Một phong thư không gửi.
Mùa đông thành phố B luôn lạnh vô cùng. Sáng sớm tôi đã bị lạnh cóng đánh thức, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy một trận tuyết đổ như bông.
Mùa đông năm nay thân thể lão Hà bắt đầu thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài vấn đề. Tôi khuyên ông đi bệnh viện, nhưng lão Hà vẫn không đồng ý. Mỗi khi tôi nhắc đến, ông luôn cau mày mắng tôi: "Tôi đã làm lính mười mấy năm rồi, chút sức chống cự với căn bệnh vặt này cũng không có sao?"
Thật ra thì tôi hiểu, lão Hà đã sợ hãi. Sợ lỡ như khám ra một căn bệnh nguy hiểm, từ đó ông không thể bước ra khỏi cửa bệnh viện. Có điều cuối cùng tôi khóc một trận, lão Hà mới miễn cưỡng đi khám. Không có vấn đề gì lớn, thật vô cùng may mắn.
Tôi quên mất từ lúc nào mình bắt đầu gọi ông là "lão Hà, lão Hà", đã kêu được ngần ấy năm, thật sự ông đã già. Ngày đó tôi ngồi xem tivi song song với ông, lơ đãng quay đầu nhìn thấy bên tóc mai của ông có một nhúm tóc bạc sáng ngời rất chói mắt. Tôi nhìn khó chịu, nói muốn nhuộm tóc cho ông, còn bị lão Hà cười nhạo một trận.
Trên TV đang chiếu nghi thức duyệt binh kỷ niệm năm dựng nước, lão Hà chăm chú nhìn trong chốc lát, bỗng hỏi tôi, có biết trong cuộc đời lính mười mấy năm của ông tiếc nuối nhất là chuyện gì không? Tôi lắc đầu, ông cười nói cho tôi biết đáp án, ông nói ông tiếc nuối nhất chính là không thể đợi đến toàn bộ đội thay đổi trang phục đã chuyển nghề rồi, kiểu quân trang kia mặc lên người hùng dũng phóng khoáng biết bao.
Tôi cũng cười theo, trong đáy lòng hoàn toàn chua xót.
Tôi biết lão Hà vẫn hoài niệm nơi đó cũng chính như tôi. Hoài niệm đến đại viện cũ kỹ, nông trường, bãi sông, hoa nở khắp núi đồi và vô số thời gian vui vẻ. Tôi ngày đêm nhớ đến chúng, dù đã rất nhiều năm cuối cùng tôi vẫn chưa về đó một lần nào.
Trước đó không lâu tôi buồn phiền biết được hai năm nữa đại viện cũ và nông trường sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Ngày nghe thấy tin tức kia tôi lại mất ngủ. Trên mặt tình cảm cho đến bây giờ tôi là một kẻ có nhận thức muộn màng, đều phải sau khi xa cách thật lâu mới có thể cảm thấy khổ sở. Cho nên giấc mơ là nơi an ủi duy nhất của tôi.
Ở trong mơ tôi lại nhớ đến nông trường, vượt qua dãy tường thấp, đi đùa nghịch nòng nọc trong bãi sông; Ở trong mơ tôi lại nhớ đến bãi tập trong đại viện, tìm chiếc giày xăng đan bị vứt dưới bầu trời đầy sao; Ở trong mơ, tôi ngồi xe quân sự chông chênh đến một nơi rất xa, mở đôi mắt trong sương mù thấy được anh.
Chương
Mùa đông, thành phố B.
Sau ba ngày bão tuyết trút xuống không ngớt, cuối cùng bầu trời cũng trong lành, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khiến tinh thần người cũng phấn chấn lên. Quân khu B - sư bộ tập đoàn quân sư T nằm ở thành phố Đông Giao đang mở rộng cửa lớn, từng chiếc xe quân sự nghiền nát tuyết đọng nối đuôi nhau chạy vào.
Binh lính trên xe mới vừa kết thúc chuyến huấn luyện dã ngoại một ngày một đêm, cảm giác lăn lộn trong thời tiết đổ tuyết âm vài độ cũng không dễ chịu, chiếc xe này rẽ vào khúc cong, dừng trước lầu tiểu đoàn trinh sát thuộc sư đoàn. Trong chốc lát một vị sĩ quan thượng úy người đầy bùn lầy xuống xe, chỉnh lại quân mũ, sải bước nhanh lên bậc thang.
Lính trinh sát gác cửa lập tức đứng dậy chào anh một cái. Sĩ quan thượng úy qua quýt chào đáp lễ lại, còn chưa đi xa đã bị người lính trinh sát gọi lại: "Trình đại đội trưởng, Chu phó doanh trưởng bảo sếp qua văn phòng của Chu phó doanh trưởng một chuyến."
Trình đại đội trưởng - Trình Miễn đương chuẩn bị lên lầu tắm rửa một cái rồi ngã vào giường ngủ dừng bước một chút, chuyển sang đi đến văn phòng của Chu phó doanh trưởng.
"Báo cáo."
"Mời vào."
Trình Miễn đẩy cửa vào, vỗ vỗ bụi trên mũ rồi nói: "Phó doanh trưởng tìm tôi à?"
Chu phó doanh trưởng ngẩng đầu khỏi đống văn kiện, nhìn anh cả người bẩn thỉu, nhịn cười không được: "Xem ra tôi tìm không đúng lúc, sao vậy, mới vừa về à?"
Trình Miễn gật đầu, giữ vững tinh thần kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện Chu phó doanh trưởng, "Có việc gì xin sếp cứ phân phó, tôi chính là đống gạch, nơi nào cần thì cứ mang qua đó."
"Ít lắm mồm đi, cậu xem trước cái này thử."
Vừa nói vừa đưa cho anh túi hồ sơ, Trình Miễn mở ra lật vài tờ, nhíu lông mày: "Đây không phải là hồ sơ tân binh sao, sếp cho tôi xem cái này làm gì?"
"Cậu vẫn chưa nghe nói à? Năm nay kiểm tra lại toàn bộ tân binh sư đoàn, điều tra ra một người lính mắc chứng Parkinson tổng hợp, phía trên nói để cho quay về."
"Cái trong tay tôi à?"
Chu phó doanh trưởng gật đầu: "Đây là chính trị viên đích thân nhận lính, theo lý thuyết hẳn là cậu ta hoặc là cậu hay chỉ đạo viên Từ Nghi đi, nhưng mấy ngày nay hai người này cũng không ở đây, nên cậu phải vất vả đi một chuyến thôi."
Lúc này Trình Miễn mới coi như đã hiểu, anh vừa cúi đầu lật lật hồ sơ, cái tay để không không tự chủ vuốt vuốt mái tóc ngắn. Lại ngẩn đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt chế nhạo của Chu phó doanh trưởng: "Không muốn đi đúng không? Mới vừa rồi không phải còn nói mình là đống gạch, nơi nào cần thì mang đến nơi đó sao?"
Thấy tâm tư bị người khác đoán được, Trình Miễn cũng cười: "Phó doanh trưởng, sếp muốn kêu tôi lên núi đao xuống biển lửa tôi không có ý kiến, nhưng chuyện trả lính gọi tôi làm thì đã tìm lộn người rồi. Cái khác không nói, tôi đến nhà người lính này cũng không biết nên nói gì với cha mẹ cậu ta."
"Không phải cậu rất có tài lắm lời sao? Đến đó tiếp tục phát huy là được."
"Sếp tha tôi đi, chuyện lớn như vậy tôi có muốn tiếp tục lắm lời cũng bị người ta đuổi đi."
"Chỉ bằng gương mặt của cậu được xưng là 'hình tượng đại biểu' đuổi không đi," Chu phó doanh trưởng hiển nhiên không muốn nhiều lời với anh, "Được rồi, ăn sáng xong thu dọn một chút liền trực tiếp tìm Giang Hải Dương của đội các cậu, rồi hai người cùng đi."
Vừa nói xong thì Trình Miễn cả người lẫn hồ sơ đều bị đuổi ra khỏi văn phòng của phó doanh trưởng. Sờ sờ cánh cửa suýt đụng vào sống mũi, Trình Miễn bật cười nói: "Còn phải hai người? Chuyện này phô trương hơi bị lớn."
Oán trách thì oán trách, nhưng cấp trên phân bổ nhiệm vụ phải thi hành thì vẫn thi hành thôi.
Ăn sáng xong, Trinh Miễn tắm rửa qua loa, trở về ký túc xá thay bộ quan trang mới tinh. Người đàn ông mang tác phong quân nhân đứng trước gương cuối cùng cũng không làm thất vọng cái danh hiệu "hình tượng đại biểu" này rồi. Gương mặt anh tuấn kiên cường, vóc người cao lớn rắn rỏi, các kỹ năng quân sự nổi trội, càng hiếm có chính là không có nhiều ham mê xấu. Là một đại đội trưởng trên sân huấn luyện tuyệt đối không nương tay, trong cuộc sống riêng lại có thể bình dị gần gũi hòa đồng với binh lính trong đội. Không kể đến bối cảnh gia đình, chỉ đơn giản nhìn đến bảng lý lịch bảy năm của anh cũng thấy được anh là một trong những sĩ quan trẻ tuổi có tiền đồ nhất trong tập đoàn quân rồi. Đây chính là Trình Miễn trong mắt mọi người.
Cài xong cái nút áo cuối cùng, Trình Miễn lại nhìn vào gương chỉnh lại huy chương trên mũ. Tất cả mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, anh xách lên chiếc túi đi xuống lầu, Giang Hải Dương đã đợi ở cửa viện.
"Biết lái xe không?" Trình Miễn khẽ nheo mắt nhìn Giang Hải Dương.
Giang Hải Dương vỗ ngực: "Chưa làm lính đã biết rồi."
"Vậy tốt." Trình Miễn vứt chìa khóa xe cho Giang Hải Dương, "Đưa bọn tôi đến nhà ga rồi cậu quay về đi."
Giang Hải Dương đón lấy chìa khóa xe, sững sờ: "Đại đội trưởng, phó doanh trưởng giao cho tôi đi cùng."
"Bớt nói nhảm." Trình Miễn hất cằm, ý bảo anh ta lên xe, "Chuyện này không cần phải hai người."
Quan hơn một cấp đè chết người, Giang Hải Dương đành phải phục tùng mệnh lệnh. Sau đó hai người đến nhà khách sư bộ nhận lính trả về, nhanh chóng lái xe vào khu vực thành phố.
Là một thành phố lớn nên từ trước đến này trung tâm thành phố B luôn phồn hoa và huyên náo. Mà nay lại ngay chủ nhật, đi đến đâu cũng là đoàn xe chắn ngang và dòng người qua lại không ngớt.
Trình Miễn một ngày một đêm chưa ngủ tựa vào ghế lái phụ chợp mắt trong chốc lát, lúc mở mắt ra lại xe vẫn ở trên con đường cái dài nhất trung tâm thành phố kia, nhích từng tấc từng tấc về phía trước. Rét lạnh bị ngăn ngoài cửa xe, từng tia nắng chiếu vào sưởi ấm người một chút. Phản ứng đầu tiên của Trình Miễn là kéo tấm chắn sáng xuống, song ánh mắt lướt nhanh khu vực thành thị náo nhiệt bên ngoài, anh lại thu tay về.
Trình Miễn học ở trường quân đội ở một thành phố trong tỉnh gần thành phố B, trong quân đội kỷ luật nghiêm khắc, cơ hội xin phép ra ngoài cũng không nhiều, càng đừng nói đến ra khỏi tỉnh. Sau khi tốt nghiệp cũng được trực tiếp phân bổ đến quân khu B, doanh trại trú đóng ở vùng ngoại thành cách thành phố B chưa đến hai giờ chạy xe, nhưng công tác nhiệm vụ anh bận rộn, một năm cũng không vào thành phố mấy lần, càng đừng nói đến an nhàn ngồi xem phong cảnh thành phố này như bây giờ. Ngay lúc nghĩ về điều này anh cũng có chút hâm mộ Tiểu Trần - người lính trả về rồi, không có bộ quân trang này cậu ta còn có tự do.
Giang Hải Dương bên cạnh bỗng thở dài, Trình Miễn nghiêng đầu nhìn anh ta, nói trêu ghẹo: "Ngồi không yên à?"
Giang Hải Dương ngại ngùng gãi gãi đầu: "Đại đội trưởng, tôi đây hai tháng rồi chưa vào thành phố."
"Cậu cho rằng tôi đã vào à?" Trình Miễn tức giận, "Được rồi, đợi lát nữa đến giao lộ phía trước thì dừng lại, cậu xuống xe nhanh chóng mua cho chúng tôi ít đồ mang theo ăn trên đường."
Giang Hải Dương vui mừng đáp một tiếng, đoàn xe dài ngoằn phía trước lại nhích lên, thật vất vả mới đến được giao lộ. Anh ta dừng xe lại hẳn, nhanh nhẹn đi xuống. Trình Miễn cũng quay đầu nói với Tiểu Trần được trả về ở hàng sau: "Xuống xe đợi một chút?"
Tiểu Trần lắc đầu chẳng nói câu nào, Trình Miễn cũng không miễn cưỡng cậu ta, tự mình xuống hít thở không khí một chút.
Không khí sau khi đổ tuyết luôn trong lành, Trình Miễn hít thở sâu vào. Đừng nói là anh đã quen ngồi mấy giờ không nhúc nhích ở trên sân huấn luyện thế này, thật sự bắp đùi đã khó chịu tê cứng không diễn tả được. Bên cạnh có người cũng không nên làm động tác thư giãn gân cốt quá kịch liệt, Trình Miễn đành phải vươn vai một cái.
Song trong khoảnh khắc anh mới vừa giơ lên cánh tay kia, bỗng có người chạy qua từ phía sau anh, còn đụng vào lưng anh một cái thật mạnh, Trình Miễn đứng vững, còn chưa kịp chửi mẹ nó thì đã nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh hô lên: "Bắt trộm!"
Trộm?
Trình Miễn liếc nhìn về phía sau, chỉ thấy hai cô gái mặc đồ lao động và một người cảnh sát vội vã chạy về phía bên này. Nhất thời anh bừng tỉnh hiểu ra, tháo mũ xuống đuổi theo tên vừa đụng anh bỏ chạy.
Mấy ngày qua thành phố B mới vừa đổ tuyết, tuyết đọng trên đường còn rất dày, người bình thường chạy không quá nhanh. Nhưng Trình Miễn không giống, anh là người mới vừa chịu huấn luyện gian khổ một ngày một đêm trong đống tuyết, cho dù đôi giày da mang trên chân trở ngại anh phát huy, nhưng tốc độ của anh vẫn rất nhanh. Tên trộm chột dạ quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện ra có thêm một người đuổi theo, lập tức la lên: "Đừng đuổi theo!"
Trình Miễn không nói, dưới chân tức thời tăng nhanh tốc độ. Tên trộm gần như chạy muốn hộc máu, quay đầu lại la lên một tiếng với anh: "Mẹ kiếp đừng đuổi theo!"
Trình Miễn mím chặt môi, chạy lên trước với tốc độ chạy nước rút trăm mét, một mình trói gô tên trộm ấn trên mặt đất.
"Mẹ kiếp, mày buông tao ra!" Tên trộm đã bị chế ngự gào lên.
"Tao cho mày chạy!"
Quay đầu cho tên trộm một cái tát, Trình Miễn ghìm chặt cổ của tên trộm cho đến khi cảnh sát chạy đến mới buông lỏng tay ra.
"Đàng hoàng một chút!"
Cảnh sát không chút khách sáo còng tên trộm lại, giao cho đồng nghiệp vội vã chạy đến áp giải lên xe cảnh sát. Lúc này một trong hai cô gái chạy đến, không ngừng nói cảm ơn với Trình Miễn: "Nhờ có anh, cám ơn, rất cảm ơn."
Trình Miễn chỉnh lại trang phục của mình: "Không có gì, cô kiểm tra túi mình trước thử đi, xem có thiếu đồ gì hay không."
Cô gái trẻ tuổi nhìn qua loa: "Không có mất, thật cám ơn anh..."
"Khách sáo rồi." Trình Miễn cười nói, "Tôi là lính, dũng cảm làm việc nghĩa là chuyện nên làm."
Sắc mặt cô gái ửng đỏ, nhớ ra gì đó, rồi vẫy vẫy tay với người phía sau: "Tiêu Tiêu, mau đến đây."
Theo hướng cô ta vẫy tay, Trình Miễn ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái đang giẫm lên tuyết đọng đi về phía bên này. Dường như lòng vẫn còn sợ hãi nên cô đi chậm vô cùng. Trình Miễn nheo mắt lại đánh giá cô gái từ trong ra ngoài đều hiện lên vẻ dè dặt từng li từng tí này, nói như đùa: "Bạn của cô có thể bị hoảng sợ."
Vừa nói xong, cô gái cắm đầu đi đến ngẩng mặt lên. Khi ánh mắt dừng tại khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, Trình Miễn bỗng mở to hai mắt, toàn thân đột ngột cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt khó tin pha lẫn chút kinh ngạc thậm chí có thể gọi là ngạc nhiên vui mừng. Còn cô hiển nhiên cũng thấy rõ anh, biểu cảm trên gương mặt thay đổi gần như giống hệt với anh. Đương lúc anh sắp sửa bật thốt lên tên của cô, thế nhưng cô gái kia lại bỗng quay người bỏ chạy!
Trình Miễn lại sửng sốt, rồi sau đó lại chạy đuổi theo. Có điều là ông trời như cố ý trêu đùa anh, mới vừa chạy được một bước đã ngã ngửa trên mặt đất. Nhưng cú ngã này cũng đủ đau, Trình Miễn chậm chạp quá lâu đến đấm thật mạnh xuống đất, cắn răng la lên: "Hà Tiêu! Em đứng lại đó cho anh! Hà Tiêu....."
Cô nhất định nghe thấy được tiếng la của anh, nhưng bước chân chạy trốn không hề thả chậm hoặc dừng lại. Trình Miễn đứng lên khỏi mặt đất, đương muốn đuổi theo thì cánh tay bỗng bị người khác kéo. Quay đầu nhìn lại là Giang Hải Dương.
"Đại đội trưởng! Đã xảy ra chuyện!"
"Có việc gì về rồi nói!" Một lòng muốn đuổi theo Hà Tiêu, Trình Miễn đáp lại với Giang Hải Dương không bình tĩnh lắm.
"Là việc lớn!" Vẻ mặt Giang Hải Dương sắp khóc "Tiểu Trần trốn rồi! Không thấy nữa!"
"Trốn?"
Trả lính chỉ sợ gặp phải chuyện phiền phức này, Trình Miễn ngẩng đầu nhìn về phía trước, đã không còn thấy bóng dáng Hà Tiêu đâu nữa. Cả quá trình giống như một giấc mơ, đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Trình Miễn đứng ngây ra tại chỗ trong chốc lát, bỗng đội mũ lên quay đầu bỏ đi, đi được vài bước thấy Giang Hải Dương vẫn đứng tại chỗ như cũ thì tức giận nói: "Ngây ra đó làm gì? Đi thôi!"
Giang Hải Dương cũng bị Trình Miễn làm ngỡ ngàng: "Đi đâu đây?"
"Tìm bác Trần!"