“Để cô lấy một ít đá chườm miệng cho em.”
Nhà bếp theo kiểu tàu thủy có đầy đủ đồ đạc, gồm cả tủ lạnh với ngăn làm đá. Rachel tìm được một khăn lau bát bên trong ngăn kéo cạnh bồn rửa, mở ngăn làm lạnh để lấy một nắm đá viên, gói chúng vào cái khăn và làm ướt cái bọc. Sau đó cô đưa cho Johnny, lúc này hắn đang dựa vào cái bàn bên cạnh lò nướng. Hắn nhận bọc đá mà không nói nửa lời, rồi ấn nó vào cái môi bị sưng của mình. Từ vẻ mặt nhăn nhó của hắn thì cảm giác có được là đau đớn nhiều hơn là nhẹ nhõm.
“Được rồi, nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra đi.”
“Cô là gì, cán bộ giám sát của em chắc?”
Giọng nói lè nhè kiểu ngông nghênh này là của Johnny Harris ngày xưa. Thật vô lý, nhưng Rachel thấy sự cáu kỉnh của hắn làm mình vững dạ. Thế nghĩa là có điều gì đó của cậu con trai mà cô nhớ vẫn còn đọng lại ở người đàn ông này.
Rachel nhìn vào mắt hắn thật lâu và quả quyết, “Cô là chủ của em, nhớ không? Là người thuê em. Em vừa mới đánh lộn với một khách hàng trong cửa hàng của cô. Cô nghĩ mình có quyền được nghe giải thích.”
“Trước khi cô quyết định xem có nên đuổi em không hả?”
“Chính xác.”
Mắt hắn nheo lại. Rachel khoanh tay trước ngực và chờ đợi. Không ai chịu nhường một phân.
Johnny nhún vai, “Cô muốn biết sự thật ư? Edwards tấn công em. Em tự vệ. Cô tin hay không thì tùy.”
“Cô tin.”
Khi mà hắn đã hạ mình giải thích, dù lời có cụt lủn, giọng có thù địch thì Rachel cũng mong là hắn sẽ giữ thái độ như thế. Sự căng thẳng ở sống lưng cô giảm đi một chút. Dù hắn có thay đổi bề ngoài đến thế nào thì con người cứng như đá bên trong về cơ bản vẫn y nguyên.
Trước lòng tin của cô, quai hàm hắn siết lại, và hắn tung gói đá lên bàn. Mảnh vải bung ra. Đá rơi ra ngoài lách cách. Rachel nhìn theo không hài lòng, và theo bản năng cô nhặt những viên đá vào bồn nước. Đúng lúc đó cô bị hành động đột ngột của hắn thu hút sự chú ý. Chẳng nói chẳng rằng, hắn túm lấy hai bên áo phông và kéo nó qua đầu. Bất giác cau mày và quay lại để đối diện hắn, Rachel thấy mắt mình mở tròn xoe trước khuôn ngực của một người đàn ông, hấp dẫn đến mức cô phải nín thở.
Không biết hắn đã làm gì trong tù, nhưng rõ ràng là hắn đã dành thời gian để tập luyện. Các múi cơ của hắn nổi rõ rệt, bụng phẳng và nổi rõ cơ bắp. Bắp tay hắn phình ra. Eo hắn nhỏ so với bờ vai rộng, và ở giữa ngực hắn phủ một lớp lông đen bóng.
“Không chê vào đâu được”, đó là suy nghĩ bật lên trong bộ não đang choáng váng của cô.
Chiếc áo được tuột ra và cuộn lại trong một tay. Hắn nhìn cô, mắt lóe lên tinh quái. Rõ ràng hắn muốn làm cô bối rối. Với cô, vấn đề là không được để cho hắn biết mình đã thành công. Cô phải tỉnh táo lại ngay lập tức.
“Em đang làm gì thế?” Nếu giọng cô bình tĩnh thì đó là nhờ được tôi luyện qua nhiều năm dạy bọn du con tác oai tác quái.
“Thay áo. Cô nghĩ là em làm gì? Rằng em sắp nhảy bổ vào cô ngay ở đây và bây giờ sao, thưa cô?” Hắn bước về phía cô cho đến khi ngực hắn chỉ còn cách mặt cô vài centimet. Rachel phải nhìn lên, qua những cọng lông ngực màu đen, đôi vai rộng và cái cằm đầy râu lởm chởm để nhìn thẳng vào mắt hắn. Chúng đang nheo lại, hai con ngươi mở rộng, tròng mắt màu xanh dương sâu thẳm.
“Cô đang hy vọng thế ư?” Hắn hỏi, giọng khàn khàn, câu hỏi nghe như một lời thì thầm phảng phất.
Trong một giây - không hơn - máu Rachel dường như ngừng chảy. Hắn đang đe dọa cô, không nghi ngờ gì nữa. Điều khiến cô minh mẫn trở lại sau khi nhanh chóng rơi xuống hố sâu nghi ngờ là sự chắc chắn một trăm phần trăm rằng hắn đến gần cô chỉ để dọa nạt. Hắn như một đứa bé bị người ta cho là xấu xa, đang quyết tâm chứng tỏ rằng họ đúng.
Sự sáng suốt này giúp cô đứng vững trên lập trường của mình.
“Đừng có mơ,” cô nói và khịt mũi, rồi quay đi tiếp tục nhặt những mẩu đá đang tan chảy và bỏ vào bồn như thể chẳng có gì trên đời này khiến cô phải bận tâm.
Hắn yên lặng nhìn cô một lúc lâu. Rachel có cảm giác là hắn đang bối rối. Nhưng nếu hắn định đóng vai Chó Sói và coi cô là cô bé Quàng Khăn Đỏ thì chắc chắn hắn sẽ thất vọng rồi. Cô không bao giờ có ý cụp đuôi và chạy trốn hắn đâu, không bao giờ. Ngay từ những năm đầu đi dạy, cô đã hiểu rằng lỗi lầm lớn nhất mà bất cứ người nào ở địa vị quyền lực có thể gây ra chính là thể hiện nỗi sợ hãi dù là nhỏ nhất trước những người mà họ muốn lãnh đạo.
“Vẫn là cô Grant như thế, em hiểu rồi,” cuối cùng hắn nói, sự khắc nghiệt tỏa ra từ lời nói và ánh mắt. “Cô luôn luôn có câu trả lời cho mọi thứ.”
“Không phải là mọi thứ.” Cô ngẩng lên nhìn hắn và bắt đầu mỉm cười.
“Gần như là vậy.”
Nói xong, hắn quay người và ra khỏi hành lang chật hẹp của nhà bếp. Rachel rũ ra vì nhẹ nhõm. Dựa vào bàn, cảm thấy mình cần một chút thời gian trước khi có đủ sức mạnh tinh thần để tự đứng lên, cô nhìn hắn đi ra. Đó là một sai lầm. Nỗi khao khát cháy bỏng mà hắn gợi lên thật khó tin. Mái tóc quăn đen chấm bờ vai rộng màu đồng hun, tấm lưng rộng cơ bắp, quần bò bó sát bộ đùi đáng ngưỡng mộ, cặp chân dài trong đôi bốt cao gót kiểu cao bồi. Việc hắn không làm gì khác để khêu gợi cô mà lại đi ra ngoài khiến âm hộ cô như siết lại.
Nỗi thèm khát nhục dục làm cô choáng váng. Mặc dù không quan hệ bừa bãi nhưng cô không lạ gì với tình dục. Tất nhiên là cô từng có Michael, nhưng trong lúc đang yêu anh ta điên dại, cô cũng còn rất trẻ và dễ bị kích thích, và những lần họ quan hệ đã để lại cho cô cảm giác mà các nhà thơ đã phóng đại lên là khoái cảm của sự gần gũi thể xác. Những năm tiếp theo có hai người đàn ông khác muốn cưới cô. Cả hai chỉ đọc tờ Chủ nhật, và cả hai đều thích sống qua ngày với những việc đều đều buồn tẻ. Cô thấy mình không thể sống cùng với ai trong số họ. Điều kỳ diệu không nằm ở đó.
Chỉ đến khi qua tuổi ba mươi cô mới nhận ra rằng để có một gia đình, cô phải quên đi những phép màu kỳ diệu. Bây giờ cô đã sẵn sàng thiết lập một tình bạn bền vững tốt đẹp với người bạn đời của mình, giống như tình bạn mà cô tin là mình đang gây dựng với Rob.
Anh ta sẽ quản lý hiệu thuốc và đọc tờ Chủ nhật, có khi là Tuần báo Kinh doanh. Cô sẽ có đời sống tinh thần mà anh ta không hề hay biết. Nhưng có lẽ hầu hết các cuộc hôn nhân đều như thế. Nghĩ vậy, cô để Rob làm tình với mình mấy lần, và cô thích những lần như vậy. Nhưng việc làm tình của họ không hề sôi nổi, và chưa bao giờ, ngay cả trong những giây phút gần gũi nhất, cô thấy lửa tình rực cháy như lúc này.
Lạy Chúa, có chuyện gì với cô thế không biết? Cảnh Johnny Harris không mặc áo làm cô nhức nhối.
Chắc chắn là cô, ở độ tuổi ba mươi tư chín chắn, không có nguy cơ gia nhập nhóm cổ vũ cho Johnny Harris, như tờ Thời báo Tylerville đã gọi những cô gái xuất hiện trong phiên tòa xét xử hắn. Cô cũng không bao giờ nghĩ rằng tính cách kiểu trai hư của hắn lại hấp dẫn được mình.
Trong trường hợp của cô, Rachel đoán rằng sự hấp dẫn đó bắt nguồn từ cơ thể hắn hơn là tính cách. Cô nghĩ rằng mình, giống như phần đa phụ nữ, không miễn nhiễm nổi trước vóc người nam tính tuyệt vời như thế.
Vậy nên phản ứng của cô là hoàn toàn bình thường, thậm chí là điều có thể tiên liệu được. Chắc chắn là cô không có lý do nào để phải xấu hổ vì điều đó - đặc biệt là khi không ai ngoài bản thân cô biết.
Điều cô phải làm là kiểm soát ham muốn của mình. Johnny Harris không phải là người đàn ông mà những người phụ nữ khôn ngoan muốn dính vào.
Tiếng cọt kẹt của lớp gỗ lâu năm bên dưới sàn hành lang trải thảm báo cho Rachel biết hắn đã quay trở lại. Đột nhiên cô bận rộn với việc vắt khăn mặt và treo lên. Khi hắn xuất hiện ở cửa bếp, gần như che toàn bộ khung cửa, cô thấy đúng là hắn đã thay một cái áo phông y như cái trước và rửa máu trên mặt.
“Điều cô muốn biết là, lúc đầu em làm gì ở cửa hàng? Sáng mai em mới phải đến cơ mà.”
Vẫn còn hơi hồi hộp và e rằng hắn sẽ phát hiện ra tác động của hắn lên mình, cô chỉ liếc nhìn qua hắn vì đang bận lau chiếc bàn bằng giấy ăn.
“Em nhớ là cửa hàng Grant từng bán đồ ăn vặt, và em định mua một túi khoai tây chiên cùng một chai Coke để ăn tối.” Hình như đã từ bỏ ý định dọa dẫm cô, câu trả lời của hắn có vẻ thờ ơ.
“Lẽ ra em nên đến Clock để ăn cho tử tế.” Clock là một nhà hàng ấm áp theo phong cách gia đình do Mel và Jane Morris quản lý. Nơi đó cách đây hai dặm, ở đầu bên kia của trung tâm thị trấn, nhưng hắn có thể đi bộ đến đó dễ dàng. Đa số người dân Tylerville đều đến đó ăn ít nhất là một tháng một lần. Đồ ăn ngon và đa dạng, giá cả cũng phải chăng. Vậy nên Rachel nghĩ rằng có lẽ hắn không đủ tiền để ăn một bữa ở Clock, và cô thấy xấu hổ vì sự vô tâm của mình. Cô nên trả tiền lương theo tuần cho hắn trước, nhưng đến lúc này cô mới nghĩ ra điều đó.
“Em có đi. Nhưng con mụ điên ở cửa bảo em là hết chỗ rồi.”
Lúc đó Rachel ngẩng lên, cau mày. “Hết chỗ ư? Nhưng họ không bao giờ...” Tức thì cô hiểu ra.
“Tối nay cũng vậy. Từ chỗ em đứng, em thấy còn bốn chiếc bàn trống nữa. Em đoán là họ không thích phục vụ ‘loại người như em’ ở đó.” Giọng hắn sắc như dao.
“Cô chắc chắn là...” Rachel mở miệng, rất khó khăn nhưng vẫn hy vọng có thể làm giảm đi sự bẽ bàng mà hắn phải chịu đựng.
“Em cũng chắc. Rằng Tylerville không hề thay đổi.” Hắn bước lùi lại, cánh cửa vào nhà bếp hiện ra. “Cô nên làm việc của mình đi. Không thì bà Skaggs hay những người khác sẽ có chuyện để nói đấy. Thử nghĩ về vụ bê bối này xem: Cô Rachel Grant tốt bụng lên lầu cùng với thằng Harris đó và một lúc lâu sau vẫn chưa thấy xuống - nói đến đây hắn liếc nhìn đồng hồ - “đúng nửa tiếng đồng hồ.”
Nhưng lần này nụ cười đểu cáng trên môi hắn làm cô nảy ra một ý tưởng.
“Em đi cùng cô,” cô nói, vò nhàu tờ giấy ăn và đi ra khỏi bếp, tiến về phía cửa sau của căn hộ. Khi lướt ngang qua hắn, cô gật đầu ra hiệu đầy độc đoán. “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Cô đã ra đến cửa và quay lại nhìn hắn, một tay để trên nắm đấm, nhưng hắn vẫn chưa nhúc nhích.
“Chúng ta quay lại Clock và sẽ ăn ở đó. Họ không thể cứ đối xử với em như thế được.”
Johnny chỉ biết nhìn cô. Rồi hắn lắc đầu. “Em không cần cô phải chiến đấu vì em.”
“Em cần ai đó làm thế. Có vẻ như một mình em làm việc đó không tốt cho lắm.” Giọng Rachel gay gắt.
Họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau một lúc lâu. Sau đó Johnny nhún vai đầu hàng.
“Chắc chắn rồi. Sao lại không nhỉ? Em biết ăn cơm mà.”
“Cô cũng thế.” Trong một thoáng, hình ảnh mẹ vất vả chuẩn bị món thịt sườn nhảy nhót trong đầu cô. Elisabeth sẽ tức điên lên nếu Rachel bỏ qua bữa ăn đó để vào Clock, nhưng nếu bà thấy Johnny ở Walnut Grove thì còn khủng khiếp hơn. Cô không thể đưa hắn về nhà ăn tối, mà cô nhất định phải nhìn thấy hắn ăn uống. Điều đó quan trọng ngang với việc người dân trong thị trấn không được phép đối xử với hắn như một kẻ hạ đẳng. Nếu cô cố gắng thì họ sẽ không làm như thế.
Johnny theo sau khi Rachel đi xuống cầu thang. Vì xe cô đỗ ở đằng trước nên cô không còn cách nào khác là phải đi qua cửa hàng. Cô cảm thấy căng thẳng trước cảnh tượng đó, nhưng vẫn ngẩng cao đầu và cố tỏ ra tự tin như mình mong muốn. Quả có vậy, cửa hàng rất đông khách - đông hơn thường lệ khi lúc đó đã là sáu giờ tối, giờ đóng cửa. Rõ ràng là chuyện rắc rối lúc trước đã lan đi. Khi cô bước ra khỏi nhà kho và ra cửa, Johnny đi thơ thẩn đằng sau như thể hắn là chủ của nơi này. Rachel biết tất cả những ánh mắt xung quanh đang dán vào hai người họ. Cô vẫy tay thân mật với những người bạn, và phớt lờ những kẻ tò mò.
“Chị Grant, mẹ chị gọi điện. Bác dặn em bảo chị là bữa tối đã sắp xong, chị nên về nhà sớm.” Giọng cao chót vót của Olivia với theo cô qua cửa hàng.
“Cảm ơn em, Olivia. Em có thể gọi lại và báo cho mẹ chị biết là chị không về nhà được không? Johnny và chị sẽ đi ăn ở Clock.”
Đấy. Vậy là tất cả mọi người trong cửa hàng đều biết. Cả thị trấn sẽ biết trong vài tiếng nữa. Những tin đồn sẽ bùng lên; mẹ cô sẽ lên cơn điên. Rachel nghĩ rằng việc mình đang làm chẳng khác nào đưa ra lời thách đấu.
Đó chính xác là điều mà cô muốn làm lúc này.
Đáp lại lời tuyên bố của cô là sự yên lặng tuyệt đối, Rachel vui vẻ vẫy tay về phía quầy thu ngân, mở cửa và bước ra ngoài cái nóng đang hạ dần của buổi chiều tối mùa hè.
“Cô thích sống kiểu nguy hiểm phải không?” Lần đầu tiên kể từ lúc gặp hắn ở bến xe bus, cô mới thấy Johnny mỉm cười thực sự. Đó không phải là nụ cười tươi, chỉ là một cái nhếch môi rất khẽ. Nếu không có ánh thích thú toát ra từ đôi mắt hắn, Rachel sẽ ngờ rằng mình tưởng tượng ra điều đó mất.
“Cô không thích sự bất công,” cô mạnh mẽ nói rồi bước vào trong xe.