Editor: Roseann
Sơ Hạ lên lầu, đổi dép, cô xách nho đi phòng bếp.
Nho rất tươi, Sơ Hạ một tay nắm cả chùm nho, một tay cầm kéo chuyên dụng đem chùm nho cắt rời thành từng quả bỏ vào chậu rửa, rửa sạch ba lần nước mới đem bỏ vào khay đựng trái cây.
Bưng nho đi tới phòng khách, Sơ Hạ chọn một bộ phim vừa mới chiếu, vừa ăn nho vừa xem.
Điện thoại đặt ở trên bàn uống trà khẽ rung, là mẹ Liêu Hồng gọi điện thoại tới.
Sơ Hạ vừa nhấn phím tạm ngừng trên điều khiển, vừa nuốt bồ đào rồi nghe.
“Tan làm chưa? Ăn cơm tối chưa?”
“Con đã sớm ăn rồi, đang xem phim ạ.”
“Một người đi xem phim ở rạp?”
“Không phải, ở nhà xem.”
“Con nói con xem một người trẻ tuổi mới tám, chín giờ đã nằm dí ở nhà thế kia, trở lại lâu như vậy, không có liên lạc bạn học trước đây sao?”
Sơ Hạ lặng lẽ chỉnh âm lượng thấp xuống, màn hình tiếp tục chiếu phim.
Danh sách bạn bè trong weixin của cô thêm rất nhiều bạn học, còn rất nhiều nhóm lớp từ sơ trung cho đến nghiên cứu sinh cũng còn ở đây, nhưng đã sớm bị cô ẩn đi.
Thật ra thì Sơ Hạ không giỏi kết bạn, bởi vì mỗi một giai đoạn, những hoạt động ngoại khóa bạn cùng lứa tuổi thích kia cô lại không có hứng thú.
Cô không thích đi dạo phố mua quần áo, không thích bấm lỗ tai, sơn móng tay, không thích tụ tập đi hát ktv, không thích theo đuổi thần tượng xem concert, không thích gia nhập câu lạc bộ rèn luyện năng lực xã giao.
Sơ Hạ thích xem sách, thích ngâm mình ở thư viện tự học.
Yêu thích lớn nhất của Sơ Hạ là đọc truyện manga, khi đọc là người rất yên lặng, khi bạn bè cùng phòng ồn ào thảo luận phim truyền hình Nhật Bản, Hàn Quốc, hay phim Mỹ hoặc là manga, Sơ Hạ cũng muốn tham gia, nhưng bạn bè cùng phòng truyền tới ánh mắt “Học phách mà cũng xem cái này”, dần dần Sơ Hạ cũng không còn ý định cùng mọi người thảo luận nữa.
Cuộc sống của học phách nói chung đều là khô khan, ngay cả Sơ Hạ xử lý công việc cũng tỏ ra không có chút nào cảm xúc mạnh mẽ nào.
Phiên dịch, người khác nói cái gì cô liền phiên dịch cái đó, trong đầu hai loại ngôn ngữ nhanh chóng chuyển đổi, nhưng nhất định có ranh giới giới hạn phạm vi suy nghĩ tích cực (), không cần cô sáng tạo ra các sản phẩm, không cần cô phải hùa theo sắc mặt của ai, nhận được đơn hàng, cô chỉ cần đúng giờ đến địa điểm làm việc, hoàn thành chính xác nhiệm vụ phiên dịch, lấy tiền công rời đi.
Trong mắt mọi người, Sơ Hạ là một người không thú vị, sống cuộc sống rất nhàm chán.
Sơ Hạ không cảm thấy cô như vậy có gì không ổn, người khác đồng cảm với sự nhàm chán của cô, Sơ Hạ lại hưởng thụ sự ổn định, có trình tự này.
Liêu Hồng thật sự lo lắng.
Khi con gái đang đi học, Liêu Hồng cảm thấy tự hào về tính kỷ luật cao và sự say mê học tập, nhưng con gái đã đến tuổi yêu đương, kết hôn, vẫn còn giống như trước vậy ở nhà không ra khỏi cửa, rượu ngon cũng sợ ngõ hẻm sâu, chưa tới mấy năm con gái qua ba mươi, sẽ khó tìm được đối tượng ưu tú.
Liêu Hồng quyết định giúp con gái phát triển vòng xã giao.
Con gái không ra khỏi cửa, vậy bà sẽ mang con gái đi ra ngoài.
Thật trùng hợp, buổi trưa ngày thứ , Liêu Hồng nhận được một thiệp mời dự hôn lễ, một đối tác kinh doanh nổi tiếng đã ly hôn và muốn kết hôn lần nữa, chú rể năm mươi hai tuổi, cô dâu hai mươi lăm tuổi, mời bà cùng gia đình giờ trưa chủ nhật tuần này đến tham gia hôn lễ ở biệt thự của ông ấy.
Vị tổng giám đốc này rất có sức ảnh hưởng trong giới kinh doanh ở Du thành, tham dự hôn lễ của ông cơ bản đều là những người giàu sang có quyền thế của Du thành, bản thân Liêu Hồng thật ra không đủ tư cách lấy được thiệp mời, nhưng ông chủ thực sự của công ty La Đào có, mà cô lại là một người thân cận của La Đào.
Tuy nhiên, Liêu Hồng có thể được vị lão tổng sắp cưới vợ này nhớ để gửi thiệp mời, đây là dựa vào mị lực của mình.
Sơ Hạ là mỹ nữ, hoa khôi trường học, nhưng cô quá mức khiêm tốn.
Liêu Hồng lúc còn trẻ chẳng những là hoa khôi trường học, còn là một người hoa khôi có sức hấp dẫn bắn ra bốn phía được vô số người theo đuổi. Người đẹp dù già cũng là một người đẹp, mặc dù năm nay Liêu Hồng đã năm mươi ba tuổi, nhưng năng lực làm việc quả quyết của bà, bề ngoài ưu nhã xinh đẹp, khí chất ung dung tự tin, vẫn rất được cánh đàn ông tán thưởng.
“Chủ nhật à, ngày đó tôi phải đi bệnh viện.” Nghe vợ giới thiệu xong thân phận của cô dâu, chú rể, Hứa Thụy An không hề tiếc nuối nói.
Sơ Hạ tính cách rất giống ba cô, Hứa Thụy An rất ít khi tham gia các hoạt động xã giao thương nghiệp của Liêu Hồng.
Liêu Hồng nhìn ông cười cười cười cười: “Không sao, tôi vốn là cũng không có ý định đi cùng ông.”
Mang chồng làm gì, bà phải dẫn con gái đi!
Buổi chiều thứ , Sơ Hạ nhận được tin nhắn của mẹ, hẹn cô buổi tối cùng đi ăn thịt bò bít tết, ăn xong đi dạo phố.
Trước khi Sơ Hạ chuyển ra ở Cẩm Tú Hoa thành đã đồng ý cuối tuần về nhà ở bên ba mẹ, bây giờ mẹ chủ động hẹn cô, Sơ Hạ dĩ nhiên phải tiếp nhận.
Nhã Nhạc còn chưa hết giờ làm, Liêu Hồng lái xe tới đón con gái, thuận tiện đi thăm công ty con gái một chút.
Sơ Hạ đang gõ trên máy tính, bỗng nhiên nghe âm thanh vui sướng của La Ngọc ở quầy lễ tân: “Dì Liêu tới rồi!”
Ngón tay Sơ Hạ dừng lại, đi ra phòng làm việc.
Liêu Hồng còn đang hỏi La Ngọc ở bên này làm như thế nào, người phụ nữ chừng năm mươi tuổi được bảo dưỡng cực tốt, mặc quần màu đen vừa trang nhã, xinh đẹp, muốn eo có eo muốn chân có chân, chỉ nhìn vóc người cùng thiếu nữ xinh đẹp không có gì khác nhau, hơn nữa Liêu Hồng vô cùng trắng, làn da trắng sữa của Sơ Hạ chính là di truyền từ mẹ.
Lúc Liêu Hồng đến thăm bộ phận phiên dịch, nhân viên cùng một kế toán đều ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của bà.
“Chẳng trách bà chủ đẹp như vậy, hóa ra là dì đẹp thế này!”
“Nói thật lòng, tác phong của dì mạnh hơn nhiều so với bà chủ!”
“Giống như nữ vương cùng Tiểu công chúa?”
Liêu Hồng nghe được câu này, trước mặt dỡ bỏ hình tượng con gái: “Con bé này giống tiểu công chúa chỗ nào chứ? Giống tiểu mọt sách thì đúng hơn.”
Sơ Hạ: …
Cô chạy về phòng làm việc của mình.
La Ngọc xun xoe bưng hai ly cà phê tới, đặt xong liền đi ra ngoài
Liêu Hồng đi tới phía sau ghế làm việc của con gái, nhìn màn hình máy tính của cô: “Còn bao lâu nữa?”
Sơ Hạ: “Nửa giờ nữa, mẹ tới sớm quá.”
Liêu Hồng bưng cà phê đến ghế sa lon bên cạnh ngồi, thờ ơ quan sát căn phòng làm việc này: “Lúc con đi học mẹ làm tới làm lui không có thời gian ở với con, bây giờ hai chúng ta trái ngược.”
Sơ Hạ cười cười, tiếp tục bận bịu công việc.
Bởi vì mẹ đang đợi, năm giờ rưỡi Sơ Hạ đúng giờ cho mình tan việc.
Hai mẹ con đi vào thang máy và mọi người trong thang máy đều nhìn Liêu Hồng trước.
Sơ Hạ đã thành thói quen.
Liêu Hồng lái xe tới, lên xe, Liêu Hồng phê bình con gái ngồi bên cạnh ghế lái: “Con nói con, tuổi còn trẻ còn không có tỉ lệ người quay đầu ngoái nhìn cao của mẹ, con không nên suy nghĩ lại một chút sao?”
Sơ Hạ cười: “Có mẹ đẹp mới có con gái xinh đẹp, con cảm thấy tự hào về mẹ.”
Liêu Hồng trừng cô: ” Ít lời ba hoa đi, mẹ nói cho con biết, con đã tuổi rồi, đừng chỉ mỗi ngày ngồi trước máy vi tính, da cũng phải bảo dưỡng rồi, dù là vẻ đẹp trời sinh cũng cần phải giữ gìn.”
Sơ Hạ yên lặng lắng nghe, phản bác cũng vô ích, cô nói không lại mẹ.
Liêu Hồng mang Sơ Hạ đi nhà hàng Tây cần đặt lịch hẹn trước.
Trong phòng ăn vang lên tiếng đàn dương cầm du dương, êm tai, Sơ Hạ ngoại trừ đi xã giao tiếp khách, chỉ có lúc ở cùng với mẹ mới có thể tới chỗ như vậy ăn cơm.
Trong khi chờ món ăn mang lên, Liêu Hồng ra hiệu cho con gái nhìn về hướng bên kia: “Con nhìn một chút trang phục của người ta đi.”
Tầm mắt của Sơ Hạ hơi xoay qua chỗ khác, thấy hai cô gái trẻ ngồi đối diện nhau, ăn mặc đều rất đẹp, một người môi đỏ mọng rực lửa.
Sơ Hạ trước khi đi làm cũng trang điểm, nhưng cô mặc trang phục rất công sở, không có chút đặc sắc nào.
Sơ Hạ biết mẹ muốn nói gì.
Nhưng trang điểm là kỹ năng, cần thiên phú, Sơ Hạ không có năng lực thần kỳ để thay đổi hình tượng của mình chỉ bằng mấy bước đơn giản, cũng không có hứng thú đi học.
“Con đói rồi”. Sơ Hạ giơ cờ trắng lên trước.
Liêu Hồng nhìn gương mặt thanh thuần xinh đẹp của con gái, tìm được một tia an ủi, nha đầu này mặc dù sẽ không trang điểm, nhưng dáng dấp mềm mại, ánh mắt lại xinh đẹp, nhìn còn giống như em gái học sinh, mang vẻ đẹp có hiệu quả hồi xuân thế này làm người khác người khác hâm mộ cũng hâm mộ không hết.
Ăn xong thịt bò bít tết, Liêu Hồng mang con gái đi trung tâm thương mại
Liêu Hồng chọn cho mình một bộ lễ phục trước.
Sơ Hạ tò mò hỏi: “Gần đây mẹ có hoạt động gì không?”
Liêu Hồng xách váy đi về phía phòng thử quần áo, giải thích nói: “Chủ nhật muốn đi tham gia một buổi hôn lễ, ba con không rãnh đi cùng mẹ, con đi cùng mẹ một chuyến đi.”
Bà quay đầu ném ánh mắt của nữ vương hướng Sơ Hạ “Không cho phép cự tuyệt, phải đi”, sau đó cười đóng lại cửa phòng thay quần áo.
Sơ Hạ đứng ở ngoài cửa, nghĩ tới khi còn bé.
Mẹ luôn cần tham gia các loại tiệc rượu khác nhau, lúc nào cần dẫn cô theo, mẹ sẽ cho cô ăn mặc vô cùng đẹp, đến bữa tiệc, những chú dì kia gặp sẽ cười khen cô xinh đẹp, Sơ Hạ lễ phép phải cười từng cái một đáp lại, xong một buổi tiệc rượu, Sơ Hạ cười gò má đều phải cứng lên.
Sơ Hạ không khỏi nghi ngờ quyết định cô trở về Du thành.
Liêu Hồng rất hài lòng với lễ phục của mình, chọn xong lôi kéo Sơ Hạ đến quầy chuyên doanh cho người trẻ tuổi.
Chị gái bán hàng ở quầy chuyên doanh rất biết nhìn người, đề cử kiểu váy màu trắng, xanh nhạt cùng vài màu sáng khác.
Liêu Hồng cho rằng con gái ngày thường khiêm tốn đủ rồi, rõ ràng có khuôn mặt thanh thuần, xinh đẹp, tại sao lại luôn ăn mặc như vậy?
Bà quyết định, giúp Sơ Hạ chọn một lễ phục vai trần màu đỏ, màu đỏ xinh đẹp và quyến rũ, nhưng tổng thể váy lại trang nhã, đơn giản.
Sơ Hạ bất đắc dĩ thay bộ lễ phục có giá con số này.
Nói thật, Liêu Hồng cũng không cách nào chắc chắn hiệu quả bộ váy trên người con gái.
Con gái khi còn bé bà còn có thể chọn cho con gái mặc cái gì, sau đó theo con gái càng ngày càng lớn, có phong cách của mình, nếu như con gái không thích, bà mua về cô bé cũng từ chối không mặc. Sau này khi con gái đi thành phố B, chỉ có ăn tết mới có thể về nhà, mùa đông. Quần áo dày, con gái bọc chặt chẽ kín mít, mùa hè mặc lại quá bảo thủ, Liêu Hồng bây giờ ngay cả vóc người con gái như thế nào cũng không rõ.
Nhưng, Liêu Hồng liếc mắt đoán con gái hẳn có thể đạt được cúp C, mặc được bộ lễ phục kia.
“Lạch cạch” một tiếng, cửa phòng quần áo mở ra.
Liêu Hồng vội vàng nhìn sang.
Sơ Hạ thần sắc nhàn nhạt đi ra.
Liêu Hồng trước tiên quan sát vóc người con gái.
Sơ Hạ cao một mét sáu tám, tỷ lệ hoàn mỹ, là giá treo quần áo trời sinh, đừng xem bình thường cô mặc tùy tiện, thật ra chỗ nên nhỏ thì nhỏ, nên đầy đặn thì đầy đặn, phối hợp với làn da trắng sữa, mặc như vậy, chỉ bằng bờ vai xinh đẹp trắng như tuyết, bắp chân nhỏ cân đối, đi tới chỗ nào cũng không thiếu người quay đầu lại nhìn.
Mấy vị khách nữ bên ngoài đi qua quầy chuyên doanh cũng dừng bước lại, hâm mộ nhìn Sơ Hạ.
Sơ Hạ đi tới trước gương, nhìn trước sau một chút, cảm thấy không lộ quá, cũng chưa phát biểu ý kiến dư thùa.
Nếu đã đồng ý đi cùng mẹ, cô sẽ mặc dựa theo ý muốn của mẹ, để tránh cho lúc ở tiệc rượu khiến mẹ lúng túng.
Trừ lễ phục, còn cần đồ trang sức, giày cao gót, túi xách phối hợp.
Hiếm có cơ hội cùng con gái đi dạo phố, Liêu Hồng mua cho gái một đống mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền.
Tối nay, Sơ Hạ quả thật thắng lợi quay về.
Hàn Liệt dắt trà sữa ở trong tiểu khu đi dạo một vòng lại một vòng, cũng không có chờ được căn hộ ở tòa sáng đèn.
Anh cau mày một cái, nhắn tin cho Trà sữa ô long: Tôi chuẩn bị mở tiệm rồi, còn thiếu tên cửa hàng nữa, cao tài sinh giúp tôi nghĩ một cái tên?
Sơ Hạ vẫn còn ở trên xe của mẹ, thấy tin nhắn của Hàn Liệt, nội dung đều không nhìn liền chột dạ lờ đi, lướt vòng bạn bè.
Liêu Hồng chuyên tâm lái xe, không chú ý cô bên này.
Sơ Hạ có chút lo lắng Hàn Liệt tiếp tục tìm cô, thật may cho đến lúc xuống xe, cũng không có tin nhắn mới.
Xách túi lớn, túi nhỏ về nhà ở Xuân Giang Uyển, ngồi cùng ba một hồi, Sơ Hạ về phòng của mình.
Ngồi vào trên giường, Sơ Hạ nhìn điện thoại, trả lời Hàn Phi Tử: Không nghĩ ra được, anh tự nghĩ đi.
Hàn Phi Tử: Sinh viên xuất sắc bận rộn gì sao, lâu như vậy mới nhắn lại, tôi còn tưởng rằng em đang vắt óc suy nghĩ giúp tôi đặt tên.
Sơ Hạ không muốn nói nhiều, biết anh không thích cái gì, gõ chữ: Đi dạo phố cùng mẹ.
Chiều này có tác dụng, Hàn Phi Tử quả nhiên biến mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Sơ Hạ: Cám ơn mẹ
Liệt ca: Em chờ đó.
Editor:Thế mà tớ đã edit được đến chương rùi các bạn ạ, ngày ngày mình vẫn mong có ai đó đọc được phần mình edit này. Còn chương nữa, dần dần mong là nghỉ hết dịch cũng xong ^^