Hè năm tuổi
“Chúc mừng sinh nhật, mít ướt,” anh Steven vừa hát vừa vứt uỵch một vốc cát lên đùi tôi. Một con dã tràng từ đâu chui ra bò lên bắp chân tôi. Tôi rú lên thất thanh, nhảy tưng tưng như con dở hơi. Tôi đuổi theo anh Steven khắp bãi biển nhưng không tài nào tóm được anh ấy. Chưa bao giờ tôi bắt kịp anh Steven trong bất kỳ cuộc rượt đuổi nào. Anh nhảy nhót xung quanh tôi chọc ghẹo.
“Lại đây thổi nến đi nào con,” mẹ gọi.
Ngay khi anh Steven quay đầu chạy lại về chỗ mẹ, tôi lao tới nhảy lên lưng anh, một tay vòng lấy cổ anh, tay còn lại nắm tóc anh giật lấy giật để.
“Á!!!!” anh gầm lên, ngã người ra sau. Tôi vẫn ôm chặt lấy cổ anh giống như một con khỉ con, kể cả khi Jeremiah ra sức cầm chân tôi kéo. Anh Conrad bò lăn bò càng ra trên đất, cười rũ rượi.
“Các con,” cô Susannah gọi. “Có bánh này!”
Tôi nhảy xuống khỏi lưng anh Steven, lồm cồm bò ra chỗ mẹ và cô Susannah.
“Anh sẽ bắt được mày!” anh gầm lên, đuổi theo tôi.
Tôi trốn ra sau lưng mẹ, “Không được. Hôm nay là sinh nhật của em,” tôi lè lưỡi ra trêu anh.
“Mẹ.” Anh Steven kêu lên. “Em ý bứt bao nhiêu tóc của con.”
“Steven, đầu con vẫn còn đầy tóc. Đừng lo,” mẹ thắp nến lên chiếc bánh vừa nướng ban sáng. Đó là một chiếc bánh phủ sô-cô-la với dòng chữ nguệch ngoạc “Chúc mừng sinh nhật” mà trông cứ như “Chúc mừg sim nhật”.
Tôi thổi tắt nến trước khi anh Steven kịp xông ra “thổi giúp”. Tôi không muốn anh ấy lấy trộm mất điều ước của mình. Điều ước của tôi là về anh Conrad, tất nhiên rồi.
“Mở quà sinh nhật đi, mít ướt,” mặt anh Steven sưng sỉa. Tôi biết thừa anh ấy tặng quà gì cho tôi rồi. Một lọ lăn khử mùi được cuốn trong tờ giấy ăn Kleenex; tôi có thể nhìn xuyên qua đó.
Tôi lờ đi, nhoài người lấy hộp quà nhỏ, gói trong chiếc giấy hình vỏ sò. Đó là quà của cô Susannah, vì thế tôi biết chắc chắn nó sẽ rất tuyệt. Tôi xé giấy bọc ra, bên trong đó là một sợi dây chuyền bạc của cửa tiệm Rheingold – nơi cô Susannah thường xuyên tới mua đò ở đó. Trên sợi dây chuyền là năm lá bùa nhỏ xinh xắn: Hình vỏ sò, hình cái áo bơi, hình lâu đài cát, hình kính râm và hình móng ngựa.
“Cái này để thể hiện sự cảm kích của mọi người khi có được con trong cuộc đời chúng ta,” cô Susannah nói.
Tôi cầm chiếc vòng tay lên ngắm nghía, ánh Mặt Trời chiếc vào từng lá bùa sáng lấp lánh. “Cháu thích lắm ạ.”
Mẹ im lặng không nói gì. Tôi biết mẹ đang nghĩ gì. Mẹ nghĩ rằng cô Susannah đang nuông chiều tôi quá khi bỏ tiền mua một món quà xa xỉ như thế này cho tôi. Làm tôi cũng cảm thấy tội lỗi vì đã thích chiếc vòng đến vậy. Mẹ đã mua tặng tôi một bản nhạc và mấy cái đĩa CD. Nhà chúng tôi không có nhiều tiền như là Fisher – vào giây phút ấy, cuối cùng tôi đã hiểu câu nói đó có nghĩa là gì.