Khiết Tâm lặng lẽ đi nhanh lên phòng, Khả Phong thận trọng quan sát cô từ lúc cô bước khỏi cổng trường. Nhận ra đúng là có gì đó làm cô không vui ra mặt đến vậy.
Khiết Tâm lên phòng lôi tập vở ra, liền nhìn thấy bài thuyết trình điểm trừ của mình, cô bực dọc, ấm ức muốn hét lên. Cô vò nát tờ giấy đáng ghét kia mà ném mạnh vào góc tủ rồi giận dỗi đi vào phòng tắm.
Khả Phong mở cửa phòng, không thấy cô đâu chỉ nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm. Anh đi vào vô tình dẵm phải thứ Khiết Tâm vứt bỏ lúc nãy, Khả Phong mở ra xem, nét mặt như ngộ ra vấn đề
Khiết Tâm tắm rửa sạch sẽ, tinh thần được tỉnh táo và sảng khoái hơn đôi chút. Cô bận một chiếc đầm voan hai dây màu trắng dài chạm đầu gối. Mái tóc vẫn còn ướt được quấn khăn trên đầu.
-Ra là em buồn bực vì thứ này sao?
Khả Phong ngồi trên giường, tay cầm tờ giấy cô vứt bỏ.
Khiết Tâm không trả lời, cô đi đến bàn trang điểm kéo ngăn tủ lấy máy sấy ra. Ngay lập tức một bàn tay từ phía sau đỡ lấy cái máy sấy từ tay cô khiến cô khá sửng sốt
Khiết Tâm hậm hực muốn quay mặt lại cằn nhằn thì bắt gặp ánh mắt Khả Phong nhìn cô.
-Để tôi làm!
Nói rồi một tay Khả Phong gỡ lấy chiếc khăn trùm trên đầu Khiết Tâm xuống, một tay cầm lấy máy sấy.
Từng ngón tay anh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc ẩm ướt của Khiết Tâm khiến cô thoáng chút ngại ngùng. Hai đôi má đáng yêu ửng nhẹ như quả chín đầu mùa.
-Là tên giáo viên nào dám cho em điểm trừ?
Khả Phong tay vẫn sấy tóc cho cô, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.
-Chú...chú hỏi làm gì?
Khiết Tâm ấp úng, bất chợt ngón tay Khả Phong lướt nhẹ trên gáy cô khiến cô nổi gai óc.
-Để tôi xử lí hắn ta cho em!
Khả Phong giọng điệu lãnh đạm, Khiêt Tâm trợn tròn mắt hoảng hốt đứng phăng dậy thì bị máy sấy va mạnh vào đầu khiến cô đau đến cau có
-Chết thật! Sao rồi
Khả Phong nhanh như cắt ném máy sấy sang một bên, một tay xoa lấy đầu cô, một tay được cớ lại đặt trên eo cô.
-Đau lắm không?
Giọng điệu và vẻ mặt ôn nhu kia của Khả Phong thật khiến người khác xiêu lòng. Khiết Tâm cong nhẹ bờ môi, hai mắt chau lại.
-Đau chết luôn!
Khiết Tâm bực dọc ngẩng mặt nhăn nhó liền suýt chút chạm luôn vào môi Khả Phong. Quá gần....khoảng cách quá gần rồi.
Cô thoáng ngượng chín mặt, muốn cúi gầm mặt xuống đất thì lại bị ngón tay kia của Khả Phong nâng khuôn cằm cô lên
-Để tôi làm em hết đau!
Dứt lời Khả Phong liền kéo mặt Khiết Tâm về phía mình, dán chặt lên hai cánh môi nhỏ bé của cô. Nhưng nụ hôn lần này có vẻ nhẹ nhàng, không chút thô bạo.
Khiết Tâm dường như không né tránh hay phản kháng lại nụ hôn kia, cô đứng im ngoan ngoãn. Bỗng dưng tim lại đập liên hồi, cảm xúc hỗn độn dâng lên trong đầu cô, hai má lại ửng hồng.
Khả Phong rời môi cô, ánh mắt đầy sự ngọt ngào như một cặp vọ chồng mới cưới thật sự
-Hôm nay Tâm Nhi rất ngoan. Cứ ngoan thế này mà nằm bên cạnh tôi ngủ tiếp được không?
Khả Phong vừa nói vừa luồn tay vào mái tóc còn ẩm của Khiết Tâm, thoáng chốc gương mặt cô lộ rõ sự ngượng ngùng. Đúng đúng, đó không sai chính là nét mặt của các cô gái mới lớn mà bị rung động đầu đời ấy.
Khiết Tâm không trả lời, chỉ lặng nhìn sang nơi khác muốn che giấu gương mặt e thẹn kia.
Nhưng làm sao qua mặt được cao thủ tình trường như Khả Phong, anh nhìn sơ là biết ngay anh đang dần cảm hoá được tiểu đào thê này. Miệng anh nhoẻn cười đầy mãn nguyện.