Khiết Tâm như không thể giữ nổi tâm trí mình, cô cứ kêu rên từng tiếng, hơi thở gấp gáp và sắc diện đầy gợi tình thật khiến người khác càng muốn phát điên.
-Càng ngày em càng rên tiến bộ hơn rồi đấy Tâm Nhi.
Khả Phong ngẩng mặt nở nụ cười dục ý, anh ta cũng không khác gì Khiết Tâm, cả sắc diện và hơi thở đã bị bức bách đến cùng cực.
-Chú...làm ơn...lấy tay ra khỏi chỗ đó... xin..chú..ưm...hm...!
Khiết Tâm gương mặt đỏ ửng, khổ sở nhăn nhó mà van xin.
Khả Phong nhìn thấy dáng vẻ này của cô càng cảm thấy hứng thú, ngón tay hư hỏng vẫn tiếp tục khuấy động nhẹ nhàng nơi tư mật, bỗng dưng anh lấy ngón tay ấy ra khỏi cô, nhẹ nhàng miết nhẹ các ngón tay lại, một chất dịch lỏng màu trắng đục đang bám lấy các ngón tay đó, Chợt Khả Phong quay sang nhìn Khiết Tâm với ánh mắt đầy dâm mị.
-Em thì muốn tôi dừng lại, nhưng xem ra nơi này thì không!
Khả Phong giọng điệu thì thầm sát vào tai Khiết Tâm, vừa nói ngón tay chết tiệt kia lại xoa nhẹ viên ngọc nhỏ màu ửng hồng. Khiến Khiết Tâm không kìm được mà cứ giật nhẹ lên từng hồi một. DỊch thủy cứ thế mỗi lúc tuôn ra một nhiều, thoáng chốc đã loang ướt một mảng dưới nệm.
-K..h..ô..n..g...không..phải....
Giọng nói của Khiết Tâm hoàn toàn bị vùi lấp bởi một loạt tiếng rên rỉ đầy hoan ái. Thần trí hiện giờ bất phân đúng sai, cô cứ gòng mình lên chịu đựng sự dày vò kia.
Phút chốc nam nhân dừng tay, anh áp sát hạ thân đang muốn bùng cháy của mình vào hạ huyệt của Khiết Tâm.
Cảm nhận được long trụ to lớn của nam nhân đang cận kề sát vào da thịt mình, Khiết Tâm hoảng loạn, cô cố dùng hai cánh tay mà đẩy cơ thể nam nhân kia ra xa.
-Tránh ra... chú... tránh ra đi....
Nhưng không thể, tay chân cô hầu như đã mềm nhũn. Sức lực của cô gái giải nhì võ thuật dường như đã bị nam nhân kia hút cạn. Cả giọng nói cũng trở nên yếu ớt. Ánh mắt cũng có phần đờ đẫn.
-Em cảm thấy thế nào Tâm Nhi?
Khả Phong ghé sát vành tai cô mà thì thầm, hơi thở nóng ấm và nhanh của anh cứ phả vào cổ cô. Khiến cô lại muốn nổi cả da gà.
-Tôi....tôi....ưm....ư...
Không đợi Khiết Tâm trả lời, Khả Phong lại mạnh bạo cúi mặt mà hôn cô dồn dập.
Anh mặc nhiên quấn lấy chiếc lưỡi non nớt của cô, ra sức mút thật chặt khiến Khiết Tâm cảm thấy như sắp chết ngạt.
Rồi cũng thật nhanh, Khả Phong lại lần nữa tìm đến hoa huyt nhỏ bé kia của Khiết Tâm, nhẹ nhàng dùng lưỡi quét nhẹ dọc theo hai cánh hoa đỏ ửng. Rồi lại dùng ngón tay tách lấy hai cánh hoa ra, mạnh bạo đi vào nhụy hoa đỏ ửng đang dần co thắt.
Bất giác khiến Khiết Tâm giật thót cả người, hai tay cố gắng đẩy đầu nam nhân ra xa nhưng thật sự "sức cùng lực kiệt"
-Chú..chú đã hứa....đợi tôi...đủ mươi tám...sao chú...sao chú lại...nuốt lời..hức hức....
Khiết Tâm khẽ khóc nấc từng cơn, gương mặt ửng đỏ mau chóng bị ướt đẫm bởi nước mắt.
Khả Phong nhoàng người dậy, khẽ lau đi thứ làm hoen ố gương mặt Khiết Tâm, ngón tay lại vuốt ve mái tóc cô một cách ân cần
-Thì tôi đã làm chuyện gì với em đâu?
Khiết Tâm ấm ức tột cùng, càng bật khóc to hơn
-Chú..chú quá đáng....chú đối xử với tôi như thế này..còn bảo là..không làm gì...hức hức...chú bỉ ổi....
Khả Phong miệng mỉm nhẹ, lại cúi thấp mặt xuống mà phủ lấy cánh môi của cô. Nụ hôn lúc này vô cùng nhẹ nhàng, ấp áp.
-Tôi hứa là không đưa cái này vào bên trong em khi em chưa đủ tuổi, chứ không hề nói tôi sẽ không làm gì em cho đến ngày đó!
Vừa nói tay và ánh mắt Khả Phong vừa chỉ xuống nơi long trụ vẫn còn vương cao. Miệng nhoẻn cười đầy ẩn ý
Khiết Tâm theo phản xạ nhìn theo hướng tay của Khả Phong, liền trông thấy vật nhô cao sau lớp quần của anh ta, ngay lập tức cả khuôn mặt nóng bừng bừng, đỏ ửng như bị sốt cao
-Chú..chú hạ tiện....
Khiết Tâm như hồi phục thể lực, cô đánh thật mạnh vào lưng Khả Phong.
Khả Phong không nói không rằng, chỉ thở hắc một cái lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán. Rồi anh với tay lấy chiếc khăn tắm được xếp gọn ở đầu tủ mà quấn lấy cơ thể không mảnh vài của Khiết Tâm.
-Chú..chú..làm gì...
Khiết Tâm bối rối chưa hiểu chuyện gì liền bị nam nhân kia nhấc bổng lên bế bồng trên cánh tay rắn chắc,
-Chú...đem tôi đi đâu...bỏ xuống...
Cô gái nhỏ trên tay không ngừng la hét, Khả Phong vẫn im lặng, nét mặt thư thái mà đi thẳng đến phòng tắm
Anh đặt Khiết Tâm ngồi vào bồn tắm, ánh mắt và giọng điệu đầy ôn nhu, chu đáo
-Có cần tôi tắm cho em không?
Khiết Tâm như chiếc khăn lông đang ngồi yên trong bồn tắm, cô cau có mày liễu, cong môi khó chịu
-Không..không cần...
Khiết Tâm cúi gầm mặt xuống dưới, vẻ mặt tỏ rõ sự lúng túng ngượng ngùng. Chóp mũi nhỏ xinh vẫn còn đỏ ửng vì khóc
Bất thình lình một cánh tay nâng mặt cô lên, cánh môi anh đào lại cảm nhận sự ấm nóng, ẩm ướt. Khả Phong luyến tiếc quấn lấy môi cô thêm lần nữa.
-Để xem sau này em còn dám nói tôi là chú trước mặt người khác?
Dứt lời Khả Phong đứng dậy xoay người đi ra ngoài.
Khiết Tâm thẫn thờ đôi phút rồi trấn tĩnh, hai má phấn lại nóng lên, lòng ngực thì như có ai đó đốt lửa cứ cháy mãi không thôi.
Bên ngoài, Khả Phong ngồi dựa vào ghế sofa, vẻ mặt đầy sự cam chịu, anh thở dài mệt mỏi. Rõ khổ cho nam nhân lừng lẫy chuyện chăn gối, bao nhiêu kiều nữ phải xếp hàng tự nguyện dâng hiến cho anh thì bây giờ lại phải cắn răng mà chờ đợi một cô bé phải đủ tuổi vị thành niên mới được ăn trọn vẹn.