() Lời tỏ tình sau khi kết hôn
Là một trong những chủ quán cà phê trong ngọn hải đăng, Trương Vô Tật luôn hài lòng với công việc kinh doanh bùng nổ hơn nửa năm qua. Ngày càng có nhiều bạn trẻ đáng yêu đến tham quan và cổ vũ, điều này nghiễm nhiên tô thêm màu sắc tươi sáng và ấm áp cho các quán cà phê đầu đông. Tuy nhiên, gần đây có một việc khiến Trương Vô Tật thấy không vui —— không biết ai đó đã chọn tỏ tình ở quán cà phê nhưng không có sự đồng ý của anh, lấy bút màu vẽ trên cửa kính của quán cà phê lúc rạng sáng. Khi trời hoàn toàn sáng, một cô gái đi ngang qua cửa kính thấy cảnh này đã vô cùng kinh ngạc, đứng tại chỗ rơm rớm nước mắt. Bức tranh trên cửa kính được chụp lại, tung lên mạng khiến cư dân mạng không khỏi xúc động trước màn tỏ tình bằng tranh minh họa.
Khác với nhận thức của người qua đường, Trương Vô Tật cho rằng bức tranh này rất chói mắt.
“Tại sao lau đi? Em thấy rất đẹp, quả là một tác phẩm nghệ thuật.” Kỷ Đông Thiên rất kinh ngạc khi nghe Trương Vô Tật dặn dò nhân viên lau cửa kính.
“Đẹp à?” Trương Vô Tật nhíu mày, theo quan điểm thẩm mỹ của anh, tác phẩm này hoàn toàn là vẽ bậy, thậm chí chẳng có chút nghệ thuật nào, còn làm dơ cửa kính được định chế của anh.
“Đúng rồi, đặc biệt là khi ánh mặt trời chiếu vào, nó lấp lánh lên.” Kỷ Đông Thiên nói, “Anh nhìn nè, cô gái được vẽ đang cầm cà phê ngồi trên ghế đọc sách, vừa có nét văn nghệ vừa lãng mạn, càng nhìn càng thấy đẹp. Em thấy giống như trang trí miễn phí cho quán cà phê. Anh nhìn lại lần nữa thấy có phải hay không?”
Trương Vô Tật nhìn chăm chú một giây rưỡi, ánh mắt hiện lên một tầng phủ nhận ngoan cố, “Nhìn kiểu nào cũng xấu.”
Nhân viên đứng bên cạnh đã quan sát hồi lâu, xách thùng nước đến, chuẩn bị lau cửa kính.
Kỷ Đông Thiên phản đối: “Lau thì tiếc quá, dù sao cũng là công sức của một người. Anh nghĩ xem, người này không màng gió lạnh buốt lúc rạng sáng, chạy tới vẽ một bức tranh đẹp như vậy tặng cho người mình thích, anh nỡ nào xóa sạch?”
Nhân viên khéo léo dừng lại, nhận ra lúc này ông chủ và bà chủ có bất đồng, theo kinh nghiệm của anh ta, cái kết ắt hẳn giống như lần tranh luận vừa rồi về việc “Trong một góc có nên đặt hơn hai màu hoa hay không” —— ông chủ sẽ thỏa hiệp ở một mức độ nào đó.
Kết quả, sau khi Kỷ Đông Thiên trách “Anh thật sự quá máu lạnh”, Trương Vô Tật miễn cưỡng đồng ý giữ lại thêm giờ.
Khi Kỷ Đông Thiên nhận điện thoại, nhân viên lặng lẽ đến gần ông chủ, khôn khéo nhắc nhở: “Theo em thấy, vợ sếp có vẻ rất hâm mộ.”
“Hâm mộ?” Ánh mắt Trương Vô Tật lạnh như băng, nhìn thẳng vào cửa kính, “Bức tranh cực kỳ xấu xí này?”
“Không, không,” nhân viên xoay suy nghĩ của mình, “Đương nhiên em cũng thấy bức tranh này rất xấu. Em nghĩ rằng, vợ sếp hâm mộ người được tỏ tình ấy. Phụ nữ đều cảm động rơi nước mắt trước màn tỏ tình công khai, cho nên đánh mất lý trí trong tích tắc, dù xấu cũng thấy đẹp.”
Trương Vô Tật trầm ngâm, sau đó liếc nhìn nhân viên, vui vẻ nói, “Thái độ làm việc của cậu không tồi, lương tháng này có thể tăng lên một chút.”
“Cảm ơn sếp đã khen, em sẽ tiếp tục chăm chỉ.”
Kỷ Đông Thiên buồn bực hai ngày vì tranh cãi với Trương Vô Tật về việc có nên giữ bức tranh hay không. Cô cảm thấy đôi khi anh quá cố chấp, cố chấp đến mức đáng lo ngại. Càng nghĩ càng bất lực, Kỷ Đông Thiên tức giận mắng anh một trận sau lưng.
Điều mà Kỷ Đông Thiên không thể ngờ là, tiếng đồng hồ sau, bức tranh trên cửa kính đã bị lau sạch, thay vào đó là một bức tranh khác —— một trái tim khổng lồ được làm từ một đống cánh hoa tươi, ở giữa có một tờ giấy ghi chú, hình như còn dán ảnh.
Cái quái gì thế? Trong tích tắc, một cảm giác kinh hãi và sởn tóc gáy leo lên lưng, Kỷ Đông Thiên nhìn kỹ hơn, xác nhận phỏng đoán của mình: trên tờ giấy ghi chú có nét chữ quen thuộc của Trương Vô Tật.
“Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, lúc đó em là một người vừa ngu xuẩn vừa ngốc nghếch, không đáng yêu bằng một phần mười sau khi ở bên anh.”
“Thích ăn đồ ngọt, nghiến răng lúc ngủ, đá chăn, bị ngã khi mộng du, anh chịu đựng tất cả những điều này. Không còn cách nào khác vì anh thích.”
“Anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi cưới em, bao gồm thói quen sinh hoạt, ăn, mặc, khẩu vị sống khác nhau. Không có biện pháp nào khác, anh không muốn nghĩ đến việc tìm ai khác ngoài em để chung sống suốt phần còn lại của đời mình.”
“Nhân tiện nói cho mọi người biết luôn, chúng tôi tạm thời chưa có kế hoạch sinh con vì tập trung cho thế giới hai người.”
“Tối hôm qua anh biết ai đã ‘không cẩn thận’ rắc tiêu xay vào cà phê, dù gì cũng là người của mình, nên lười nói mà thôi.”
……
Kỷ Đông Thiên đọc từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy khá đau lòng. Ngoài ra còn có một bức ảnh lớn của cô ở góc dưới bên phải, chụp lúc cô học trung học, để những người ra vào đều biết những lời này là gửi đến ai.
Vẫn còn sớm, thấy xung quanh vắng lặng, cô ngẫm nghĩ, định âm thầm ra tay.
“Em thấy thế nào?” Một giọng nói quen thuộc xuất hiện sau đầu.
Vẫn là muộn một bước, cô rút tay lại, quay đầu nhìn anh đầy oán hận.
Trương Vô Tật bước tới, vòng một tay qua eo cô, cùng nhau chiêm ngưỡng thành phẩm của anh, “Nếu em thích cửa kính không đơn điệu, anh cũng có thể làm vì em.”
“……”
“Một lời tỏ tình công khai rất lãng mạn, phải không?”
“……”
“Vì sao em không nói lời nào?”
“Em đang nghĩ, cái này cũng giữ lại giờ hay sao?” Mặc dù lo lắng nhưng cô vẫn có chút may mắn.
“Tất nhiên là không. Coi như là một phần quà sinh nhật của em năm sau, giữ lại đến tháng sang năm.”
“……”
() Một nụ hôn sau khi kết hôn
Trương Vô Tật và Kỷ Đông Thiên có một cơ hội rút thăm trúng thưởng sau khi mua sắm đầy đủ tại trung tâm thương mại. Lúc đang xếp hàng chờ rút thăm, Kỷ Đông Thiên hào hứng hỏi: “Liệu chúng ta có giành được giải nhất cuối cùng không?”
“Xác suất là ,%.”
“Đó có nghĩa là có hy vọng.” Kỷ Đông Thiên rất phấn khích, “Nếu chúng ta thắng, họ sẽ thật sự cho chúng ta hai vé máy bay cho chuyến du lịch Châu Âu dành cho hai người hay sao? Chúng ta nên chuẩn bị gì cho chuyến đi Châu Âu? Mua một bộ quần áo trượt tuyết mới? Phải mua một va ly lớn khác. Đem theo tương ớt được không? Khi đi ra ngoài, mỗi ngày trộn cơm cần thêm một muỗng mới thơm. Em cũng muốn đem gối theo, em không ngủ gối khách sạn được.”
“Chờ trúng thưởng rồi cân nhắc cũng không muộn.” Trương Vô Tật miễn cưỡng ngắt lời cô.
Chờ nửa tiếng mới đến lượt họ rút thăm, Kỷ Đông Thiên vội vàng cào, tấm thẻ có dòng chữ “Hãy cười mỗi ngày”, cô lập tức thất vọng và thở dài.
“Tại sao không trúng được một giải thưởng nhỏ nào cả?” Kỷ Đông Thiên chán nản nói, “Vậy có kỳ lạ không? Người xếp hàng trước chúng ta hầu như đều trúng thưởng, giấy vệ sinh, nước giặt quần áo, xà phòng hoặc trứng gà, ít nhiều gì cũng có một thứ. Tại sao đến lượt chúng ta là số không?”
Trương Vô Tật cười thản nhiên, khuyên một câu tượng trưng: “Chủ yếu là có tham gia.”
Kỷ Đông Thiên không chịu đi, kiên trì đứng sang một bên chờ xem kết quả rút thăm trúng thưởng.
Xếp sau họ cũng là một đôi tình nhân, Kỷ Đông Thiên đã quan sát rất nghiêm túc. Cô thấy chàng trai háo hức muốn thử, vừa định đưa tay ra thì cô gái vội ngăn anh ta lại, nói chờ đã, chàng trai chợt nhớ ra, quay đầu hôn cô rồi trịnh trọng đi lấy thẻ cào. Chưa đầy một phút, nhân viên dịch vụ khách hàng vui mừng cầm micro báo tin vui: giải nhất cuối cùng đã được trao.
Nhìn thấy đôi bạn trẻ vui vẻ ôm nhau, Kỷ Đông Thiên choáng váng, không thể tin được rằng mình và giải nhất chung kết đã lướt qua nhau trong vài phút ngắn ngủi.
“Kết thúc rồi, đi thôi.” Trương Vô Tật kịp thời nhắc nhở cô.
“Nhưng mà, vì sao chỉ mình chúng ta không có giải?” Kỷ Đông Thiên cố chấp hỏi về kết quả.
“Còn cần phải nói? Chúng ta không may mắn.”
“……”
Về đến nhà, Kỷ Đông Thiên vẫn còn hoang mang, liên tục hỏi Trương Vô Tật rằng làm sao để có may mắn? Vì sao mình chưa từng trúng thưởng từ nhỏ đến lớn?
“Em có chắc là chưa từng trúng thưởng từ nhỏ đến lớn?” Trương Vô Tật phát hiện sơ hở, nghiên cứu hỏi ngược lại.
Kỷ Đông Thiên gật đầu, sau khi phản ứng lại thì lắc đầu, “Đương nhiên ngoại trừ có được anh.”
“Nói như vậy tương đối thích hợp.” Vẻ mặt Trương Vô Tật thoải mái.
“Anh cho rằng tại sao bọn họ đoạt giải nhất chung kết dễ dàng như vậy? Không phải xác suất rất thấp hay sao? Bọn họ chỉ xếp sau chúng ta?”
Trương Vô Tật nói sau khi cân nhắc: “Có lẽ bọn họ đã làm nghi thức trước khi rút thăm, nghi thức này đem đến may mắn cho bọn họ.”
“Nghi thức? Là cái gì?”
“Em không thấy à? Họ hôn nhau.”
“Thật không?” Kỷ Đông Thiên nhớ lại, hình như đúng rồi, họ đã hôn nhau trước khi rút thăm.
“Nếu em muốn kiểm chứng hiệu quả của nghi thức này, ba ngày sau chúng ta có thể đi lần nữa.” Trương Vô Tật hướng dẫn từng bước.
Tinh thần cạnh tranh bị kích thích, Kỷ Đông Thiên đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Ba ngày sau, họ lại đến trung tâm mua sắm, đợi gần phút mới đến lượt bọn họ. Trước khi rút thăm, Kỷ Đông Thiên không quên “nghi thức may mắn” mà Trương Vô Tật đã nói, cô hơi kiễng chân, ghé sát mặt anh và hôn thật mạnh khiến ai cũng phải nhìn. Thầm nghĩ, hy vọng sẽ may mắn.
Kết quả, họ vẫn là người duy nhất không giành được giải thưởng nào cả.
Kỷ Đông Thiên chán nản và buồn bực, cô không hiểu tại sao, nhưng Trương Vô Tật luôn có tâm trạng vui vẻ, an ủi cô tham dự lần nữa.
Trên đường trở về, Kỷ Đông Thiên không khỏi dò xét: “Vì sao em hôn anh mà vẫn không may mắn?”
Trương Vô Tật giải thích: “Có lẽ hôn sai cách. Anh nhớ lần trước họ không hôn má phải.”
“……”
“Nếu em không tin, ba ngày sau chúng ta có thể thử lại.”
Trong chớp mắt, Kỷ Đông Thiên tỉnh ngộ, hỏi thẳng: “Không phải nghi thức mà anh đề cập chỉ vì lợi ích cá nhân nên miễn cưỡng giải thích đó chứ?”
“Đừng quá lo lắng, việc nào ra việc đó mà thôi.” Trương Vô Tật nhàn nhạt nói, “Thật ra anh muốn nói, em làm không đúng.”
“……”
Nghĩ đến việc chủ động hôn anh nơi công cộng, Kỷ Đông Thiên lại cảm thấy mình bị “lừa”. Đáng tiếc là tỉnh ngộ muộn, hối hận không kịp.
Cái kết của màn “chơi chiêu” của Trương Vô Tật là, cả tuần sau anh không nhận được nụ hôn chủ động nào của vợ.
() Một lần khoe khoang tình cảm sau khi kết hôn
Một ngày sau khi mùa đông bắt đầu, Kỷ Đông Thiên rủ em trai Cốc Vũ đi ăn lẩu, Trương Vô Tật theo đuôi như lẽ đương nhiên.
Cốc Vũ đang trong tuần thi cuối kỳ, thường thức khuya học bài nên sụt cân rất nhiều. Kỷ Đông Thiên liên tục gắp đồ ăn cho cậu, Trương Vô Tật ngồi bên cạnh với gương mặt vô cảm.
“Đến thư viện lúc sáng sớm là lạnh nhất, em lạnh đến mức run rẩy luôn.” Cốc Vũ vừa nói vừa nhìn anh rể, thấy anh vô cảm nên có chút lo lắng, thận trọng nhắc nhở, “Anh rể, gần đây nhiệt độ xuống thấp, anh nhớ giữ ấm.”
“Yên tâm, có chị em bên cạnh, anh đủ ấm áp rồi.” Trương Vô Tật đáp lại.
Cảm thấy anh rể có xu hướng khoe tình cảm, Cốc Vũ lập tức chuyển chủ đề, nói chuyện với chị mình về người bạn cùng phòng.
“Ở chung thật sự hơi khó chịu. Cậu ấy gọi điện thoại cho bạn gái mỗi đêm, đôi khi hơn cả tiếng đồng hồ, quá lâu, ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.” Cốc Vũ phàn nàn, “Ban ngày không có lớp học thì bạn gái cậu ấy còn lẻn vào giúp dọn dẹp, em đợi bên cạnh rất xấu hổ.”
Ai ngờ, Trương Vô Tật khó hiểu, “Không phải bọn họ mới là người xấu hổ à?”
Cốc Vũ sửng sốt, sau khi phản ứng mới nói: “Ý anh là, em là người nên rời đi?”
“Đây là điều mà bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ làm.”
“……”
Kỷ Đông Thiên nháy mắt, Trương Vô Tật nhân tiện chấp nhận, tạm thời kìm chế một chút.
Cốc Vũ miễn cưỡng nói tiếp: “Mấy ngày nay, bạn gái cậu ấy thường tới đưa cơm, còn hào phóng mời em ăn, đương nhiên em ngại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi cơm hộp.”
Vừa nói vừa liếc nhìn anh rể, đảm bảo những gì mình nói sẽ không làm mất lòng anh.
Ai ngờ, Trương Vô Tật bình luận một cách khách quan và tàn nhẫn: “Cuộc sống độc thân mà em mong đợi thật nhạt nhẽo và buồn tẻ.”
Cốc Vũ hoàn toàn không nói nên lời.
Trương Vô Tật phớt lờ nội dung trong ánh mắt của Kỷ Đông Thiên, còn gắp đồ ăn vào chén cô, bắt đầu quá trình chăm sóc cô.
Cốc Vũ không dám nói đến bạn cùng phòng của mình nữa, lại chuyển chủ đề, quan tâm đến chị mình, “Chị, dạo này trông chị rất tốt, có vẻ mập lên một chút.”
Kỷ Đông Thiên vô tâm nói: “Bởi vì gần đây bị cho ăn suốt.”
“Cho ăn?” Cốc Vũ độc thân từ trong bụng mẹ nên hoàn toàn không hiểu.
“Ý chị em là, dạo này bị anh cho ăn rất nhiều.” Đối mặt với người chẳng hiểu yêu đương là gì, Trương Vô Tật miễn cưỡng giải thích thêm một câu.
“Anh còn dám nói? Tại anh hết, ai kêu anh nấu ăn ngon như vậy trong thời gian này?” Kỷ Đông Thiên ngọt ngào nói.
“Ai bảo em bắt đầu kén ăn, không muốn ăn gì ngoài đồ của anh nấu?”
“Em mập thật à?”
“Không mập cũng không ốm, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của anh.”
“……”
Cốc Vũ muốn rời khỏi hiện trường.
Tán tỉnh xong, Trương Vô Tật quay đầu, liếc nhìn Cốc Vũ chẳng nói lời nào, ánh mắt đại khái là “Sao em vẫn còn ở đây?”, Cốc Vũ bị nhìn đến độ da đầu tê dại, đành phải cúi đầu chăm chú ăn. Không dám nói chuyện trong vài phút tiếp theo.
“À, Cốc Vũ, gần đây em có bạn mới nào không?” Kỷ Đông Thiên lịch sự hỏi.
“Không có, vẫn như cũ.” Cốc Vũ lắc đầu.
Kỷ Đông Thiên hơi đau lòng, cô nói: “Tới nhà anh chị ăn cơm mỗi khi em đói, đừng khách sáo.”
Cốc Vũ cảm động, nói ra tiếng lòng: “Chỉ có chị tốt với em. Thật ra dạo này em nhớ về những ngày chị nấu ăn cho em lúc còn nhỏ. Chúng ta còn đi hái hạnh nhân, leo núi, đi câu cá nướng BBQ. Khi đó chúng ta rất vui, đúng không?”
“Có những chuyện này à?” Kỷ Đông Thiên đảo mắt, thầm nghĩ không biết gần đây xảy ra chuyện gì, trí nhớ hơi kém, không nhớ nổi chi tiết của nhiều chuyện cũ.
“Anh đoán là chị em quên gần hết.” Trương Vô Tật nhìn Cốc Vũ.
“Sao quên được?” Cốc Vũ kinh ngạc.
“Chỉ có ấn tượng đại khái.” Kỷ Đông Thiên xấu hổ, “Không nhớ chi tiết.”
“Bình thường thôi. Ngân hàng ký ức của bộ não con người có hạn, khi dữ liệu mới tăng lên, dữ liệu cũ sẽ bị thay thế và loại bỏ.” Trương Vô Tật bổ sung, “Cuối cùng chị em chỉ chọn nhớ những điều khiến cô ấy cảm thấy thực sự hạnh phúc và những người đáng được yêu thương.”
Thay thế và loại bỏ? Cốc Vũ không đồng ý, “Nói mới nhớ, anh mới biết chị mấy năm phải không? Đợi anh chị kết hôn hơn mười năm, chị sẽ quên hết chuyện hiện tại.” Ngụ ý, anh đừng vênh váo.
“Ngại quá, từ ngày đầu tiên quen nhau cho tới hôm nay, mọi cuộc hẹn hò, mọi ngày kỷ niệm, mọi tiếp xúc thân mật của anh chị đều được anh ghi vào sổ tay.” Trương Vô Tật bình tĩnh nói, “Nếu chị em không nhớ, anh sẽ kịp thời nhắc nhở.”
“Thật à?” Kỷ Đông Thiên sáng mắt, đầy mong đợi, “Ý là, sau này chúng ta già đi, anh sẽ kể cho em những điều thú vị chúng ta đã làm vào ngày nào và năm nào hay sao? Nghĩ đến đó thật kỳ diệu.”
“Đúng vậy.” Bàn tay Trương Vô Tật thuận tiện xoa tóc vợ yêu.
Cốc Vũ: “……”
Ngụ ý là anh rể sẽ không cho phép chị quên những giây phút mà họ trải qua bên nhau? Bà chị ngốc nghếch không nhìn thấu mà còn để anh khống chế? Cốc Vũ ảo não và mất mát, một lúc sau mới lấy hết can đảm nói: “Tại sao em có cảm giác là anh rể cứ cố tình khoe tình cảm trước mặt em vậy? Dù gì đi nữa cũng không nên chê em là bóng đèn phải không? Hãy nói thật cho em biết, đây có phải là ảo giác không?”
“Anh nghĩ,” Trương Vô Tật ngẫm nghĩ, chậm rãi giải thích hiện thực, “Cái trước không phải là ảo giác, cái sau mới phải.”
“……”
Sau khi nghe câu trả lời, Cốc Vũ lại khóc không ra nước mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Trên đây là cuộc sống hạnh phúc hằng ngày của họ sau khi kết hôn.