Mở đầu
“Nhất định con rất thắc mắc là tại sao giấy tờ nhà trọ của mẹ con lại ở trên tay ta?” Ngồi trên sofa trong phòng khách, mẹ Trác nhàn nhạt nói: “Trước khi ba con mất, đem nhà trọ giao cho ta, nói sau khi con tốt nghiệp đại học, muốn ta chuyển giao cho con.”
“Nhưng con cũng biết, từ sau khi ba con qua đời, Trác thị kinh doanh cực kỳ không thuận lợi, trong vòng vài năm nay số nợ không ngừng tăng lên, con thân là người nhà họ Trác, ít nhiều cũng nên bỏ ra một chút, không phải sao?”
“Vậy….Là muốn đem nhà trọ bán sao?” Trong nhà trọ, có rất nhiều hồi ức của cô và mẹ, nếu có thể, Trác Viện nghĩ muốn giữ nó lại.
“Gian nhà trọ này đáng bao nhiêu tiền? Bán nó cũng không trợ giúp được gì nhiều đối với nợ nần của Trác thị.”
Trác Viện ôm một tia hi vọng nói: “Nhà trọ này muốn giữ lại cho con sao?”
Đã là vật thuộc về cô, mẹ Trác cũng không có dự định bán đi, ý tứ là muốn đem nhà trọ giao lại cho cô sao?
“Ừ.”
“Cảm ơn bác gái…….” Trác Viện với tay muốn lấy giấy tờ nhà trọ trên bàn, ai ngờ, mẹ Trác lại nhanh chóng đem giấy tờ rút lại, làm cho hi vọng của cô tan vỡ, cô nhíu mày, buồn bực mà nâng mắt lên nhìn mẹ Trác: “Bác gái……không phải bác nói nhà trọ giao cho con sao?”
“Nhà trọ vốn là của con nhưng con phải đáp ứng ta một điều kiện, ta muốn con là tình nhân lâu dài của tổng giám đốc Giang Gia Văn.”
Làm tình nhân của Giang Gia Văn? Bác gái làm sao có thể nói như vậy? Đó là bạn của ba cô, mà ông ấy còn có vợ, làm sao có thể chứ?
“Bác gái, con không thể làm tình nhân của bác Giang, ông ấy là bạn của ba con, lại nhiều tuổi hơn so với con…..” Trác Viện sợ hãi, tay khẩn trương mà vén tóc vào sau tai, lắc đầu không chịu đồng ý.
“Chỉ cần con đồng ý làm tình nhân của bác Giang, cái nhà trọ này sẽ là của con.” Mẹ Trác nói điều kiện với cô.
“Nhưng nó vốn là của mẹ lưu lại cho con……”
“Nực cười, mẹ con cũng chỉ là một thư kí nho nhỏ, lấy đâu ra tiền mà mua nhà trọ này? Còn không phải là tiền của chồng ta? Cô cho rằng ba cô có tiền sao? Bởi vì ông ta cưới ta, lấy tiền của gia đình ta để thành lập ra xí nghiệp Trác thị ngày nay, nói đến cùng nhà trọ này, vẫn là lấy tiền của gia đình ta mua!”
Trác Viện cắn môi không nói, tuy cô vẫn biết mẹ Trác ghét mình nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới mẹ Trác sẽ vì tiền bạc, bức cô đi làm tình nhân, mà đối tượng còn là người nhìn cô lớn lên – Giang Gia Văn, đem cô ra bán thì có khác nào đầy cô vào hố lửa?
“Ta thành thật nói cho cô biết, vốn nợ nần trong nhà đã có thể trả được, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, ngân hàng không ngừng thúc giục, làm anh trai cô không thể nào trả hết nợ. Đều là con của ba cô, dựa vào cái gì con ta phải vì Trác thị mệt đến mức giống một con chó, làm việc cũng phải nhìn sắc mặt của nhà họ Kỷ, cô là con gái riêng nhưng có thể làm bộ chuyện gì cũng không xảy ra, ở nhà làm đại tiểu thư?”
Ngày đó, Giang Gia Văn bảo đảm với mẹ Trác, chỉ cần Trác Viện đồng ý làm tình nhân của ông ta, số tiền hàng Trác thị thiếu ông ta đều được xóa hết, tất cả cũng hơn một ngàn vạn, chuyện tiện nghi như vậy, làm sao bà có thể không đáp ứng?
Mẹ Trác đánh giá Trác Viện, quả thật là mỹ nhân, mắt to cùng với cái mũi xinh xắn, môi giống củ ấu, mặt trái xoan, bộ dạng gần như giống người mẹ đã chết của cô, mẹ cô có thể làm tình nhân, thân là con gái vì sao lại không thể?
Tuy nhiên bề ngoài Trác Viện lại nhu nhu nhược nhược, nhìn qua có chút ngây ngô, thiếu đi nét quyến rũ của phụ nữ, nhưng đối với đàn ông mà nói, quá trình đem thiếu nữ dạy dỗ thành đàn bà, làm cho bọn họ có cảm giác đạt được thành tựu.
Huống chi Trác Viện ngay cả bạn trai cũng chưa kết giao, vẫn là tấm thân xử nữ, bộ dạng lại mềm mại thanh thuần, dáng người nhỏ xinh, da thịt bóng loáng không tỳ vết, quả thật là người hấp dẫn. Ngay cả mẹ Trác cũng không nhịn được mà nhìn cô vài lần, càng không phải nói tới những người đàn ông ngoài kia, sớm bị cô gợi lên dục vọng.
Vài năm trước, mẹ Trác phát hiện ra ánh mắt Giang Gia Văn nhìn Trác Viện không hề đơn thuần, không nghĩ tới ông ta lại thừa dịp này mà đề nghị Trác Viện nhỏ hơn mình ba mươi tuổi làm tình nhân, cũng không sợ trên thương trường mọi người cười ông ta?
Nếu Giang Gia Văn đã mở miệng, bà đơn giản là biết thời biết thế làm cho Trác Viện cam tâm tình nguyện làm tình nhân của ông ta, bà căn bản cũng không có tổn thất gì.Không chỉ không có tổn thất, Giang Gia Văn cũng chính miệng nói, sau đó còn có thể hợp tác lâu dài cùng xí nghiệp Trác thị.
“Nhưng anh trai nói vẫn trả nợ nần bình thường, muốn con không cần lo lắng…..” Trác Viện không phải không nghĩ tới việc muốn giúp, nhưng anh trai không muốn cô nhúng tay.
“Hừ, mắc nợ vài tỷ, ngân hàng muốn chúng ta lập tức phải trả, không thì sẽ niêm phong tất cả, cô cho rằng anh trai cô có nhiều tiền như vậy sao? Càng không nói đến nợ nần bên ngoài! Thôi, ta không miễn cưỡng cô, nếu cô nghĩ thông suốt, lại nói với ta.” mẹ Trác biết nhà trọ này rất có ý nghĩa với Trác Viện, bà nghĩ rằng nha đầu kia không thể không đáp ứng.
Không muốn làm Trác Viện phải sợ, mẹ Trác đem giấy tờ cất vào trong túi, đứng dậy rời đi, đi đến trước mặt cô nói: “Nghĩ thông suốt rồi nói với ta, nhưng cũng không cần nghĩ lâu, ta sợ bác Giang của cô không có kiên nhẫn chờ cô.”
Sau khi mẹ Trác rời đi, hai tay Trác Viện nắm chặt, thân thể cứng đờ ngồi trên sofa, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, nhất định sẽ có biện pháp khác, chỉ cần cô có thể mượn được tiền giúp anh trai trả nợ, liền sẽ không bị ép làm tình nhân của bác Giang, bác gái nhất định sẽ trả lại nhà trọ cho cô, chỉ là, khoản tiền lớn như vậy, ai chịu cho cô vay?
Chương
Ngồi trong phòng khách của cao ốc tài chính Kỷ thị, Trác Viện lo lắng nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mãi đến khi sáu giờ, cô nghĩ thầm, kỳ thật Kỷ Nhất Thế hoàn toàn không nghĩ đến việc gặp cô, suy nghĩ này làm cô chuyển từ cảm giác lo lắng sang uể oải.
Cô siết chặt chiếc túi trong tay, cắn môi tự giễu, xem ra ý nghĩ của cô qúa kỳ lạ, nếu không cô sẽ không tưởng tượng ra biện pháp này, càng không có dũng khí chạy tới đây gặp anh.
Công việc của Kỷ Nhất Thế bận như vậy, sao có thể để ý tới cô, đúng là cô bị mẹ Trác làm cho không có đường để đi nhưng đây là cơ hội cuối cùng, cô không muốn bỏ qua.
Trước khi tới, Trác Viện yên lặng suy nghĩ xem kết quả sẽ như thế nào, nhưng sau khi Kỷ Nhất Thế từ chối mời khách vào, trong đầu cô khó tránh khỏi có chút ủy khuất.
Cô là con gái riêng của cha, mãi đến khi mẹ mất, vào năm mười tuổi cô được mang về nhà họ Trác, cho dù cha luôn yêu thương cô, nhưng ông luôn bận việc, nhà họ Trác lớn như vậy, nhưng trừ bỏ anh trai Trác Chinh quan tâm cô thì không có bất kỳ một ai để ý đến cô. Mẹ Trác đối với con gái riêng như cô rất hờ hững, nhắm mắt làm ngơ, dù sao khi cô sinh ra, đã mang đến không ít sóng gió cho nhà họ Trác.
Cô nghe lời cha, lần đầu tiền gặp mắt liền ngoan ngoãn gọi bác gái là mẹ Trác nhưng bà vẫn xem thường coi cô như người ở, cho nên cô vẫn rất cẩn thận, chỉ sợ chọc mẹ Trác mất hứng.
Bước vào đại học năm thứ ba, cha đột nhiên mất, nếu không phải anh trai vẫn kiên trì muốn cô ở lại, có thể cô đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà họ Trác vì thân phận con gái riêng này.
Trác Viện biết, Kỷ Nhất Thế là giám đốc mới của tập đoàn tài chính Kỷ thị này, chỉ cần anh ta đồng ý ra mặt nói giúp cho xí nghiệp Trác thị thì các ngân hàng thuộc tập đoàn Kỷ thị chắc chắn đồng ý cho Trác thị vay tiếp.
Đáng tiếc, ý nghĩ của cô quá đơn thuần, ba năm qua cô chưa từng đến nhà họ Kỷ, sao anh ta còn có thể nhớ rõ cô?
Dù Kỷ Nhất Thế có là anh trai của Manh Manh, trong mắt anh, cô cùng lắm cũng chỉ là bạn bè của em gái, huống chi khi Kỷ Manh Manh học đại học năm hai đã bị đưa đi du học ở Anh, một năm chỉ gặp cô ấy vài lần, dựa vào đâu cô cho rằng Kỷ Nhất Thế sẽ đồng ý giúp mình?
Trên mặt Trác Viện lộ ra nụ cười giễu cợt, bỏ giấy tờ trên tay vào túi xách, chuẩn bị đứng dậy rời đi, ai ngờ, đúng lúc này, cửa phòng khách đã bị mở ra.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện, đó là Kỷ Nhất Thế……
Cô nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt anh, tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng cô vẫn phát hiện ra.
Trác Viện không biết nói gì, suốt khoảng thời gian này, trong lúc Kỷ Nhất Thế đang họp, không ai dám đi vào quấy rầy anh, tự nhiên anh cũng sẽ không biết Trác Viện đang chờ bên ngoài.
Mãi đến khi hội nghị nghỉ giữa giờ, thư ký mới dám tiến vào phòng họp thông báo, vốn tưởng giám đốc sẽ cự tuyệt gặp cô ấy, không ngờ giám đốc ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng đứng dậy, cầm áo khoác tây trang bước ra khỏi phòng họp.
Nhìn tình cảnh của giám đốc lúc này,thư ký mới hiểu rõ, cái cô Trác Viện bị mình lạnh lùng kia thực ra là khách quý.
Vốn Trác Viện không ôm bất cứ hi vọng gì, thấp thỏm theo sau anh đi vào văn phòng, Kỷ Nhất Thế lúc ở nhà họ Kỷ hoàn toàn khác với lúc ở công ty, so với ở nhà thì càng khó tiếp cận hơn, phong thái nói chuyện nghiêm túc làm cô cực kỳ khẩn trương.
Vừa rồi anh một thân tây trang xuất hiện trước mặt cô, sau khi vào văn phòng, anh lập tức cởi áo khoác ra, nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi ở tay áo rồi xắn lên, làm lộ ra cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ.
Mà ngay cả thái độ lạnh lùng khi đưa một ly nước của vị thư ký vừa rồi cũng biến mất. Cô bây giờ không chỉ thân thiết mỉm cười, còn rất nhiệt tình rót một tách cà phê nóng cho Trác Viện, bởi vì có thể để tổng giám đốc lùi một hội nghị quan trọng lại chỉ để thấy cô, chứng tỏ trong lòng tổng giám đốc người phụ nữ này khẳng định là người quan trọng.
Đáng tiếc rằng đối với nhiệt tình của thư ký, Trác Viện không có phúc để hưởng thụ, cô vốn cũng chẳng có tâm tình uống cà phê, cô chỉ muốn biết, Kỷ Nhất Thế có thể giúp mình hay không?
Từ lúc ngồi xuống ghế sofa, anh cũng không nói một câu mà chỉ nhìn chằm chằm giấy tờ Trác Viện đem đến, cô chỉ có thể ngồi đối diện anh, khẩn trương liếc trộm Kỷ Nhất Thế.
Trước kia cô vẫn thường xuyên nghe Kỷ Manh Manh nhắc đến người này, chính là hai người anh trai của cô ấy, một người lớn hơn cô ấy bốn tuổi, không chịu làm thương nhân ngược lại đi làm bác sĩ- anh hai Kỷ Nhất Sanh. Một người còn lại lớn hơn cô ấy sáu tuổi, từ nhỏ là một đứa trẻ có tư chất nổi bật, một đường theo sự sắp xếp trong nhà, trở thành người nối nghiệp trong gia tộc- anh cả Kỷ Nhất Thế.
Hai anh trai của Kỷ Manh Manh, bởi vì tuổi lớn hơn nên quản giáo cô ấy rất nghiêm khắc, nhưng cũng tương đối cưng chìêu, lại càng không phải nói đến ông bà Kỷ coi cô ấy như bảo bối mà nâng trong lòng bàn tay, hận không thể đem đồ tốt nhất trên toàn bộ thế giới đến trước mặt cô ấy.
Hai người con trai của nhà họ Kỷ, Trác Viện thấy, họ giống như đám mây trên trời không thể nào với tới, cùng bản thân không thể nào đứng chung một chỗ, lại càng không cần phải đếm số lần cô có thể nói chuyện được với họ, mười ngón tay cũng có thể kể hết được.
Cô nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Kỷ Nhất Thế là bốn năm trước, khi cô mười tám tuổi…
Khi đó anh mới vừa đi du học nước ngoài trở về Đài Loan, cô ngớ ngẩn nói cho Kỷ Manh Manh, anh trai cô ấy vừa đẹp trai, lại có mị lực, chỉ tiếc vẻ mặt quá mức nghiêm túc, làm Kỷ Manh Manh cười ha ha, tuyên bố nếu như Trác Viện thích anh trai nhà mình, cô sẽ không ngần ngại để Trác Viện trở thành chị dâu cả.
Câu nói đùa giỡn này tự nhiên làm Trác Viện đỏ cả mặt, cô mới không muốn gả cho Kỷ Nhất Thế. Ánh mắt anh ta thoạt nhìn vừa hung lại vừa lạnh, cho dù cô gọi anh ta một tiếng anh trai Kỷ, anh cũng chỉ lãnh đạm liếc cô một cái, ánh mắt sắc bén, sâu không thấy đáy luôn làm cho cô không dám nhìn thẳng mà phải né tránh.
Năm Kỷ Manh Manh mười chín tuổi, người nhà quyết định đưa cô ấy đi du học ở Anh, mở một buổi tiệc sinh nhật để cô ấy nói lời từ biệt với bạn bè.
Đêm đó Trác Viện được Kỷ Manh Manh mời tham gia khiêu vũ sinh nhật, vốn anh trai Kỷ Nhất Thế muốn nhảy với Kỷ Manh Manh điệu nhảy đầu tiên nhưng bởi vì Kỷ Manh Manh trêu cợt, biến thành Trác Viện cùng Kỷ Nhất Thế nhảy điệu nhảy mở màn.
Đêm đó, Trác Viện bị Kỷ Manh Manh trêu cợt khiến thân thể cô sợ đến cứng đơ, vì sợ người khác hiểu lầm, cô vừa khẩn trương lại vừa thẹn, nhỏ giọng từ chối lời mời nhã nhặn của Kỷ Nhất Thế.
Ai ngờ, cô còn chưa kịp xoay người tránh đi, đã bị Kỷ Nhất Thế dùng sức nắm lấy cổ tay, rồi kéo mạnh cô vào sàn nhảy, bất kể cô có muốn hay không, cũng không cho cô mở miệng cự tuyệt, Kỷ Nhất Thế cùng cô nhảy điệu đầu tiên.
Mà điều càng làm cho cô kinh ngạc hơn là, anh một thân âu phục, là người tao nhã lịch sự, thoạt hình hơi gầy, không nghĩ tới sức lực lại lớn như vậy, cho dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Thấy cô phản kháng, anh liền cúi đầu, lời nói mang chút giận hờn, nhẹ giọng cảnh cáo bên tai cô, nếu cô còn lộn xộn nữa anh sẽ hôn cô, cô bị dọa sợ đến nỗi chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh nhảy hết điệu nhảy kia.
Tay Kỷ Nhất Thế ôm thắt lưng Trác Viện, kiềm trụ phản kháng của cô, thắt lưng bị anh đụng chạm càng tinh tường cảm nhận được hơi nóng truyền đến từ bàn tay anh, giống như muốn in dấu vết trên da thịt cô, rất nóng, rất đốt người.
Mặc dù cô đi giày cao gót nhưng cũng chỉ đứng tới cằm anh, mấy lần vì khẩn trương mà dẫm lên giày anh, bối rối, lơ đãng nhìn thẳng anh. Nhìn ánh mắt thâm thúy, lạnh lẽo của anh, ánh mắt Trác Viện lại rời đi. Ánh mắt không dám nhìn nhiều mà rơi vào cổ họng anh, nhìn hầu kết anh chuyển động, một lần lại một lần….
Kết thúc một khúc nhạc, cuối cùng Kỷ Nhất Thế cũng buông cô ra, cái cảnh cáo ôn hòa kia, kỳ thực cô còn cảm thấy mới xảy ra. Sau đó, mỗi lần Kỷ Manh Manh nhắc tới ba chữ Kỷ Nhất Thế, Trác Viện chỉ muốn chạy trốn, hoặc che lỗ tai lại coi như không nghe thấy.
Có khi đụng phải ở cầu thang hoặc phòng khách của nhà họ Kỷ, cô cũng chỉ cúi đầu không dám liếc anh dù chỉ một cái, đơn giản bắt chuyện, sau lại vội vàng né tránh.
Tình cảnh đêm hôm đó, cũng qua nhiều năm cô muốn quên mà không thể quên được, lần lượt làm cho cô nhớ lại bàn tay nóng rực đặt ở lưng cô, cùng với ánh mắt ép người của anh. Cô không hiểu tại sao ánh mắt Kỷ Nhất thế luôn luôn nhìn cô một cách thâm sâu, làm cô liên tưởng đến mèo đuổi chuột, một bộ dạng đùa giỡn con mồi.
Mỗi lần nhìn thấy Kỷ Nhất Thế, cô có cảm giác mình như con chuột bị anh coi trọng, ngồi ở đây cũng cảm thấy khó có thể bình an, cô nhịn không được muốn chạy trốn. Trực giác nói cho cô biết, Kỷ Nhất Thế này, cô nên tránh ra xa, nếu không hậu quả sẽ rất nguy hiểm.
Chẳng qua, cô đã trốn ba năm, lần này, bởi vì thật sự không còn cách nào, cô mới có thể mặt dày mày dạn chạy tới đây tìm anh.
“Em muốn ngân hàng tiếp tục cho công ty Trác thị vay tiền?”
Kỷ Nhất Thế nhìn xong giấy tờ cô mang đến, đó là bản báo cáo đơn đặt hàng Trác thị nhận được trong nửa năm qua, biểu hiện mỗi một quý công ty Trác thị vẫn thu được lợi nhuận, có khả năng thanh toán được toàn bộ nợ nần, nhưng không phải là lập tức trả hết toàn bộ.
Công ty Trác thị đã qua một năm tài vụ, Kỷ Nhất Thế biết rất rõ, nửa năm trước Trác Chinh từng tự mình cầm bất động sản đến mượn tiền tại ngân hàng tài chính của Kỷ thị, xem ra khi đó vấn đề tiền bạc vẫn không giải quyết được như cũ.
Mấy ngàn vạn kia chỉ có thể tạm hoãn được một chút khẩn cấp, khi còn sống bác Trác từng đầu tư thất bại dẫn đến nợ nần, bây giờ không có nhiều trợ giúp.
Khi ngân hàng thúc giục nợ nần, Kỷ Nhất Thế từng cho rằng Trác Chinh sẽ đi tìm anh, thật không nghĩ đến, bản thân Trác Chinh không tới, nhưng Trác Viện- người luôn trốn anh như mãnh thú lại tự mình tới.
Tầm mắt Kỷ Nhất Thế rơi trên người cô, cô đeo đồ trang sức và mặc một bộ đồ tao nhã, gương mặt so sánh với trước kia thì gầy đi không ít. Anh quên mất mình đã bao lâu rồi không thấy cô, hình như là từ sau khi em gái anh đi du học ở Anh,Trác Viện cũng rất ít tới nhà, tự nhiên anh cũng rất khó để thấy mặt cô.
Thỉnh thoảng cũng thấy cô đi theo Trác Chinh xuất hiện ở hội nghị thương nhân, cô luôn xấu hổ núp đằng sau anh trai, cũng không có cơ hội nói chuyện với nhau.
Trước kia Trác Viện thường ở chung một chỗ chơi đùa với Kỷ Manh Manh, hai nữ sinh thường chơi đùa ở trong phòng, náo nhiệt tới mức như muốn lật tung nóc nhà lên.
Khi đó cô nhìn thấy ai cũng thân thiết tươi cười, mặc dù ở trước mặt anh luôn xấu hổ nhưng anh vẫn có ấn tượng sâu với nụ cười ngọt ngào của cô.
Chẳng qua là ba năm không gặp làm cho anh không nhịn được liền liếc mắt nhìn. Nụ cười tươi tắn cùng ánh mắt trong trẻo khi xưa đã không thấy, điểm duy nhất không xa lạ chính là, khi cô khẩn trương thường cắn đôi môi, thói quen xoắn ngón tay vẫn không thay đổi.
Tiếng nói của Kỷ Nhất Thế đột nhiên vang lên, cô sợ hết hồn vội vàng thu lại tầm mắt trên cổ họng anh.
Trác Viện phát hiện cổ họng có chút khô nóng, để che giấu cảm giác bất an cùng bối rối trong lòng, cô vội vàng bưng tách cà phê lên, uống một ngụm nhỏ.
“Ách…” Cô cầm tách cà phê trong tay, không dám nhìn thẳng mắt anh liền nhìn tách cà phê, “Trước tiên chúng tôi có thể hoàn trả lại một phần nợ, phần còn lạichúng tôi sẽ trả dần theo tháng, nhất định sẽ giao nộp.”
Đối với giọng nói gấp gáp của Trác Viện, Kỷ Nhất Thế chỉ híp híp mắt, “Tại sao không phải là Trác Chinh tới tìm tôi?” Anh nhớ bác Trác đối với đứa con gái riêng này, tuy rất thương yêu nhưng cũng không cho tham dự quá nhiều vào công ty Trác thị.
“Anh trai của em…. Công ty có việc, cho nên em giúp anh ấy….” Trác Viện không dám nói cho Kỷ Nhất Thế biết, thật ra thì anh trai cô không biết cô đến tìm Kỷ Nhất Thế.
Cô cũng không dám nói cho Kỷ Nhất Thế biết, chỉ cần có thể trả hết nợ nần, bác gái cũng không ép cô phải gả cho bác Giang. Bác gái nói cho cô biết, người duy nhất có thể giúp cô là Kỷ Nhất Thế.
“Em có biết công ty Trác thị thiếu ngân hàng bao nhiêu tiền không?”
“Em cũng không rõ lắm….Hình như là vài tỷ.” Trời! Hình như mẹ Trác đã từng nói qua.
“Vài tỷ?”
“Ừ…”
Thấy cô gật đầu lúng túng, Kỷ Nhất Thế bí hiểm nhìn cô một cái, cho dù ngân hàng không thúc giục nợ nần nũa, vậy nợ nần ở bên ngoài của trác thị, cô định đi đâu xoay sở.
“Em xác định công ty Trác thị trả hết nợ ở đây, cũng không bị những chủ nợ khác thúc giục, ảnh hưởng đến hàng hóa của công ty?”
“Em… em sẽ lại đi thương lượng với họ.”
“Trác Viện, nếu như công ty Trác thị theo như em nói thật sự sẽ đúng hạn trả nợ, tôi sẽ ra mặt giúp em. Nhưng hiện tại ngay cả những chủ nợ khác em còn chưa nói, đã muốn ngân hàng dừng việc thúc giục đòi nợ lại, vậy đến lúc công ty Trác thị tuyên bố phá sản, toàn bộ số nợ ở ngân hàng cũng khó đòi, em cảm thấy tôi nên vì lời hứa hẹn trả nợ đúng hạn của em mà đùa giỡn đến sự phát triển của ngân hàng sao? Nếu như công ty Trác thị phá sản, xin hỏi em có thể nói cho tôi biết, em muốn lấy cái gì đến trả tôi?”
Kỷ Nhất Thế không nể tình mà trực tiếp chỉ ra vấn đề của cô, Trác Viện nghe thấy sắc mặt liền trắng nhợt, chợt ngẩng đầu lên, sau khi bắt gặp ánh mắt sắc bén, liền vội vàng, lúng túng di chuyển tầm mắt.
Cô biết Kỷ Nhất Thế là doanh nhân, mọi việc đều coi trọng lợi ích, nhưng khi nghe thấy anh nói trắng ra như vậy, cô vẫn cảm thấy khó chịu.
“Sẽ không, công ty Trác thị sẽ không phá sản, xin anh tin tưởng chúng em.”
“Lúc trước Trác Chinh cầm tài sản đến vay tiền, cộng thêm khoản vay lúc trước là đã ba tháng không nộp tiền lãi, em nói xem công ty Trác thị thật sự có thành ý trả nợ sao? Nếu như không phải ngân hàng nhìn ra được công ty Trác thị không có khả năng trả nợ, cũng sẽ không quyết định ngừng cho vay, em tưởng cầm mấy tờ giấy này đến nói cho tôi biết công ty Trác thị nhất định sẽ trả tiền lại, tiền kia ở đâu? Ở đâu?” Kỷ Nhất Thế nhìn văn kiện trong tay, mặt không chút thay đổi, giống như giễu cợt cô.
Sắc mặt cô cứng đơ, chỉ cảm thấy ngực mình như đặt một tảng đá, làm cô hít thở không thông “Em…..”
“Lúc trước Trác Chinh vay tiền, tất cả đều qua tay tôi, nếu em không tin, tôi có thể bảo thư ký lấy tài liệu cho em xem qua.”
Thậm chí anh còn biết, trong đó có một ngôi nhà lấy danh nghĩa Trác Viện, sau hỏi Trác Chinh mới biết thì ra đó là đồ cưới bác Trác tính đưa cho Trác Viện khi kết hôn nhưng lại bị Trác Chinh tự tiện đem thế chấp ở ngân hàng.
“Không cần… Không cần, em không phải không tin.” Làm sao bây giờ? Nếu như Kỷ Nhất Thế không chịu đồng ý, bác gái nhất định sẽ ép cô gả cho bác Giang, trong đầu Trác Viện không ngừng hiện lên vấn đề này.
“Đối với nợ nần của công ty Trác thị, em có vấn đề gì không?” Anh giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay hỏi. Trên thực tế, để thấy cô, anh đã lùi hội nghị lại nửa giờ, hiện tại cô còn mười phút để nói chuyện.
“Em…” Cô một chữ cũng không nói được lên lời, không phải là cô không muốn tranh thủ mà là cô tự biết rõ, Kỷ Nhất Thế là muốn cô biết khó mà lui, cho nên nếu như cô vẫn tiếp tục mặt dày quấn lấy anh, chính là không biết xấu hổ.
“Em đặc biệt đến tìm tôi là vì khoản nợ của công ty Trác thị?”
“Ừ…” Nghe thấy câu trả lời của cô, Kỷ Nhất Thế mặt lạnh ném giấy tờ lên bàn. Trác Viện không ngẩng đầulên mà chỉ với tay tới lấy, tính đem giấy tờ để vào trong túi, sau đó rời đi, hiện trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc không mượn được tiền, cô nhất định sẽ bị bắt lập gia đình.
Thấy tay Trác Viện cầm lấy giấy tờ run lên, cúi đầu cắn chặt môi dưới, sợ chính mình sẽ khóc, sợ bị anh cười nhạo mình không tự lượng sức, cho nên cô chỉ muốn nhanh rời khỏi chỗ này.
“Em… Thật xin lỗi, quấy rầy thời gian quý báu của anh… em….” Trác Viện nghĩ mình có thể lập tức rời đi, nhưng cô còn chưa nói hết, điện thoại trong túi xách lại vang lên.
Cô không dám nhận, lúc này người gọi điện cho cô không ai khác chính là người muốn cô làm tình nhân của ông ta- Giang Gia Văn.
Cô làm bộ như không nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, tiếp tục đem giấy tờ nhét vào trong túi, hi vọng chuông điện thoại có thể dừng lại. Đáng tiếc, đối phương dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục nhấn, cho đến khi gọi được.
“Nghe điện thoại.” Giọng nói ra lệnh của Kỷ Nhất Thế truyền đến, cắt đứt động tác khẩn trương của Trác Viện.
Lời của anh làm Trác Viện dừng động tác lại, đôi môi nhếch lên, không nói gì lại tiếp tục thu thập giấy tờ trên bàn, đem tất cả đặt vào trong túi.
“Hay là muốn tôi nhận giúp em?” Anh nói xong, thân hình cao lớn đứng dậy, bá đạo nghiêng ngườiđịnh cầm lấy túi xách của Trác Viện, cô bị dọa sợ đến mức vội vàng đoạt lại túi xách, ôm thật chặt trước ngực.
“Không nên!”
“Ai gọi điện thoại tới?” Thấy cô bị tiếng điện thoại làm cho sợ đến toàn thân run rẩy, Kỷ Nhất Thế không vui hỏi.
“Có thể là anh trai của em….” Cô giải thích, tiếng chuông điện thoại di động vẫn vang lên trong túi xách.
“Nếu là anh trai của em, vậy thì nhận.” Không cho cô cự tuyệt, Kỷ Nhất Thế ngồi trên ghế sofa nhìn cô.
Trác Viện nghĩ thầm, dù sao cũng không thoát, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mở túi xách, lấy điện thoại di động ra nghe.