Cánh cửa sổ khép kín bỗng nhiên bật mở, một thước phim rất đỗi quen thuộc đang lướt nhanh qua miền ký ức của cậu.
Cùng một người, cùng một tư thế đứng dựa vào thành cửa, tay áo xăn lên, điếu thuốc ngậm trễ một bên miệng.
Nghe được âm thanh mở cửa, người đó từ từ quay người lại, hơi uể oải dang hai tay ra, “Lại đây, cho anh ôm một cái.”
Sau đó, hắn sẽ.
Diệp Xuyên đột nhiên giật mình một cái, triệt để thanh tỉnh lại.
“Sao anh lại tới đây?”
Diệp Xuyên che dấu ánh mắt, quay đầu nhìn những thứ trên bàn, “Mấy thứ này.
Cho tôi sao?”
Lý Hành Tung dập tắt tàn thuốc ở trên bệ cửa sổ, cười cười đưa mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Đen hơn một chút, cũng gầy đi không ít a.”
Diệp Xuyên cảm thấy giọng điệu nói chuyện của hắn quá mức thân thiết, có chút mất tự nhiên cười cười, “Hai người vừa trở về sao?”
“Phải, vừa về tới.”
Lý Hành Tung nhu nhu huyệt Thái Dương, trên mặt toát ra vài phần mệt mỏi, “Lần này đi thời gian hơi lâu, bất quá ở bên kia tình hình tiêu thụ tốt lắm, cũng đã bố trí người đáng tin cậy, trong vòng một hai năm tới anh và anh hai của em không cần chạy qua chạy lại.”
Diệp Xuyên chỉ biết, thời gian mình tập quân sự, hắn và Diệp Thời Phi đi công tác ở phía Nam, có điều không nghĩ đến bọn họ đi những một tháng.
Trường học bên kia cũng không biết sắp xếp như thế nào, Diệp Xuyên nghĩ bọn họ thiếu nợ môn học như vậy khẳng định không phải một hai lần.
“Nhà máy của các anh.
.”
Diệp Xuyên mới nói được một nửa đột nhiên ngừng lại, mình nhớ sai rồi nói lầm.
Lý Hành Tung cùng Diệp Thời Phi bắt đầu tự mở nhà máy hẳn là khi cậu học năm ba đi.
“Em nghe anh hai nói sao?”
Lý Hành Tung cũng hơi bất ngờ, “Chuyện nhà máy còn chưa có bàn bạc xong, mọi người trong nhà phản đối bọn anh phát triển quá nhanh.”
Diệp Xuyên gật gật đầu, không biết nên nói cái gì cho phải.
Cậu phát hiện khi ở trước mặt người này luôn rơi vào tình trạng hồn vía lên mây, cái gì nên nói cái gì không, cho dù trước đó đã suy nghĩ kĩ càng, đến lúc gặp vẫn rối loạn tay chân, không tự chủ được, sẽ bị hắn dắt mũi.
Diệp Xuyên bực bội bản thân mình một lúc, mới nhớ tới phải rót cho hắn ly nước.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại hắn cũng là khách, đây là phép lịch sự cơ bản nhất cần phải chú ý.
“Thời Phi mệt nên về trước để nghỉ ngơi, anh tiện đường đem đồ đến đây.”
Lý Hành Tung cầm ly nước cậu đưa cho, cười nhẹ nói: “Từ hồi em dọn đến trường, anh cũng không ghé qua nhìn xem em thế nào.
Sao, thích ứng được không?”
Diệp Xuyên đành phải đáp: “Lý ca, anh quá khách sáo rồi.
Tôi ở nơi này rất tốt.”
Lý Hành Tung gật đầu, chậm rãi chuyển ly nước qua tay kia, “Buổi chiều có tiết không?”
“Có.”
Diệp Xuyên vội vàng nói: “Trở về lấy tập vở.”
“Vậy đi thôi.”
Lý Hành Tung buông cái ly, “Anh đưa em qua đó.”
“Không cần đâu.”
Diệp Xuyên thực không quen nhìn Lý Hành Tung khách khí với cậu như vậy, cảm giác rất quái lạ.
Thật giống như đối mặt với người quen cũ bị mất trí nhớ, một bên thì trong lòng nhớ rõ tất cả, mà bên kia lại không nhớ được một chút nào.
“Đi thôi, khách sáo cái gì.”
Lý Hành Tung chỉ bao to gói nhỏ trên bàn, “Vài bộ quần áo, một ít đồ trang trí còn có chút đặc sản ăn vặt.
Anh biết em không thích ăn đồ ngọt, mấy món này đều được lựa chọn cẩn thận.”
Diệp Xuyên chỉ biết nói: “Cám ơn.”
“Tiểu Xuyên.”
Lý Hành Tung ngoái đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, nét tươi cười bên môi lại mang theo vài phần hứng thú không rõ ràng, “Lần này em đến B thị anh mới phát hiện, một năm không gặp, em thay đổi rất nhiều.”
Diệp Xuyên giật thót, “Anh muốn nói đến phương diện nào?”
Lý Hành Tung chỉ nhìn cậu, giống như đang cẩn thận phân biệt cái gì.
Diệp Xuyên mất tự nhiên tránh đi tầm mắt của hắn, cậu biết ánh mắt Lý Hành Tung rất có thần, những lúc nhìn chằm chằm vào người khác sẽ làm họ không tự chủ được mà sinh ra một loại lỗi giác như liếc mắt đưa tình.
“Em đã học được cách che dấu bản tính của mình.”
Trong mắt Lý Hành Tung hiện lên một tia tiếc nuối, “Khi trong lòng cảm thấy khó chịu sẽ không thẳng thắn nói ra như trước kia.”
Diệp Xuyên không hiểu lắm dụng ý trong những lời nói này, “Như vậy không tốt sao?”
Lý Hành Tung nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngay khi Diệp Xuyên nghĩ hắn còn muốn tiếp tục đề tài này, lại nghe hắn nói: “Anh với Thời Phi đi gần một tháng, cũng chưa hỏi han đến tình hình của em trong trường học, tối nay tụ tập một bữa đi?”
Diệp Xuyên do dự một chút, rồi gật đầu, “Được.”
Diệp Thời Phi là anh hai của mình, Lý Hành Tung là bạn của anh ấy.
Cho dù muốn cậu cũng không thể nào trốn khỏi hai người, về điểm này Diệp Xuyên đã tự giác cam chịu.
Mặc kệ là như thế nào, chỉ ngồi cùng ăn cơm mà thôi, chịu đựng khoảng hai ba tiếng, cậu có gì mà không thể nhẫn? Diệp Xuyên tan học trở về đem đồ ăn vặt Lý Hành Tung cho chia ra làm mấy phần.
Để lại một phần cho mình và bạn cùng phòng, còn lại phân ra làm hai, một cho Đào Âm, một để dành cho Thiệu Khải.
Thời gian huấn luyện quân sự của Đại học Công an lâu hơn so với trường B, Thiệu Khải có khả năng tới cuối tháng mới trở về.
Khi Diệp Xuyên đi đến chỗ hẹn, tiện đường đem gói đồ ăn vặt đưa cho Đào Âm.
Lúc Đào Âm nhìn thấy cậu thì vô cùng kinh ngạc.
Buổi chiều nhận được tin nhắn của Diệp Xuyên, nói buổi tối có việc không thể cùng nhau ăn cơm, còn tưởng rằng Diệp Xuyên tìm cớ tránh mặt cậu, không ngờ cậu tìm đến mình nhanh như vậy.
“Những món này đều là của anh hai tớ đi công tác ở phía nam mang về.”
Diệp Xuyên đem gói to đưa cho cậu, “Tớ thấy cậu thích nhất đồ ăn vặt, cho nên cố ý để dành một túi lớn đây.”
Đào Âm cầm lấy, chần chờ hỏi: “Vậy buổi tối, cậu.
.”
Diệp Xuyên gật đầu, “Tối nay ăn cơm với anh ấy.”
Đào Âm yên tâm, trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười, “Đi đi, bất quá không được uống rượu cũng không ăn những món có tính kích thích.
Tôm cua, thịt trâu bò dê đều không thể ăn.
Đây là Nghiêm ca dặn dò.”
Diệp Xuyên nghiêng mắt liếc cậu một cái, “Biết Nghiêm ca của cậu lợi hại rồi, cho dù tớ có ăn hắn cũng có thể chữa trị được mà.”
Đào Âm trợn trắng mắt, thế nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, “Hay để tớ gọi điện thoại thay cậu hỏi Nghiêm ca thử xem? Nếu lỡ ăn trúng cái gì bậy bạ, vết thương cũng lâu lành.”
“Thôi không cần phiền toái.”
Diệp Xuyên cảm thấy tốt nhất không nên dính dáng gì tới tên bác sĩ lưu manh kia, “Tớ sắp trễ rồi, đi trước đây.”
Không chờ Đào Âm có phản ứng gì, Diệp Xuyên vội vàng chạy đi.
Kỳ thực có Nghiêm Hàn ở giữa, đâu riêng mình Đào Âm không thoải mái trong lòng, Diệp Xuyên ít nhiều gì cũng có một chút ngại ngùng.
Trong lúc mối quan hệ của Nghiêm Hàn và Đào Âm đang còn rối rắm chưa giải quyết xong, Diệp Xuyên nghĩ, mình có lẽ nên tránh xa hai người kia một chút.
:.
So sánh hai kiếp, ngoại trừ khẩu vị hơi khác một chút, Lý Hành Tung kỳ thật không có thay đổi quá lớn, những nơi thường đi tiêu khiển cũng chỉ có vài điểm.
Chỗ hẹn lần này là câu lạc bộ Kim Toản, nơi Lý Hành Tung thường đến nhất.
Bất quá thói quen của hắn là hay mời người đến nơi này thảo luận chuyện làm ăn, cho nên bình thường hai người hẹn hò sẽ không đến đây.
Thời điểm Diệp Xuyên theo nhân viên phục vụ đi vào phòng riêng, Lý Hành Tung đã đến, đang tựa người vào cửa sổ gọi điện thoại.
Thấy cậu bước vào, không lên tiếng dùng tay ra hiệu, ý bảo cậu chờ.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đem trà lên rồi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lý Hành Tung ân ân đáp ứng qua điện thoại, cuối cùng chốt lại một câu, “Giữa trưa ngày mai đem bản báo giá đến văn phòng của tôi.”
Điện thoại bên kia không biết nói cái gì, Lý Hành Tung bỗng nhiên phát hỏa, “Tôi nuôi các người chẳng lẽ chỉ để làm một đám ăn không ngồi rồi sao?!”
Diệp Xuyên bị câu nói đột nhiên lớn tiếng này làm cho hoảng sợ.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy biểu tình của Lý Hành Tung thế nhưng không có bao nhiêu tức giận, chỉ là mặt mày hơi nhăn lại, có chút không kiên nhẫn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Xuyên nhìn bộ dáng này của hắn.
Khoảng thời gian hai người sống chung, Lý Hành Tung không cho Diệp Xuyên đến công ty tìm hắn, cũng rất ít khi đem công việc về nhà làm.
Đôi khi Diệp Xuyên cũng suy đoán, người đàn ông này đến tột cùng là trời sinh bản năng cẩn thận chặt chẽ, hay là.
cố ý đề phòng người bên cạnh? Cũng có thể là, khi đó cậu chưa khiến cho Lý Hành Tung cảm nhận được, mình là người mà hắn muốn chia sẻ thành công.
Một ngón tay ở trước mắt quơ quơ.
Diệp Xuyên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mang theo tiếu ý của Lý Hành Tung.
“Sao tự nhiên lại ngơ ngẩn vậy?”
Lý Hành Tung ngồi xuống bên cạnh cậu, thuận tay đem thực đơn để lên trước mặt, “Gọi món đi, nhìn xem muốn ăn cái gì.”
“Chờ một chút đi.”
Diệp Xuyên rất hiểu cá tính Diệp Thời Phi, không muốn chỉ vì chút việc nhỏ không đáng kể này mà khiến Diệp Thời Phi mất hứng.
“Chờ cái gì?”
Lý Hành Tung có chút buồn cười nhìn cậu, “Chờ ăn khuya cùng nhau sao?”
Diệp Xuyên bỗng nhiên hiểu ra, hôm nay không phải Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi kêu mình ra ôn chuyện, mà là một mình Lý Hành Tung hẹn cậu ăn cơm.