Chương : Kẻ Đi Săn
Vũ Hạ trào phúng nhìn cả hai, bàn tay cầm bút vẽ tùy ý vạch thêm một đường
Cô nhìn bức tranh vừa hoàn thiện của mình, bạc môi khẽ cong lên, đuôi mắt như mang theo tà ý
"Vậy là các anh không biết rồi..."
"Từ xưa đến nay, kẻ đi săn trở thành con mồi, nhiều vô kể."
Yến Hoa Viễn vừa tỉnh đã thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm, dìu dịu hương hoa
Anh đứng dậy, cảm giác xương khớp vừa kêu răng rắc
Anh ngủ trên ghế dựa,nhưng kế bên lại là chiếc giường lớn trắng tinh.
"..." tàn nhẫn thật đấy!
Cửa phòng bật mở, Vũ Hạ không nói lời nào trực tiếp quăng đồ vào người anh, Yến Hoa Viễn bắt lấy
"Thay ra đi"
Lần đầu tiên anh thấy cô như vậy, lại nở nụ cười
"Em cứu người chẳng có tâm chút nào, a, đau thật đấy!" Anh vờ xoa xoa lưng
Vũ Hạ lạnh lùng nhìn anh
"Giường đó anh thấy thế nào?"
Anh nhìn nhìn "Rất sạch sẽ."
"Dáng vẻ của anh hôm qua,nằm lên sẽ thế nào?"
"...." bẩn.
"Được được, cảm ơn cô chủ Vi" nụ cười đẹp đẽ kia lại rõ ràng trên khóe môi. Khác hẳn với tối hôm qua
Vũ Hạ nhìn anh
"Sao thế? Muốn xem tôi thay đồ sao?"
Bỏ qua tai lời trêu đùa của anh , cô lạnh lùng, đáy mắt không có chút xúc cảm dư thừa
Khiến anh cảm thấy bất an
"Yến thiếu gia, anh nghe cho rõ,ngày hôm qua mặc kệ anh điên cái gì tôi không biết,cũng không muốn biết. Nhưng nếu anh muốn chết hay tự hành hạ bản thân gì đấy thì cũng đừng ở chỗ của tôi bày ra bộ dạng kia, anh chết chỗ nào cũng được, tuyệt đối đừng chết trước cửa tiệm của tôi, rất phiền phức"
"Cũng đừng nhận nhầm tôi với tiểu tình nhân nào đó của anh mà nói ra lời đau lòng gì đó"
Nghe cô nói đến đây, đôi tay anh bắt đầu run rẫy,hôm qua , anh không nhớ gì cả.
"Tôi là đứa con gái hoa si lẳng lơ , hết quyến rũ từ người này đến người khác, nên tâm địa tôi rắn rết bẩn thỉu lắm ,"
Yến Hoa Viễn nắm chặt lòng bàn tay, rốt cuộc hôm qua anh đã làm cái gì?!
"Cho nên là, Yến thiếu, mong anh sau này, gặp tôi đâu đó thì cố gắng giữ cho đôi mắt mình sạch sẽ..."
"Tránh xa tôi ra một chút."
Anh đứng lặng, cô đã ra ngoài từ bao giờ
Anh... nhớ ra rồi
"Tránh xa tôi ra một chút!"
Yến Hoa Viễn trên người mùi rựu nồng nặc
Cô lạnh lùng, thẳng tay đẩy mạnh một cái, người kia đã nằm vật xuống sàn
Cô bước ra ngoài lại phát hiện tay mình bị cái người kia níu chặt
"Em là đồ hoa si lẳng lơ, hết quyến rũ người này đến người khác, bây giờ muốn rũ bỏ trách nhiệm sao? Muốn rũ bỏ..trách..nhiệm sao?"
Vũ Hạ dừng lại, ánh nhìn lạnh lẽo rơi trên người anh, mùi rựu nồng nặc, cả người thì bê bếch
Nam chủ từ khi nào thành ra cái dạng này rồi?
Còn nữa , hoa si lẳng lơ thì sao? Trách nhiệm là ý gì?
Cô thu tay lại,người kia lại càng nắm chặt hơn, cô cúi người xuống,nhìn lọn tóc trước trán anh ta rũ xuống mắt, cô đưa tay, vén lên, khuôn mặt phong tình vạn chủng hiện lên rõ ràng
Nhìn thật ngứa mắt
Người kia như đứa trẻ lại níu lấy tay cô, đưa lên mặt dụi dụi
"Mẹ!"
Vũ Hạ :"..."
Cái gì?
Còn có tiểu tình nhân nào tên Mẹ sao?
"Muốn tắm" lại dụi dụi
"..."
Vũ Hạ cảm thấy mình đang cần một cái dao
Giết người ở đây chắc không ai biết đâu nhỉ?
"Phòng tắm ở bên kia, anh nghĩ bộ dạng này của anh qua được sao?"
"Muốn tắm mà"
Vũ Hạ không cảm xúc
Cô nhớ lầu dưới có một con dao cắt trái cây
Thật muốn giết người.
Cô xách cổ áo anh ,kéo mạnh, người kia loạng choạng đứng dậy, lúc cô định bỏ tay ra thì lại loạng choạng lần nữa
Cô triệt để bỏ tay, nhanh chóng né sang một bên
Rầm
"Đau.. đau quá"
Ai đó mê man lần thứ hai tiếp xúc thân mật với sàn
Cô kéo lê anh ra ngoài rồi lê vào phòng tắm,được rồi , muốn tắm nữa phải không?
Cô mở vòi sen , nước nóng hết rồi?
"....." Đùa cô?
Sau ba phút, cô quay lại, trên tay là thùng nước ấm
Để lưng anh tựa vào tường, Vũ Hạ xách xô nước, dội từ trên đầu anh xuống
Có dã man quá không ?
Chắc là không đâu.
Động tác của cô rất chậm rãi, một xô rồi hai xô, không làm anh bị sặc trong cơn mê :))
Đương sự cảm thấy cơ thể đang được gột rửa, ấm áp.
Xong xuôi, Vũ Hạ lại trầm ngâm
Đồ đạc của anh ta thì làm sao?
Nghĩ một lúc, cô lấy dù, đành làm phiền hàng xóm vậy
Vậy là cô thành công nhờ vả được cậu nhóc phòng bên đang cú đêm cày game
"Bạn trai chị bê bối quá đấy, cùng lắm là được cái đẹp trai" thằng bé vừa thay xong quăng ra một câu
"Không phải bạn trai chị."
Cậu bé mở to mắt
"Chị có thể xem xét em không? Em tuy không đẹp trai bằng anh ta, không giàu bằng anh ta nhưng em rất ngoan ,không hề bê bối, chị miễng cưỡng chấp nhận em đi!"
"....." Hôm nay là ngày gì?
Cô lấy một chiếc bánh trong tủ cho thằng bé, trực tiếp tiễn ra khỏi cửa.
Yến Hoa Viễn nằm trên giường, cơ thể nóng hôi hổi, khuôn mặt anh cũng đỏ như gất
Chỗ cô không có thuốc, từ đây đến tiệm thuốc rất xa. Xem ra trời không muốn giúp nam chủ nữa
Vũ Hạ mặt kệ anh nằm đó, cô đứng dậy bỏ ra ngoài
"Vũ Hạ.... Em xấu xa..xấu xa"
Vũ Hạ "?"
"Vũ Hạ, Vũ Hạ... Vũ Hạ"
Anh gọi tên cô trong mê mang, thanh âm mang theo mơ hồ tuyệt vọng, lại đau lòng, mồ hôi trên trán đầm đìa
Đôi bàn tay huơ vào không trung, tìm kiếm
Cô vì hai chữ này thoáng khựng lại
Vừa mới gọi tên cô hay cô ấy?
"Vi Vũ Hạ, em ..ở đâu.! !?"
Trong giấc mơ , giữa rừng tử đằng sắc tím huyền ảo , cô gái mang chiếc áo màu hoa cẩm tú ngày càng xa dần xa dần
Anh điên cuồng đuổi theo, gọi tên cô, gọi khản cả cổ, nhưng cô gái kia đã biến mất, huyễn hoặc mông lung
Từ phía xa vọng lại một giọng nói mơ hồ
"Sai rồi, cô ấy không phải tên Vi Vũ Hạ! Ngươi! Chịu trừng phạt đi! "
Câu nói vừa dứt, rừng hoa biến mất, nắng vụt tắt , phía dưới là khe hở của đất trời đen thăm thẳm anh rơi xuống , không kịp né tránh, cảm giác như sắp bị bóng tối phía sau lưng cắn xé đến chết
Là tuyệt vọng.
Hóa ra là cô ấy, Vũ Hạ trào phúng
Nhưng cô ấy mất rồi
Cô bắt lấy bàn tay đang huơ loạn, ghì xuống nệm
Ít ra, vẫn còn người nhớ đến cô ấy trong số nam chủ.
Cô chán nản bật điện thoại
giờ phút sáng
Cô vừa bật lên, thấy màn hình bị ướt một góc liền tiện tay lau lau, lại vô tình ấn vào danh bạ. Đúng lúc này, điện thoại rơi xuống đất, lúc cô nhặt lại, màn hình đã quay số rồi
Mà lại là số của Hàn Hạo Thần
Cô chán nản đặt tay lên trán, chưa kịp làm gì thì đầu dây bên kia đã kết nối, Vũ Hạ đành giữ máy
Cô kê điện thoại vào tai, yên lặng.
Đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề, ngỡ như đang cố gắng giấu đi phong ba tận sâu trong cõi lòng
Năm phút trôi qua
Cô cơ hồ nghe tiếng thở hắt nhè nhẹ bên kia, thật ra, cô đang chờ anh ngắt máy
"Hạ."
Một từ "Hạ" , chất chứa cả thiên ngôn vạn ngữ, chất chứa bao nỗi thương nhớ da diết dồn nén ,cuối cùng vỡ tung như muốn xé cả tim phổi
"Đừng im lặng, anh biết là em mà."
Ấy vậy mà trong phút chốc lại tựa như biến mất, tiếng cười anh vang lên vui vẻ , như cách vài người bạn nói chuyện cùng nhau
Nụ cười giòn giã trong đêm lạnh, vụn vỡ thành từng mảnh
"Ừ"
"Em gọi anh có chuyện gì không?" Anh nắm chặc lấy chiếc điện thoại, mong chờ
Vũ Hạ định nói là cô ấn nhầm
Nhưng đưa mắt nhìn sang bên kia, Yến Hoa Viễn vẻ mặt càng khó chịu hơn, hơi thở anh nặng nề
Vũ Hạ không mặn không nhạt hỏi qua điện thoại " Tôi muốn hỏi anh một chút, bị sốt không có thuốc thì phải làm gì?"
Giọng cô đều đều, chậm rãi làm đáy lòng Hàn Hạo Thần lần nữa thất vọng, nhưng phút chốc, cả người anh căng thẳng
"Em bị sốt sao?"
"Không phải tôi, là một người hàng xóm không người thân."
Cô nói dối vì không muốn bản thân vướng thêm rắc rối nào nữa
"Người đó sốt bao nhiêu độ?"
"Khoảng "
"Được, nếu bệnh nhân mặc áo khoác thì cởi ra, càng thoáng mát càng tốt, có thể cởi trần cũng được, không đắp chăn. Dùng nước ấm lau lấy cơ thể, tốt nhất là dùng khăn bông mền và sạch lau cho bệnh nhân, đợi thân nhiệt hạ xuống độ thì mặc lại áo cho bệnh nhân."
Anh nói chậm rãi và rõ ràng, cô nghe một lần liền nhớ .
"Ừ. Tôi nhớ rõ rồi, cảm ơn anh."
[Không cần ph...]
"Vũ Hạ, nóng.." người kia nằm trên giường khẽ than một tiếng
Cô lạnh nhạt "Yên tĩnh một chút đi"
Bên kia, cánh tay ai đã buông thỏng
Đó chẳng phải là giọng đàn ông sao? Mà giọng nói này, anh có thể nhận ra.
Họ ...ở chung sao?
Bàn tay anh siết mạnh chiếc điện thoại, cảm xúc như cơn sóng thần ồ ạt đổ tới, nhấn chìm mọi thứ
Tiếng răng rắc phát ra thanh thúy trong gian phòng, anh ngồi thụp xống, bàn tay đầy những vết thương do mảnh kính tuôn ra từng dòng chất lỏng màu đỏ mê người
Anh cười , cười đến điên dại, thứ gì đó lại rơi xuống, mặn chát
Trái tim vừa được khâu vá chẳng bao lâu, hôm nay lại bị người ta tàn nhẫn giật tung ra, cứa sâu vào vết thương, đau đớn đến nhường nào?!
"Anh!? Anh làm cái gì vậy??"
Hàn Thiên Á nghe tiếng động chạy ra khỏi phòng, nhìn chiếc điện thoại vỡ nát, lại nhìn bàn tay đang không ngừng chảy máu kia. Thất kinh
"Ra ngoài."
"Ra cái gì? Anh đang chảy máu kia kìa? Là bác sĩ mà bản thân lo không xong? Anh bỏ nghề luôn đi!"
"RA NGOÀI! ANH BẢO EM RA NGOÀI!!"
Hàn Thiên Á hoảng sợ lùi lại, từ lúc cô đến cái tiểu thuyết này, chưa bao giờ thấy người anh trai này mất kiểm soát như vậy, vẻ ôn nhu của anh biến mất, đôi mắt hằn tơ máu, ẩn nhẫn bi thương.
Đẹp đến kì dị.
Một lúc sau, cô mới yếu ớt thốt ra một câu ."Hàn Hạo Thần, anh điên rồi."
Lời nói cô lọt vào tai anh, lại cười đến đau thấu tâm can
Điên rồi.
Anh đúng là điên thật rồi.
Yến Hoa Viễn hối hận
Sao anh lại có thể mất kiểm soát như vậy chứ, sao lại có thể say mèm trước chỗ cô
Sao lại nói những lời đó với cô...
Cô ấy , chắc sẽ đau lòng lắm...
Anh thay đồ, xuống lầu,nhìn thấy Vũ Hạ đang mải mê vẽ gì đó, tập trung rất cao
Bức tranh họa một tên thợ săn và một con rắn lớn, lúc này con rắn đã bị người thợ săn dồn vào thế yếu, cái thương hướng cổ của nó đâm xuống, dáng vẻ người thợ săn hùng dũng, mi tâm cau lại, khăn choàng đỏ thắm trên cổ như lay theo gió.
"Em vẽ đẹp thật đấy, dáng vẻ người đi săn cũng thật oai phong ."
Vũ Hạ vẫn tiếp tục vẽ
"Cô chủ, tôi vẫn thấy cảm giác không đúng lắm của bức tranh." Từ phía sau, Niên Đằng đã điến, vừa đúng tám giờ sáng, cậu luôn luôn đúng giờ như vậy.
Vũ Hạ lúc này lên tiếng, giọng điệu của cô cơ hồ ẩn ý
"Các anh cảm thấy thế nào nếu tình thế trong bức tranh này bị đảo ngược?"
Cả hai đều cùng lúc trả lời. "Không thể nào."
Cả hai nhìn đối phương , trong mắt là địch ý không che giấu
Niên Đằng cười cười "Con rắn này chẳng phải sắp bị thương của thợ săn đâm vào cổ sao?"
"Vậy à?"
Vũ Hạ trào phúng nhìn cả hai, bàn tay cầm bút vẽ tùy ý vạch thêm một đường
Cô nhìn bức tranh vừa hoàn thiện của mình, bạc môi khẽ cong lên, đuôi mắt như mang theo tà ý
"Vậy là các anh không biết rồi..."
"Từ xưa đến nay, kẻ đi săn trở thành con mồi, nhiều vô kể."
Vẽ xong nét cuối cùng, cũng chính là vẻ mặt của con rắn lúc này, ánh nhìn của nó nhìn thợ săn mới là ánh mắt của kẻ đi săn nhìn con mồi béo bở
Cả hai kinh ngạc nhìn bức tranh
Vũ Hạ đưa tay chỉ vào
"Cái thương này, vẫn chưa đâm vào cổ con rắn, cũng có nghĩa người đi săn này chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm."
"Còn chiếc khăn cổ màu đỏ này..."
"Đúng vậy, chính là đuôi của nó, đã quấn chặt lấy cổ người này rồi." Cô như cười như không nói
"Vậy hóa ra, thoạt nhìn dáng vẻ oai phong này thật