Nam Cung Lãnh trởvềnhà, tâm trạng đặc biệt không tốt. Khi anh vừa bước vào nhà, bé mèo nằm phơi mình nhanh chóng chạy lại quấn lấy anh. Anh đặt chiếc cặp xuống, ôm lấy hai cục lông béo tròn Bánh Rán và Bánh Bao, trong lòng vẫn chưa nguôi cơn giận. Bốn năm, cô bỏ mặc anh ở đây một mình để nói chuyện yêu đương với người đàn ông khác.
Nghĩ đến đó, lửa giận trong mắt anh lại bùng lên, chỉ hận không thể lập tức ép cô trở lại bên cạnh mình. Nhưng bài học của lần trước khiến anh không dám manh động. Anh càng gấp gáp, thì cô càng phải chịu nhiều tổn thương. Thế nên, anh chỉ có thể tạm thời nhượng bộ, đợi thời cơ đến mới hành động.
Anh tự mình chuẩn bị thức ăn cho Bánh Rán và Bánh Bao, rồi mới thay một bộ đồ thoải mái ngồi vào bàn ăn. Trong đầu Nam Cung Lãnh bắt đầu trù tính. Uhm, chỉ cần đá tên ngoại quốc kia đi là được, anhsẽlo cho cả cô và tiểu Vân.
Đối với bé tiểu Vân, anh có một cảm giác thân thiết đến kì lạ, mặc dù trước đây anh chưa từng tiếp xúc với con bé. Theo như anh đoán thì tiểu Vân mới khoảng ba tuổi, còn cô thì chỉ xuất ngoại mới bốn năm, nên anh đoán là con bé chính là con gái ruột của anh.
Mà cho dù không phải đi chăng nữa, anh cũng không ngại. Cho dù cô có đứa nhỏ với người khác, cùng lắm là sau này sinh thêm vài đứa nữa là được. Có được một người mẹ đáng yêu, khuyến mãi thêm một cô con gái nhỏ cũng dễ thương không kém, vụ làm ăn này vẫn là anh lời.
Gặp lại được cô, bao nhiêu nhung nhớ trong anh cũng đã phần nào dịu xuống. Thế nên, anh hiếm khi chịu ngã lưng lên giường trước mười hai giờ, cảm nhận cảm giác thư giản khi không bị công việc dồn ép. Quá nhiều áp lực đôi khi cũng làm anh mệt mỏi, vẫn là nên thư giản một chút thì hơn.
Rất nhanh, Nam Cung Lãnh đã chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật ngon.
-- - - - -
Tại một nơi khác…
Thủy Miên đang chăm chú với công việc. Trên màn hình laptop đang hiển thị là một bản hợp đồng với đầy đủ các tiêu chuẩn bất công. Vâng, kẻ sắp may mắn được kí vào nó không ai khác là Nam Cung Lãnh, bởi Pearl vàĐôngđang có một dự án hợp tác cùng nhau. Cô mỉm cười đầy ác ý. Nếu anh chịu kí vào bản hợp đồng này thì xem như cô cũng trả đũa được phần nào việc mình bị lừa năm xưa, còn nếu anh không kí thì thôi, chấm hết.
Mục tiêu lớn nhất trong việc cô trởvềlần này chính là trả đũa. Tuy rằng những biểu hiện ăn năn hối hận của anh, cô cũng biết rất rõ, nhưng nếu tha thứ cho anh một cách dễ dàng thì bản thân cô vô cùng không cam tâm. Cho nên, trước khi gương vỡ lại lành, cô nhất định phải hành hạ tra tấn anh bán sống bán chết cho hả giận.
Bản hợp đồng này là bài kiểm tra đầu tiên mà cô dành cho Nam Cung Lãnh. Nếu đến thời điểm này mà anh vẫn không chịu vì cô mà nhượng bộ, thì cũng đủ thấy là anh chẳng thay đổi gì. Vậy thì chuyện tiểu Vân nhận ba côsẽkhông cần cân nhắc nữa, bởi đã thiếu thành ý như vậy thì chẳng còn gì để đàm phán.
Mèo lười nào đó vừa tính tính toán toán, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ, khiến người ngồi gần đó là Ryan rùng mình, không kềm được tò mò hỏi:
-Chị rốt cuộc là đang âm mưu điều gì vậy?
Thủy Miên vỗ vỗ vai cậu ta, chỉ vào màn hình laptop:
-Em trai thân mến à, chị không rảnh đâu mà suy nghĩ âm mưu. Thứ trước mặt em là dương mưu đó chứ.
Mọi chuyện rành rành ra đấy thôi, có tự nguyện mắc lừa hay không là chuyện của anh ta. Cô chẳng dư thừa hơi sức đâu mà chơi bày mưu tính kế với anh ta. Nên nhớ, Nam Cung Lãnh cũng là một trong những con hồ ly thế hệ mới với thanh danh cực kì nổi bật trong thương trường đó!
Da đầu Ryan tê rần. Trước đây, cậu nhận người con gái trước mặt mình làm chị nuôi cũng là vì thấy chị ấy rất hiền lành, cũng rất nghĩa khí. Nhưng kể từ khi chị ấyvềđến “xứ xở” thì dường như lột xác hẳn. Hôm trước thì mượn cậu diễn kịch trước mặt ông anh rể không danh phận, hôm nay lại cho cậu xem chị ấy đang đào hố cho ông anh rể ấy nhảy như thế nào. Cậu rất nghi ngờ, sau khi hai người họ làm hòa, kẻ vô tội là cậusẽbị đem ra tính sổ mất.
Ngay lúc Ryan đang bối rối, tiểu Vân đã chạy ra, kéo tay cậu:
-Chú Ryan, tiểu Vân còn bài tập chưa biết làm.
Tiểu Vân giương đôi mắt to tròn long lanh, khiến người ta không thể nào từ chối yêu cầu của bé. Trên mặt bé dường như đang hiện lên dòng chữ “Mau hướng dẫn cho tiểu Vân làm bài”.
Ryan hơi bối rối một chút, nhưng cũng không cách nào từ chối bé được, đành phải qua trưng cầu ý kiến tiểu Miên. Thấy thế, bé vội chạy qua làm nũng mẹ:
-Mẹ ơi, để chú Ryan chỉ bài cho tiểu Vân nha.
Thủy Miên hôn lên má con gái yêu, rồi cũng để cho con bé toại nguyện, trong lòng có chút không phục lắm. Rõ ràng, cô mới là mẹ bé, tại sao cô thấy bé còn quấn lấy người cậu nuôi của mình hơn cả mẹ là cô chứ.
Aiz, mà cô rốt cuộc là mướn trợ lý hay là mướn bảo mẫu thế này. Tuy rằng năng lực của Ryan không tệ, nhưng cậu ta cứ bị tiểu Vân nhà cô đeo bám mãi, thành ra tiến độ làm việc chẳng bao giờ đáp ứng được đúng yêu cầu của cô.
Con gái bé bỏng của cô thừa kế ngoại hình của cô, thoạt nhìn rất vô tội nhưng lại thừa kế cái đầu óc mưu mô của ba bé, đến nổi cả cô cũng không cách nào quản được. Nhưng hình như từ trước đến giờ, con bé gắng sức trù tính mọi chuyện cũng chỉ để quấn lấy Ryan thôi.
Chợt nghĩ đến điều đó, cô không khỏi giật mình. Chẳng lẽ con bé “chấm” Ryan? Tuy rằng tuổi cậu ta không lớn như cái bề ngoài cao lớn của mình, nhưng năm nay cũng đã mười bảy rồi đó. Con gái cô, tính đi tính lại cũng chỉ mới hơn ba tuổi một chút thôi!!!
Thế là suốt đêm, có một bà mẹ nào đó trăn trở mãi, không biết nên làm sao để con gái cưng “hồi tâm chuyển ý”, cuối cùng cũng đành thở dài, mặc cho hai chữ “duyên nợ” định đoạt mà thôi.