cậu, dù giờ phút này cậu ta chỉ giống như cái xác ướp được quấn vải khắp người đi chăng nữa, khuôn mặt này quả thật vẫn rất hoàn mĩ

Trong đầu cô lúc này đang có rất nhiều thắc mắc

Cô biết rõ cái đêm hôm đó, người này đã nổi lên sát ý với cô, dù trong tích tắc sát ý kia đã biến mất, thậm chí như chưa từng có

Cũng là người này đột nhiên hôn lên má cô

Năm lần bảy lượt tiếp cận cô

Là có mục đích gì?

Mà ngày hôm nay, con người này một phần vì cô mà nằm đây

Quả thật cô có chút không biết phải làm gì cho phải lẽ

Thôi vậy, đợi cậu ta tỉnh dậy rồi tính

Cô định ngồi dậy, thì bàn tay bên kia đã nắm lấy tay cô từ bao giờ, dù rằng vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh

Rất chặt

Cô thử rút ra, kết quả lại càng nắm chặt hơn

Vũ Hạ chỉ đành cam chịu

Mà ngoài kia, một màn đã thu vào tầm mắc Mặc Khuynh Thành và Tư Thuần

Tư Thuần bất ngờ, cái cô bất ngờ không phải là Vũ Hạ và Niên Đằng, mà là thái độ của Mặc Khuynh Thành

Bàng hoàng, không hiểu và dường như có cả tức giận

Tư Thuần đau đầu, mối quan hệ của mấy người này rốt cuộc là rối đến mức nào đây?

Chẳng một ai hay biết, chút bình yên vừa có, nay đã sắp nổi lên một con sóng ngầm

Mà con sóng này, có thể chôn cả một đời người...

_________

Ngày //

Hạ Cát

Xin chào ^^

Đã lâu không gặp, các bae thân yêu^^

Truyện Chữ Hay