Khả Phong nhanh chóng lên xe trở về dinh thự, lòng anh lúc này chẳng khác gì ngồi trên đống lửa.
Hôm nay ơ công ty, một người tự xưng là Lam tiên sinh đến bàn bạc với Khả Phong về vấn đề mở rộng quy mô kinh doanh khai thác đá quý.
Tên đó cứ nói hết chuyện này, rồi lại lái sang chuyện khác nhầm giữ chân Khả Phong ở lại.
Khi đi ra xe thì bánh xe lại bị xì lốp, lúc đó anh đã tự thấy có gì đó không ổn. Đã cố gắng nhanh chóng lao như tên bay đến trường, vậy mà vẫn trễ hơn bọn khốn kia một bước.
-Nói! Có phải mày không?
Khả Phong hai mắt đỏ ngầu, sát khí đằng đằng cứ đấm đá túi bụi vào tên Lam tiên sinh trước mặt.
Nhưng tên này quả là cứng đầu, ăn bao nhiêu đòn vẫn giở vẻ mặt thách thức, không khai một lời.
-Mày muốn chơi với tao? Được, vậy để tao chơi với mày đến cùng!
Khả Phong nụ cười ảm đạm, anh đứng dậy đưa tay, ngay lập tức một tên hậu cần để lên tay anh một cây búa, cùng một mớ đinh nhọn
-Để tao xem, miệng mày cứng hay mấy cây đinh này cứng.
Dứt lời Khả Phong một phát đã đóng thẳng một cây đinh sắc nhọn vào ngón trỏ của tên Lam tiên sinh.
Hắn la lên thất thanh, máu chảy loang cả một mảng nền nhà.
-Sao hả? Chơi tiếp nhé!
Lại một cây đinh nữa ghim thẳng vào ngón cái hắn ta, Khả Phong nở nụ cười mang đầy mùi máu tanh
Tên Lam tiên sinh kia bấy giờ đã nằm lăn lộn trên vũng máu, miệng không ngừng gào thét, hai mắt nổi lên từng đường gân máu.
-Tôi nói..tôi sẽ nói...đừng...đừng đóng nữa...
Tên Lam tiên sinh quỳ lạy, ôm lấy một tay đầy máu khi trông thấy Khả Phong đưa cao tay muốn giáng thêm một búa nữa.
-Là..... là Nhiếp Lãnh bảo tôi....là anh ta bảo tôi kéo dài thơi gian để...để cậu không thể...đến đón cô ấy kịp....
Tên Lam tiên sinh đau đớn, giọng nói ngắt quãng không rõ chữ.
Khả Phong thật sự hoá rồ, anh xốc cổ áo hắn ta lên, vẻ mặt thật khủng khiếp
-Tụi mày đưa cô ấy đi đâu? Nói mau.
Khả Phong ánh mắt như hai ngọn lửa, hét lên đầy căm phẫn.
-Tôi..toi không biết...tôi chỉ nghe anh ta rồi làm theo....tôi không biết.....
Tên Lam tiên sinh cả người run lên cầm cập, mặt mếu máo trông thật thảm hại.
Khả Phong lại thêm nổi điên, anh mạnh tay ném hắn sang một góc.
-Có cần tôi đi đến tìm Nhiếp Lãnh?
Cung Phi đứng cạnh cất giọng, Khả Phong thở hồng hộc, sắc khí càng ngày càng khó coi. Anh cố gắng nén lòng ngực như bị bốc cháy của mình lại, nhưng giọng điệu vẫn không giấu được sự lo lắng, phẫn uất
-Không cần! Đừng bức dây động rừng. Theo dõi sát hắn ta cho tôi.
Cung Phi khẽ gật đầu, hắn nhìn sang tên Lam tiên sinh người be bét máu đỏ, sắc mặt trắng bệch
-Tụi bây giúp hắn nhổ đinh ra. Rồi "sát trùng" cho hắn bằng một ít ớt xay. Xong xuôi thì giao hắn ta cho cảnh sát trưởng Vương.
Dứt lời Cung Phi lập tức quay đi kéo theo một nhóm bốn người ra xe rồi phóng đi.
Trong căn dinh thự to lớn lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét kinh khiếp của tên đàn ông khốn khổ.