-Cảm ơn cậu! Hợp tác vui vẻ.
Người đàn ông dáng vẻ mập mạp bắt tay với Khả Phong chúc mừng viêc ký kết hợp đồng. Lúc này chợt có người chạy xông vào thở như hụt hơi
-Lão..Lão Đại...
Khả Phong sắc mặt lạnh tanh
-Chuyện gì. Tôi vẫn còn chưa ra khỏi phòng họp, thật vô phép.
Tên hậu cần dù lo sợ nhưng vẫn ráng nói với giọng run run
-Đại..đại tỷ....
Khả Phong chỉ vừa nghe nhắc đến hai từ Đại tỷ, sắc mặt anh liền thay đổi một trăm tám mươi độ
-Cô ấy thế nào? Nói.
-Không thấy Đại tỷ đâu nữa...
Tên hậu cần vừa dứt lời ngay lập tức Khả Phong không kịp nói lời từ biệt với người đối tác của mình, anh đi như tên bay ra ngay xe rồi lao thẳng về dinh thự.
Vừa về đến Khả Phong đã chạy ngay lên lầu, anh mở cửa phòng hét thật to
-Tâm nhi. Tâm nhi, em đâu rồi.
Vẫn không một ai trả lời, Khả Phong lập tức nhìn qua khung cửa sổ liền nghĩ ngay là cô ấy đã trốn thoát bằng lối này.
Ngay lập tức Khả Phong phái ngay cả đám người đổ xô đi tìm Khiết Tâm.
-Tâm nhi, em làm sao mà biết đường trốn khỏi mảnh đất này chứ. Chết tiệt.
Khả Phong mặt mũi tối sầm, tỏ rõ sự lo lắng chưa từng có. Cả anh và một đám người ùa nhau vào rừng cây ngoài kia mà liên tục không ngừng gọi tên Khiết Tâm
-Ai..ai..đó..làm ơn....
Khiết Tâm vẫn ngồi co ro một chỗ, cả người run lên bần bật phần vì lạnh, phần vì hoảng sợ. Bỗng dưng có tiếng gọi từ phía cách cô không xa, cô nhận ra đó là giọng của ai
-Tâm Nhi, em ở đâu. Tâm Nhi..
Khiết Tâm hai mắt như sáng lên, cô muốn đứng dậy để trả lời lại nhưng cô vẫn thấy trước mắt mình tối đen như mực. Hai chân run rẩy đến chẳng còn sức lực.
-Chú...chú ơi... Tâm Nhi ở đây...
Khiết Tâm cố gắng hét lên, và phía xa có một nam nhân tay cầm một ngọn đèn đang lao thật nhanh đến phía cô
Khả Phong đang đứng trước mặt Khiết Tâm, cách cô chỉ vài bước chân.
-Chú..chú ơi...
Nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi run cầm cập dưới đất, đôi môi mấp máy không ngừng gọi "chú ơi". Khả Phong phút chốc thấy cõi lòng nhói lên một cái, anh chậm rãi bước đến trước mặt Khiết Tâm, đôi lông mày nhíu chặt
-Tâm Nhi. Ngoan..
Bất chợt cô gái nhỏ đứng dậy ôm chằm lấy nam nhân trước mặt, miệng không ngừng khóc
-Chú ơi...Tâm Nhi sợ...sợ lắm...hức hức...
Khả Phong thoáng chốc sững người vì cái ôm này của Khiết Tâm, nhưng rồi nhận ra hai vai cô gái nhỏ kia đang run lên từng hồi một, anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, không ngừng vỗ về
-Tâm Nhi ngoan...không sao..không sao rồi... về nhà thôi.
Vừa nói xong Khả Phong đã nhấc cả người Khiết Tâm lên, ôm lấy cô trong lòng. Khiết Tâm như một con mèo nhỏ cứ thế quấn gọn trong lòng ngực rắn chắc của Khả Phong, cảm giác an toàn đến kỳ lạ.