Nhưng mà từ từ lần này Cố Dương Phong đi đến chỗ Hà Thiên Lan nhìn khuôn mặt tươi cười cô ta còn đang đưa tay ra về phía anh nhưng lại nhận được một nụ cười và cái gật đầu rồi đi lướt qua cô nàng ngay sau đó tiếng xì xào liền vang động cả không gian tĩnh lặng khiến cô nàng liền đỏ mặt xấu hổ thu tay về nhìn bóng lưng anh xa gần đến khi anh dừng lại ở một góc căn phòng nơi có một cô gái vẫn thư thả chả biết chuyện mọi chú ý trong căn phòng dồn về phía mình thì một giọng nói quen thuộc vang lên
" Tiêu Thư tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không "
Giọng nói vang lên khiến không gian liền trở lên tĩnh lặng mọi người đều chăm chú nhìn cô gái ngồi góc phòng xem ruốc cuộc là ai khiến vua của các vị vua trong giời kinh doanh này phải đi đến tận nơi thế này trái ngược lại với không gian của căn phòng trong đầu Thiên Bình liền có tiếng "bùm" nổ to lớn quay lại nhìn khuôn mặt tươi cười của người đàn ông trước mắt mình
Từ giọng nói cho đến khuôn mặt đều giống như người đàn ông mà hằng đêm cô nằm mơ không những thế còn đang nghiêm người làm động tác mời nhảy của người đàn ông lich lãm trước toàn dân thiên hạ trong giới thượng lưu. Thiên Binh sợ đến nỗi chiếc ly trong tay mình rơi xuống đất phát ra âm thanh khó chịu vẫn không chưa bừng tỉnh mà nhìn anh. Mặc kể đối phương có đồng ý hay không Cố Dương Phong nắm lấy bàn tay nhỏ vừa cằm cái ly vẫn dơ giữa không trung rồi kéo ra giữa phòng mọi người lập tức hiểu ra liền tạo một vòng tròn to giữa căn phòng cho đôi trai gái này. Anh đặt bàn tay của cô lên vai mình tự động ôm lấy cái eo nhỏ của cô còn tay kia nắm lấy tay cô tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương khắp căn phòng mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn cô gái theo từng bước chân người đàn ông nhảy từng bước mắt vẫn không dời khuôn mặt người đàn ông đó, ngạc nhiên nhất trong họ chính là Cố Thanh Hải vì anh ta biết cô gái đó là ai là nhân viên mời của công ty không nhưng thế còn do chính tay anh trai anh ta tuyển thẳng vào công ty, còn người tức giận nhất chính là Hà Thiên Lan đang điên cuồng nhìn hai người ở trung tâm căn phòng mà đậm chân ra về cuối cùng là người ngu ngơ nhất chính là cô gái trong lòng anh Liễu Thiên Bình
Cố Dương Phong cúi xuống nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô trong lòng mình, nhìn thì cũng nhìn rồi, ôm thì cũng đang ôm rồi mà con thỏ nhỏ này vẫn còn đang không biết chăng sao gì khiến ai đó nổi hứng trêu đùa cúi xuống nói nhỏ tai cô
" Tôi thực sự rất nhớ em vợ ạ "
Câu nói như thần chú làm cô bừng tỉnh đẩy người đàn ông trước mặt ra nhìn mọi người xung quanh đang vô cùng tò mò vì hành động của cô. Trong đầu có bây giờ có một chữ duy nhất chính là chạy, chạy ra khỏi đây mặc dù không biết vì psao bản thân phải chạy nữa nhưng đó là bản năng lên làm thôi. Nhìn bóng lưng nhỏ kia chạy ra khỏi căn phòng tiếng rì rào càng ngày càng to nhưng mà người ta đâu có để vào tai ung dung đi về phía cửa để lại môt đống rắc rối cho đứa em đáng thương của mình.
Sau khi hai nhân vật chính một người chạy một người đi mọi người quay lại nhìn người có thẩm quyền duy nhất ở đây cũng đang co vòi chuẩn bị chạy để lại cho mấy tên cấp dưới muốn chạy cũng không được. Sau khi chạy thoát Cố Thanh Hải liền chạy ra công viên của khách sạn tìm hai người kia thật không ngờ cảnh tượng trước mặt mình chính là là anh trai hắn đang cưỡng hôn con gái nhà người ta, à mà từ từ cô gái này Cố Thanh Hải đã từng xem qua hồ sơ hình như họ Liễu , là Liễu Thiên Bình không phải chứ mời đầu hắn ta tưởng vì cô trùm tên vời chị dâu lên mời được anh trai để ý không ngờ cô chính là........chị "Bộp" suy nghĩ của Cố Thanh Hải liền bị cắt đứng cảnh tượng trước mặt còn đáng sợ hơn vừa rồi nha . Anh trai hắn vừa cưỡng hôn chị dâu hắn giờ lại bị chị dâu cho cái bạt tai mà cũng bình thường thôi cưỡng hôn người ta thì đương nhiên là bị ăn tát rồi trời ơi bình thường con mẹ nó chứ giông bão à không sóng thần, tận thế đến nơi rồi