Trời đổ mưa tầm tã trong suốt ba ngày. Đến tầm giờ chiều của ngày thứ ba thì Jeremiah bức bối gần như phát điên. Cậu ấy không phải là người có thể ở lâu trong nhà, cậu ấy cần được ra ngoài vận động. Jeremiah nói cậu ấy chịu hết nổi rồi và hỏi có ai muốn đi xem phim cùng không. Ở thị trấn Cousin ngày chỉ có duy nhất một rạp chiếu phim, trên tầng thượng của trung tâm mua sắm.
Anh Conrad lại đang ngồi trong phòng nghe nhạc hay làm gì đó một mình, có Chúa mới biết được. Lúc Jeremiah lên phòng hỏi anh ý có muốn đi cùng mọi người không thì bị nhận ngay một câu từ chối thẳng thừng. Phần lớn thời gian Hè năm nay anh Conrad đều ru rú ở trong phòng một mình và tôi biết điều đó làm anh Steven rất buồn. Sắp tới, anh Steven sẽ có chuyến “khảo sát” các trường Đại học hai tuần cùng bố tôi vậy mà anh Conrad không buồn hỏi thăm lấy một tiếng. Hễ khi nào không có việc phải làm là anh ấy sẽ ôm lấy cái guitar hoặc là nghe nhạc.
Nói chung chỉ có Jeremiah, anh Steven và tôi. Phải thuyết phục mãi hai người bọn họ mới đồng ý cùng tôi xem bộ phim hài lãng mạn kể về hai người chuyên đi dắt chó tình cờ một ngày đi chung đường và yêu nhau. Mà có muốn xem phim khác cũng chả có mà xem. Suất chiếu tiếp theo phải hơn một tiếng nữa mới bắt đầu. Ngồi xem được chừng phút, anh Steven đứng phắt dậy nhăn nhó kêu, “Anh không nuốt nổi cái thể loại này. Ra ngoài không, Jere?”
Jeremiah nói, “Không, em ở đây với Belly.”
Làm anh Steven ngây người ra một lúc vì bất ngờ nhưng rồi anh nhún vai nói, “Gặp lại hai đứa sau khi hết phim vậy nhé.”
Anh Steven vừa đi khỏi chưa được bao lâu thì có một gã siêu bự đi vào ngồi chắn ngay trước mặt tôi. “Để mình đổi ghế cho cậu,” Jeremiah đề nghị.
Mới đầu tôi cũng định ra vẻ lịch sự kiểu, “Không sao đâu, mình ngồi đây cũng được,” nhưng rồi nghĩ lại thấy chẳng việc gì phải thế. Cậu ấy là Jeremiah mà. Tôi đâu cần phải khách sáo. Và thế là chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Khổ thân Jeremiah, cả buổi hết nghển cổ, lại nghiêng đầu sang trái, rồi sang phải để ngó lên màn hình. Tóc cậu ấy có mùi lê, một loại dầu gội đắt tiền cô Susannah vẫn hay dùng. Giờ tôi mới để ý, Jeremiah giờ đã là một anh chàng cao lớn, chơi bóng trong đội tuyển của trường và có mùi rất dễ chịu. Mỗi lần cậu ấy nghiêng người sang phía tôi là tôi lại ngửi thấy cái mùi thơm dễ chịu đó từ tóc của cậu. Giá mà tóc tôi cũng thơm được như thế!
Xem được nửa bộ phim, đột nhiên Jeremiah đứng dậy và đi ra ngoài. Khoảng vài phút sau cậu ấy quay trở lại với một cốc soda lớn và một gói kẹo Twizzlers. Tôi chìa tay ra đón lấy cốc soda tính uống nhờ một ngụm ai dè phát hiện ra không có ống hút, “Cậu quên lấy ống hút rồi,” tôi nói.
Jeremiah xé gói kẹo Twizzlers ra và cắn bỏ hai đầu của hai thanh Twizzlers rồi cắm vào trong cốc. Miệng cậu ấy cười ngoác ra tận mang tai. Xem ra anh chàng này đang rất tự hào với phát kiến vĩ đại của mình. Tôi chỉ là nhất thời quên béng mất vụ ống hút bằng kẹo Twizzlers này thôi chứ cái trò này bọn tôi làm mãi ở nhà rồi.
Hai đứa cúi xuống hút cùng một lúc, giống như cái quảng cáo Coke hồi những năm – đầu chụm lại, trán gần như chạm vào nhau. Không hiểu mọi người ngồi xung quanh có nghĩ bọn tôi đang hẹn hò không nhỉ.
Jeremiah nhìn tôi và cười rất tươi. Đột nhiên tôi có một ý nghĩ rất điên rồ. Jeremiah Fisher muốn hôn mình.
Tôi đúng là điên thật rồi. Đó là Jeremiah mà. Cậu ấy sẽ không bao giờ nhìn tôi theo kiểu đó. Vả lại đối với tôi, anh Conrad mới là người tôi thích thực sự, dù cho dạo gần đây anh cứ xa cách khó gần kiểu gì ý. Mãi mãi chỉ có anh Conrad. Chừng nào còn có anh Conrad, tôi sẽ không bao giờ để mắt tới Jeremiah. Và hiển nhiên Jeremiah cũng không bao giờ có ý gì khác với tôi. Tôi chỉ là bạn thân của cậu ấy – là đứa con gái cậu ấy đi xem phim cùng, chia sẻ phòng tắm cùng, chia sẻ các bí mật cùng. Nhưng không phải là người cậy ấy chia sẻ nụ hôn cùng.