Cơn mưa lớn nhất từ trước tới nay ở Thâm Quyến kéo dài gần một tiếng đồng hồ, lúc mưa tạnh, tôi bảo Dương Tuấn nhanh nhanh đưa tôi trở về.
Xe đi được khoảng cây số thì thấy có rất đông người tụ tập ở đó, Dương Tuấn xuống xe hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?
“Ở đây bị lụt sâu không đi được, loại xe nào cũng không thể đi qua được.”
“Còn đường nào khác không?” Dương Tuấn hỏi.
“Đây là giao lộ duy nhất để vào trong thành phố.” Nhân viên điều tra thực địa tại nơi bị lụt trả lời.,
“Khi nào thì nước mới rút?”
“Không biết nữa. Bây giờ phải đợi vận chuyển thiết bị hút nước tới đây mới được, nhưng phía trước vẫn còn mấy con đường bị lụt nữa cơ, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới thông đường được.” Ông ta đang ra lệnh cho mọi người giải tán bớt đi.
Dương Tuấn quay đầu lại, đi về phía tôi.
“Sao bây giờ?” Tôi hỏi.
“Trở về đợi một chút rồi tính tiếp.” Dương Tuấn quành xe quay lại biệt thự
Hai người đứng đối diện dưới một mái hiên có vẻ hơi xấu hổ.
May mắn có chiếc điện thoại của tôi phá vỡ bức màn im lặng, tiếng nói làm nhức đầu của Văn Bác truyền tới từ bên trong điện thoại : “Lục Tịch, em đang ở chốn nào thế? Ngoài trời mưa to như thế, em không bị ướt đấy chứ?”
“Em vẫn ổn, không sao ạ.” Tôi nói,.
“Ừ, anh yên tâm rồi.” Ngắt điện thoại của Văn Bác, Dương Tuấn ở bên cạnh nhìn tôi bằng con mắt đầy ẩn ý.
Tôi lại gọi điện thoại cho chị Cầm, chị đang cho Mặc Mặc ăn cơm.
“Thời tiết không tốt, đừng ra ngoài. Em đang ở đâu thế? Sao vẫn chưa về nhà? Chị nấu cháo rồi, mấy hôm nay dạ dày em vẫn luôn khó chịu đúng không?” Chị Cầm lúc nào cũng chăm sóc cho tôi rất kĩ càng, giống hệt một người chị.
“Lúc này em vẫn chưa thể về nhà được…” Mặc Mặc hình như cũng nghe thấy giọng nói của tôi.
“Lục Tịch, sao bây giờ mẹ vẫn chưa về nhà?” Giọng nói của Mặc Mặc vừa giận dỗi vừa trách móc, nhưng vào trong tai tôi nó lại trở nên vô cùng ấm áp.
“Mẹ bận việc, tối muộn mới về được. Con phải nghe lời bác Cầm đấy.” Tôi nói.
“Vâng! Tối về nhớ kể truyện cổ tích cho con nghe nhé.” Nó vẫn luôn thích được nghe tôi kể truyện cổ tích trước khi đi ngủ.
“Nếu như tối nay mẹ không thể kể cho con nghe, ngày mai mẹ kể bù có được không?” Tôi cố gắng học theo cách suy nghĩ sự việc của con.
“Vâng, được ạ!” Nó suy nghĩ một lúc rồi nói.
Nói chuyện điện thoại xong mới phát hiện cái dạ dày trống rỗng đang ca hát ầm ĩ.
Thấy vẻ khốn quẫn của tôi, Dương Tuấn nói ở gần đây có một nhà hàng không tồi, tôi tất nhiên là vui vẻ cất bước rồi.
Có thể là do đồ ăn khá ngon, có thể là do hôm nay tôi quá đói, nói chung là tôi ăn rất nhiều.
Ăn xong dạ dày lại nhói đau từng cơn, bệnh cũ lại tái phát.
Về đến nhà Dương Tuấn, thực sự dạ dày rất đau và khó chịu. Dương Tuấn hỏi tôi làm sao mà sắc mặt lại tái nhợt đi như thế
“Đau dạ dày!” Tôi nói,.
Dương Tuấn vội vàng đi mua thuốc, tôi nằm thẳng người trên sofa, đổ mồ hôi lạnh.
Nghe thấy tiếng phanh xe bên ngoài, biết là Dương Tuấn đã về. “Gần đây chỉ mua được cái này thôi.” Anh vừa nói vừa rót nước.
Uống thuốc xong chưa được bao lâu vậy mà Dương Tuấn đã trở nên nóng vội. Anh để tôi nằm thẳng trên đùi anh, đưa tay xoa bụng cho tôi. Tay anh ấm áp dịu dàng, tôi cảm thấy đau đớn cũng đang giảm bớt.
Không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào.
Lại mơ thấy người mặc quần áo đen kia, khuôn mặt hắn không hề dữ dằn, hắn nhìn tôi mỉm cười. Tôi chầm chậm đưa tay vuốt ve mặt hắn. Tôi phát hiện hắn chính là Dương Tuấn.
“Dương Tuấn!” Tôi gọi, còn anh thì vẫn luôn nhoẻn miệng cười với tôi.
“Anh yêu em, Lục Tịch!” Anh nói.
Anh bắt đầu hôn tôi, nụ hôn của anh vẫn ấm áp ngọt ngào như trước.
Tôi cười, thì ra là Dương Tuấn yêu tôi.
Chúng tôi vẫn cứ hôn nhau như thế, anh đặt tôi dưới thân, vội vàng đòi hỏi,
Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
Đúng lúc đó, tôi luôn miệng gọi tên Dương Tuấn.
Tỉnh dậy buổi sáng nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, chim ở đâu thế? Cảm thấy không đúng, tôi ngồi thẳng dậy, tôi đang ở đâu thế này? Điều kinh khủng hơn chính là tôi không hề mặc quần áo.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua dần dần hiện lên trong đầu.
Trời ơi! Không phải chứ? Tôi khóc không ra nước mắt.
Đây là một căn phòng rất sang trọng, trên tường có một bức ảnh của tôi, tôi chụp bức ảnh này khi nào nhỉ? Không nhớ nữa.
Đây là phòng của Dương Tuấn sao?
Nhưng Dương Tuấn đâu rồi?
Có phải bây giờ anh cũng đang hoảng sợ như tôi không?
ĐÚng lúc tôi đang cố gắng làm rõ tình huống này, Dương Tuấn đột ngột đẩy cửa bước vào.
Tôi dùng chăn quấn quanh người.
Thấy vẻ hoảng sợ của tôi, anh cũng sửng sốt. “Em tỉnh rồi à?” Anh có vẻ không được tự nhiên.
Tôi không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm anh ta.
“Mặc quần áo rồi ra ngoài ăn sáng nhanh nào!” Nói xong anh vội vàng đi ra ngoài.
Nếu đã xảy ra rồi thì phải đối mặt thôi, trốn tránh thật là buồn cười.
Huống hồ tất cả đều đã trưởng thành rồi, chuyện này cũng đâu hiếm lạ gì.
Tôi mặc quần áo xong đi ra ngoài thì đã thấy Dương Tuấn ngồi chờ ở đó.
Phòng ăn nằm trong một góc nhỏ của tầng dưới, thiết kế rất đặc biệt, nếu không phải Dương Tuấn đi đằng trước có lẽ tôi không thể tìm nổi.
Trên bàn ăn bày cháo và dưa muối.
“Đêm qua em đau dạ dày, bây giờ ăn một chút cháo có lẽ sẽ dễ chịu hơn.” Dương Tuấn kéo ghế giúp tôi rồi múc cho tôi một bát cháo.
Cháo rất nóng, hẳn là vừa mới nấu xong.
“Anh nấu sao?” Tôi hỏi.
“Ừ, lần đầu tiên nấu, không biết có ăn nổi không nữa.” Dương Tuấn càng ngày càng khiêm tốn.
Tôi nếm thử một miếng, hạt gạo vẫn còn cứng lắm.
Thấy tôi buông thìa, Dương Tuấn vội hỏi “Sao rồi?”
“Nói thật?” Tôi hỏi
Anh gật đầu.
“Không ngon lắm.” Tôi nhún nhún vai.
Lúc tôi định ăn miếng thứ hai, Dương Tuấn giật lấy bát đặt xuống bàn. “Bỏ đi, ra ngoài ăn. Anh biết một nơi ăn sáng ngon lắm.”
“Lãng phí! Chỉ cần cho thêm chút nước, đun lên thêm chút nữa là ăn được mà.” Tôi nói.
Tôi đứng trong nhà bếp đun nồi cháo kĩ thêm một chút nữa, đối với chuyện xảy ra tối hôm qua, hai người đều rất thức thời, không ai nhắc tới.
Tôi muốn hỏi anh, chỗ giao lộ bị ngập nước đã xử lý xong chưa, bao giờ chúng ta mới có thể mới có thể trở về?
Xoay người nhìn thấy anh dựa vào cửa nhà bếp nhìn tôi.
“Lục Tịch, em có biết không? Đây là buổi sáng vui vẻ nhất mà anh được trải qua trong mấy năm nay.” Giọng nói trầm ấm của Dương Tuấn văng vẳng ngay bên tai tôi.
Tôi không nói gì, chăm chú nhìn xem ngọn lửa có to quá không.
Tôi nghe được tiếng cúi đầu thở dài của anh.
Tổng giám đốc Dương Tuấn cũng không phải là một người nhàn hạ mới sáng sớm đã nhận tới bốn năm cuộc điện thoại, toàn bộ đều là việc của công ty, nhìn cách giải quyết mọi chuyện đơn giản, nhanh chóng của anh, tôi không khỏi khâm phục.
Lúc quay về được công ty thì đã là buổi trưa rồi, Văn Bác hỏi tôi đã đi đâu mà bây giờ mới xuất hiện.
Tôi không nói cho anh biết sự thật, chỉ nói gặp bạn cũ trên đường.
“Người trong công ty nói hôm qua em đi cùng Dương Tuấn, anh ta có gây khó dễ cho em không?” Xem ra chuyện của tôi và Dương Tuấn, Văn Bác cũng biết không ít.
“Không” Tôi không muốn nói thêm nữa.
Văn Bác thở dài,
“Anh gần đây rất hay thở dài, cẩn thận sẽ mau già đấy!” Tôi nhắc khéo anh.
“Chẳng thật lòng gì cả, không thèm hỏi xem tại sao anh lại thở dài à?” Văn Bác dùng lực xoa xoa đầu tôi.
Tôi làm bộ nghe không hiểu.
Mặc Mặc dạo này rất hay gặp Dương Tuấn, sau khi về nhà lại còn kể chuyện hôm nay con đi chơi với chú Dương ở bên dưới, chơi vui lắm, vân vân…
Tôi lúc nào cũng chỉ cười mà không nói.
Thỉnh thoảng tôi cũng trông thấy Mặc Mặc có vài món đồ chơi mới, hỏi lấy ở đâu?
Nó nói có người tặng.
Tôi hỏi người đó là ai?
“Chính là chú Dương ạ!” mặc Mặc có vẻ không bình tĩnh “Không phải con nói với mẹ mấy lần rồi sao?”
Tôi chỉ biết gật đầu.
Thì ra chủ của cái nhà này lại là Mặc Mặc, tôi cảm thấy thật buồn cười.
Cuối tuần, Mặc Mặc ầm ĩ bảo muốn đi chơi ở Thung lũng Hạnh Phúc, chị Cầm bảo nhức đầu, phải nghỉ ngơi. Cho nên tôi chỉ còn cách xin nghỉ việc – liều mình đưa quân tử đi chơi.
Đến cửa công viên, Mặc mặc bắt đầu đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Tôi nghe thấy con lẩm bẩm: “Tại sao còn chưa tới? Lừa mình sao?”
“Con nói gì thế?” Tôi hỏi.
“Chú Dương ấy! Chú ấy bảo hôm nay sẽ đi chơi cùng chúng ta!” Nó tiếp tục nhìn xung quanh.
“Chú Dương tới rồi!” Nó giãy ra khỏi bàn tay tôi chạy tới chỗ Dương Tuấn.
Dương Tuấn mặt mày rạng rỡ, “Lục Tịch! Dạ dày đã khá hơn chưa?”
Tôi bất đắc dĩ mỉm cười “Cảm ơn đã quan tâm!”
Xem ra Dương Tuấn rất giỏi, anh có thể thu phục được Mặc Mặc.
Dương Tuấn và Mặc mặc chơi rất vui, trò nào cũng thử chơi một lần, đầu tóc Mặc Mặc bết đầy mồ hôi.
Lúc nghỉ, Mặc Mặc dựa vào người tôi ngủ, gọi thế nào cũng không thức dậy.
Dương Tuấn bế nó lên: “Đi thôi, nó cũng mệt lắm rồi, để nó ngủ vậy!”
Dương Tuấn một tay ôm Mặc Mặc, một tay nắm tay tôi kéo về.
Dương Tuấn của giờ khắc này khiến tôi cảm thấy xa lạ.